Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52 Hưởng thụ nhân sinh! Đan dược tới tay.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52 Hưởng thụ nhân sinh! Đan dược tới tay.


“Ngươi!” Trình Hàn bắt đắc dĩ thở dài nói: “Ta đường đường là tông chủ của đại tông môn, làm sao có khả năng nói lời nuốt lời, hơn nữa lấy thân phận của ta không muốn mặt ra tay với ngươi sao?”

Vô Địch khu vực vài vạn dặm!

Lâm Tuyệt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhỏm.

Các nàng liền không tham lam độc chiếm Lâm Tuyệt, chỉ cần lúc ở bên nhau Lâm Tuyệt luôn luôn khiến nàng an tâm hạnh phúc là được.

Đối với việc này, Lâm Tuyệt xử lý vô cùng thành thạo và điệu nghệ, khiến cho đối phương cảm giác phương tâm của mình thật sự giao đúng người.

Nếu còn tiếp tục, Lâm Tuyệt rất có thể sướng đến thăng thiên.

...

Trình Hàn như đã hứa, mang đến đan dược đưa cho Lâm Tuyệt.

Bị nói vậy, Trình Hàn cũng không tìm ra lý do để bắt bẻ, dù sao thế giới này chính là thực lực vi tôn, cái gì muốn mặt hay không muốn mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 52 Hưởng thụ nhân sinh! Đan dược tới tay.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó cả đám ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Lưu Sùng.

Vô cùng dẽo miệng! Nói xạo liền mặt không đỏ tim không run!

Đối với chuyện này Lâm Tuyệt luôn luôn khắc ghi để ở trong lòng, dù sao phương thế giới này, hắn thân nhân đã không còn, Âu Dương Hạo có thể được xem là thân nhân không cùng máu mủ đầu tiên của hắn.

Hàn huyên đôi ba câu, Âu Dương Hạo cũng không muốn chiếm dụng thời gian của Lâm Tuyệt, cáo từ rời đi.

Bây giờ tên khốn nạn Lưu Sùng không không nhắc tới, khiến nàng vô cùng bực tức khó chịu.

Dù sao phương châm của hắn luôn là tuyệt đối, tử đạo hữu bất tử bần đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thật sự không nhìn lầm người!

Nếu không phải trước đó Trình Hàn chỉ là một đạo phân thân, mà là chân chính bản tôn, Lâm Tuyệt làm sao có khả năng bắt đi Cố Trường Thanh làm con tin, hắn cũng có thể lấy lý do Lâm Tuyệt bất kính với hắn mà ra tay diệt sát tất cả bọn hắn.

Lâm Tuyệt còn đang cùng Thường Nguyệt tiên tử âu yếm tạo em bé, nàng chỉ có thể gượng cười cho qua, vừa mới có chút thoải mái vì được người khác nhận nàng là thê tử của Lâm Tuyệt khiến nàng quên đi chuyện đó.

Bên trong Vô Danh phong.

Lâm Tuyệt lúng túng ho khan, sau đó thành thật ôm quyền đáp: “Cũng không thể trách vãn bối được, Trình tông chủ tu vi cao thâm như vậy, vãn bối có chút sợ hãi a, chỉ có thể để Cố huynh đây làm khiên chắn.”

2 tháng nhanh chóng trôi qua.

Vô cùng tinh tế!

Hạ Ngưng Tuyết lúc này tìm đến động phủ của Lâm Tuyệt.

Trình Hàn nhìn vào Cố Trường Thanh bị chói như đòn bánh tét liền khó chịu, nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói: “Tiểu hữu liền đối xử với thần tử của bọn ta như vậy sao?”

Bên trong động phủ, Lâm Tuyệt những ngày qua đều bị Thường Nguyệt tiên tử ép khô, hắn cũng không phải long tộc, thể chất cũng không phải là chiến thần vô song loại kia, hắn cũng không thể đếm nổi trong bảy ngày này hắn cùng Thường Nguyệt tiên tử lên xuống bao nhiều lần, hắn thật sự sắp không trụ nổi.

Nhưng bây giờ Lâm Tuyệt đang giữ lấy con tin, hắn cũng đã hứa đáp ứng liền không thể trở mặt, đành hậm hực rời đi.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại sao bây giờ lại trở thành dạng này?

Sau khi cố gắng ép khô Lâm Tuyệt, Thường Nguyệt tiên tử vô cùng thỏa mản, cuối cùng cũng rời đi động phủ trở về Hồ Điệp phong, nàng biết mình không thể tham lam chiếm dụng toàn bộ thời gian của Lâm Tuyệt được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Âu Dương Hạo cảm động không thôi.

