Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67 Ác tâm!
Đại hoàng tử lúc này mí mắt trợn trợn, muốn chửi tục.
“Ta nghèo nàn chỉ có thể tiễn đưa cho hắn một món tuyệt phẩm pháp khí, không thể so sánh được với Đại hoàng tử, ban thưởng liền là đẳng cấp pháp bảo, quả thật là một trời một vực, không cách nào so sánh.” Lâm Tuyệt lắc đầu cảm khái nói.
Hắn ánh nhìn về phía của tam hoàng tử Hạ Đình Ngạo có chút thương hại, ý muốn nói: “Ngươi đánh với ta liền không trụ nổi 3 chiêu, có tư cách gì giao đấu với hắn, mang cha của ngươi ra đánh còn được.”
Nhưng nếu như Lâm Tuyệt đã mở mồm ra nói như vậy, hắn lại càng phải phối hợp diễn cùng với đối phương, nếu không người đẹp mặt liền chính là hắn.
Ngọa tào! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng đệ tử Lam Hoàng Thiên tông liền hâm mộ không thôi, dù sao bọn hắn biết Lâm Tuyệt cực kỳ giầu có, không chỉ là hắn, mà tất cả nữ nhân bên cạnh hắn xài đều là hàng cực phẩm, từ linh thạch cho đến pháp khí, hay thậm chí là công pháp đều là hàng tốt nhất.
“????” Đại hoàng tử giờ phút này đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hai vị hoàng tử cùng Ngũ công chúa và đám trưởng lão nhìn thấy Lâm Tuyệt bị chế giễu cũng không có đứng ra giúp hắn giải vây hay là nhắc nhớ đám đệ tử giữ mồm giữ miệng.
Xung quanh đám đệ tử đến từ các đại tông môn lên tiếng chế giễu, đối với cấp bậc thiên kiêu như bọn hắn rất xem thường loại tu sĩ ăn đan dược để đột phá tu vi như Lâm Tuyệt.
Nếu như tiễn đưa thượng phẩm pháp khí, há chẳng phải nói mình so với Lâm Tuyệt còn nghèo hơn.
Lâm Tuyệt đối với sự chế giễu của bọn hắn hoàn toàn không quan tâm.
“Há! Thì ra chỉ được một bộ túi da, thế mà ta còn tưởng lợi hại thế nào.”
“Đại hoàng tử! Chúng ta liền cứ để yên như vậy sao?”
Tên áo đen thuộc hạ mở miệng nịnh nọt nói.
Cố Trường Thanh bên cạnh cố gắng nhịn cười, cũng không khỏi nhớ đến năm đó hắn bị Lâm Tuyệt bắt làm con tin đem đi trao đổi tài nguyên với tông chủ, bị hắn hét cái giá suýt nữa khiến cho Trình Hàn ngã ngửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Thế nếu giàu có phải chăng liền tiễn đưa phi hành pháp bảo?
Nói nói, Lâm Tuyệt từ trong nhẫn trử vật lấy ra một chiếc phi chu nhỏ như quả đấm tay đưa cho Sở Phàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người nhìn thấy một màn này liền trợn mắt hốc mồm.
Ta khi nào nói qua tiễn hắn pháp bảo rồi, người đúng có ăn nói bậy bạ.
Trận này hội trà cũng nhanh chóng liền kết thúc, mười người đứng đầu bảng cũng không có ai chịu gia nhập vào hoàng triều, bởi vì sau lưng của bọn hắn đã có các đại tông môn làm chổ dựa, không dại gì tham gia vào vùng nước bẩn hoàng tộc, tự do liền không có nhưng chỗ c·hết lại thấy rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao bọn hắn còn đang đợi Lâm Tuyệt giận quá hóa liều đâu.
Sở Phàm dường như hiểu ý của Lâm Tuyệt, liền vội vàng cúi người tạ ơn, sau đó phối hợp nói: “Ta biết! Chắc chắn sẽ không khiến đại hoàng tử thất vọng.”
Hắn chẳng qua chỉ muốn ác tâm một chút bọn hắn ma thôi, còn về tuyệt phẩm pháp khí, Lâm Tuyệt muốn bao nhiêu chẳng có, tiễn một cái cho khí vận chi tử làm lễ cũng chẳng lỗ, biết đâu lại thu về bất ngờ thì sao?
“Haha...Nói sao nhỉ? Mặt dù có chút hụt hẫn không dám tin nhưng ta cũng từng giao thủ qua với Lâm huynh đệ, quả thật nhất chiêu liền miểu sát, chống đở không quá 2 giây, hơn nữa lúc ấy còn phải áp chế 1 đại cảnh giới giao thủ, chiến lực như vậy thật không ở cùng đẳng cấp với chúng ta, vẫn là không nên giao thủ thì tốt hơn.” Cố Trường Thanh lúng túng nói, hắn nói toàn bộ đều là sự thật nhưng ai bị miểu sát, ai chấp một đại cảnh giới thì không có nói rõ.
Ừ thì hắn thật sự có tốt bộ túi da, bọn hắn nói không hề sai.
Con mẹ nó Lâm Tuyệt!
Muốn nhắc nhở ta ban thưởng cho Sở Phàm sao?
Chương 67 Ác tâm!
“Trận tỉ thí này chỉ là cấp bậc kim đan tu sĩ, cho nên phần thưởng liền như vậy, ban thưởng pháp bảo là không thể nào, nếu như Lâm kiếm tiên hay mọi người ở đây chê thì có thể không cần nhận.”