Thực lực mạnh không?

Khi nảy nàng chẳng phải rất vui vẻ sao?

“Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? Ta làm sao lại thành nghĩa mẫu của ngươi rồi?” Hạ Ngưng Tuyết vô cùng ghét bỏ, vội vàng xua đuổi, tức giận trở về Vô Danh phong.

Đổng Lão ở bên cạnh chỉ biết lặng lẽ thở dài, dù sao chuyện này liên quan đến đạo tâm, hắn không có cách khuyên can, chỉ có thể tự mình Sở Phàm giải quyết buông bỏ.

Con đường tu luyện cũng không thể quá khô khan đi?

Mạc Vũ Hà tức giận đùn đùn nói: “Đánh hắn! Đánh c·h·ế·t tên ngu ngốc nhà hắn!”

Từ lúc biết được sự thật, hắn liền cả ngày mất ăn mất ngủ, đến cả tu luyện cũng bỏ bê, bởi vì đạo tâm của hắn lúc này vô cùng bất ổn, nếu không thể đi đến trước mặt Lâm Tuyệt nhận lỗi hắn sợ sẽ nảy sinh tâm ma, vạn kiếp bất phục.

Lâm Tuyệt lại là chùm của chuyện này!

Lưu Sùng lúc này vội vàng ục ịch lếch thân thể mập mạp bon chen vào, hắn hèn mọn nở nụ cười nói: “Nghĩa...nghĩa mẫu! Ta...ta chính là thân nhi tử của ngài, ta...”

Hạ Ngưng Tuyết cũng không có ép khô Lâm Tuyệt, nàng suy nghĩ chỉ là muốn dâng hiến lần đầu cho Lâm Tuyệt mà thôi, còn lại thời gian nàng chỉ muốn được ở bên cạnh nhìn hắn, ôm hắn, như vậy nàng đã rất thỏa mản rồi.

Đây cũng chính là điều mà một thẳng nam khó có thể chinh phục được nữ nhân, chỉ có tra nam mới có kỹ xảo lợi hại như vậy.

Một khi đã yêu hắn rồi lại càng không thể nào rời xa.

Nhưng bọn hắn lại không biết, Lâm Tuyệt thật sự xem nơi này là nhà.

Đám phong chủ càng nhìn hắn càng khó chịu.

Đám phong chủ nhìn thấy một màn này cũng là vô cùng mộng bức.

Đêm tối lại ôm các nàng cùng một chổ ngủ, vô cùng hưởng thụ.

Sau khi biết được Lâm Tuyệt không hề có ác cảm với tông môn, mà chỉ muốn yên tĩnh bế quan và hứa đảm bảo sẽ xuất thủ nếu tông môn có gặp phải nguy hiểm.

Nếu như có cường giả tập kích, đám bọn hắn không chống đở nổi, Lâm Tuyệt chắc chắn đứng ra bảo vệ bọn họ với điều kiện đối phương yếu hơn hắn.

Bởi vì theo hắn nghĩ, có nàng còn ở thì Lâm Tuyệt mới không do dự che chở cho Lam Hoàng Thiên tông.

Ta lời nói sai chổ nào sao? Ta bây giờ nói lại có được hay không a?

Lâm Tuyệt đối với vị này tông chủ cũng rất kính trọng, dù sao lúc trước hắn chỉ là một phàm nhân, thức ăn vẫn phải là vị này tông chủ chu cấp mang đến, đối phương mặt dù có chút nghiêm khắc nhưng lại rất quan tâm Lâm Tuyệt.

Âm dương cần phải hài hòa một cách hợp lý mới đạt đến đỉnh cao nhân sinh.

Hắn biết cách nói chuyện không?

Đám phong chủ không nói hai lời liền nhào lên tẩn hắn một trận nhừ tử, Lưu Sùng chỉ có thể ôm đầu rên rĩ, hắn tiếng thét vô cùng trói tai, như kiểu lợn béo bị thọc huyết vậy.

“Không phải ta! Ta không biết gì cả! Các ngươi đừng có như vậy nhìn ta, ta sợ a!” Lưu Sùng mếu máo nói.

Lưu Sùng cảm nhận được sát ý từ ánh mắt của bọn hắn liền nuốt vội nước miếng.

Còn vị tiện nghi sư tôn kia thì Lâm Tuyệt liền chẳng màng.

Lâm Tuyệt cũng không có ý định để nàng định cư ở Vô Danh phong, nơi này có Hạ Ngưng Tuyết cùng Trần Tịnh Y đã đủ lúng túng rồi.

Hắn đẹp trai không?

Toàn sài đồ cực phẩm! Lại vô cùng hào phóng!

Trình Hàn thật hết nói nổi với Lâm Tuyệt, cảm thấy tên này cũng cẩn thận quá mức đi, hơn nữa đối phương còn bịt cả mồm của Cố Trường Thanh là có ý gì?

Lâm Tuyệt nở nụ cười trừ, ôm quyền nói: “Vãn bối cũng nên trước tiên phòng hờ đến tình huống xấu nhất xảy ra, dù sao Cố huynh đây lần trước không nói hai lời liền muốn phá hủy tông môn của người ta sao? Vãn bối thật sự vạn bắt đắc dĩ lắm mới đưa ra hạ sách này, kính mông tiền bối có thể hiểu cho.”

Biết quan tâm đến cảm nhận của người khác sao?

Và đương nhiên, trứng cá đều đã bị các nàng ăn no.

Mị lực tiên tư, trích tiên khí chất!

Tin tức Thường Nguyệt tiên tử vừa rời đi Vô Danh phong liền truyền đến tai của Âu Dương Hạo, hắn liền nhẹ nhỏm thờ phào một hơi.

Lưu Sùng thì đầu óc loạn chuyển, hắn giờ phút này không biết chuyện gì xảy ra.

Liên kết thẻ cũng được kích hoạt, Lâm Tuyệt cũng không có mở ra xem xét, dù sao các nàng mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn thì có gì để xem.

Chính vì vậy, mà bất kỳ một nữ nhân nào bị Lâm Tuyệt nhắm vào đều khó thể thoát khỏi ma chảo của hắn.

Vài ngay sau, Âu Dương Hạo vẫn không buông bỏ xuống, tự mình đi đến bái phỏng Lâm Tuyệt.

Lâm Tuyệt cũng không hề keo kiệt đối với nữ nhân của hắn, pháp khí, công pháp, cực phẩm linh thạch đều cung cấp đầy đủ cho Thường Nguyệt tiên tử.

Nàng sau gần 10 năm khổ tu, cũng từ kim đan sơ kỳ đột phá đến kim đan trung kỳ, nàng cũng không có phục dụng đan dược hay là thiên tài địa bảo mà chỉ hấp thu linh khí từ cực phẩm linh thạch cùng với vô thượng tâm pháp liền đạt đến.

Đối với lần đầu của mọi cô gái, Lâm Tuyệt đều rất nhẹ nhàng, hắn đối xử với Thường Nguyệt tiên tử thế nào thì Hạ Ngưng Tuyết cũng đều như vậy, chỉ là cách quan tâm có chút khác mà thôi, dù sao tính cách của mỗi người lại không giống nhau.

Lâm Tuyệt cũng không muốn ủy khuất cô nàng xinh đẹp đáng yêu này, dù sao cũng chỉ còn có 2 tháng thì đan dược liền tới tay, hắn quyết định bỏ ra thời gian đó để cùng nàng vui vẻ hưởng lạc.

Lưu Sùng trong lòng khóc không ra nước mắt.

Giận mắng: “Tên mập c·h·ế·t tiệt nhà ngươi! Sao ngươi không tự lấy nước tiểu của ngươi soi xem mình có bao nhiêu xấu xí, đến ngay cả bọn ta còn không muốn nhận huống hồ là xinh đẹp như nàng?”

“Cũng may tấm chắn này dùng vẫn rất hữu hiệu.” Lâm Tuyệt nhìn về phía Cố Trường Thanh hài lòng lẩm bẩm.

Lần này là đích thân bản tôn đi đến, Lâm Tuyệt có chút chột dạ liền mang theo Cố Trường Thanh ở bên cạnh, chỉ cần đối phương dám làm gì với hắn, hắn liền dùng Cố Trường Thanh làm tấm khiên chặn đở.

Mỗi ngày Lâm Tuyệt đều cùng với Hạ Ngưng Tuyết và Trần Tịnh Y chăm sóc vườn thảo dược, hắn còn chỉ điểm các nàng tu luyện kiếm pháp.

Còn nếu như chiến lực quá chênh lệch, hắn chỉ có thể tìm cách mang các nữ nhân của hắn chạy trốn.

Hắn một lần nữa lấy lại tự tin.

Sở Phàm đoạn thời gian này cũng thập thò lấp ló ở trước cổng sơn môn Vô Danh phong, bởi vì có lệnh cấm không được phép đến nơi này, cho nên hắn không dám làm trái môn quy, chỉ biết ở đây ngồi đợi Lâm Tuyệt tự động đi ra.

Hắn giầu không?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52 Hưởng thụ nhân sinh! Đan dược tới tay.