Hơn nữa, Lâm Tuyệt cảm thấy bên trong quốc khố của Đại Hoàng Tử chắc chắn có đồ tốt mà hắn không biết, chỉ có đợi đến Sở Phàm loại được trời ưu ái này đi vào mới cho bộc quang.
Hạ Vấn Thiên nhìn thấy đám lão tặc kia không an phận liền vội vàng mở miệng, âm thanh không giận tư uy nói:
“Haha...ngươi cũng không thể nói vậy, ít ra người ta chưa tới trăm tuổi đều đã đạt đến hóa thần kỳ a.”
Ngươi đây là ý gì?
Hạ Vấn Thiên trong lòng bạo chửi lấy.
Không đúng! Nếu như cũng ban thưởng tuyệt phẩm pháp khí há chẳng phải nói ta cũng giống như ngươi một dạng nghèo nàn?
Căn cơ không những không bị hao tổn, còn khiến cho tất cả tạp chất bên trong cơ thể Lâm Tuyệt bị bài trừ hoàn toàn, thể chất của Lâm Tuyệt cũng dần dần trở nên biến hóa, chạm đến vô cấu linh thể, hoàn mỹ cực kỳ.
Tu vi nhanh chóng đột phá đều do ăn đan dược tạo thành, quả thật bị nói không oan uổng.
Đúng như Lâm Tuyệt dự đoán, Sở Phàm đi vào quốc khố lựa chọn bảo vật liền bị một tấm thẻ nhỏ mảnh vỡ được làm bằng đá hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hạ Vấn Thiên trong lòng đậu đen rau muống, pháp bảo hắn liền chỉ có 2 cái, một kiện công kích, 1 kiện phòng ngự, cấp bậc cũng chỉ là hạ phẩm.
Nhưng dù vậy, hắn đối với bọn nó còn quý hơn cả tính mạng, làm sao có thể không không để vào quốc khố rồi đem tặng cho người khác?
Cố Trường Thanh trong lòng đậu đen rau muống nhưng nào dám mở miệng phản bác, hắn chỉ biết Lâm Tuyệt mạnh biến thái, căn cơ vô cùng hùng hậu, và đặc biệt rất cẩu ở.
Thất vọng cái con mẹ nhà ngươi a!
Muốn ta lấy pháp bảo ra ban thưởng? Con mẹ nhà ngươi Lâm Tuyệt! Đủ thâm!
Hắn lúc này khuôn mặt có chút nhăn nhó, nói: “Thật không ngờ đến Lâm kiếm tiên lại có thể bỏ ra được một kiện tuyệt phẩm pháp khí đưa tiễn cho người khác, cô gia thật bội phục.”
Hắn không đồng ý gia nhập dưới trướng của ta còn muốn ta ban thưởng cho hắn Tuyệt phẩm pháp khí?
...
Lâm Tuyệt biết Hạ Vấn Thiên đã sắp chạm ngưỡng nổi giận, cũng không tiếp tục dây dưa thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm pháp mà hắn tu luyện lại là vô thượng chân kinh.
Mặc dù Lâm Tuyệt không quan tâm nhưng đám đệ tử Lam Hoàng Thiên tông thì vô cùng khó chịu, Lâm Tuyệt tồn tại chính là thần là tín ngưỡng của bọn hắn, xúc phạm Lâm Tuyệt chính là chạm vào điều cấm kỵ ở trong lòng của bọn họ.
Hắn luôn tin tưởng vào cảm giác không hiểu rõ này để lựa chọn đồ vật, dù sao cảm giác của hắn chưa sai bao giờ.
“Tu vi đều do đan dược đấp lên, loại này ta khinh.”
Đám trưởng lão lúc này liền có ý động, muốn tiễn đưa cho tên đệ tử đứng thứ 2 và thứ 3 một kiện tốt pháp khí, nhưng mà bọn hắn cũng liền có chút không nỡ, dù sao bọn hắn trên tay cũng chỉ có tuyệt phẩm pháp khí, hơn nữa còn là chính mình yêu quý pháp khí, làm sao có khả năng tiễn cho người khác.
Sở Phàm có chút bất ngờ chẳng hiểu chuyện gì đưa tay nhận lấy.
Luận thực lực, Sở Phàm gần như vô địch ở trong đám đó, cho nên tài nguyên của hắn kiếm được từ bên trong Hạ Hoàng bí cảnh sẽ vô cùng dồi dào.
Dù sao Đại hoàng tử có lẽ sẽ không dám ra tay với đám đệ tử đại tông môn kia, nhưng đám người Sở Phàm lại hoàn toàn khác.
Bọn hắn vừa định cùng đối phương mở miệng đôi co thì Trần Tịnh Y liền trừng mắt ngăn cản khiến bọn hắn đành ấm ức ngậm mồm, dù sao đắc tội với ai cũng được, nhưng chắc chắn không dám đắc tội với nữ nhân của đại thần.
Bên trong một căn phòng tối.
“Trước tiên không vội! Cứ để cho bọn hắn ở bên trong Hạ Hoàng bí cảnh giúp ta thu thập tài nguyên, đến lúc đó cùng một lúc thu thập toàn bộ là được.”
Hạ Đình Ngạo lại hiểu lầm ánh nhìn của Cố Trường Thanh là ánh mắt cầu xin, chắc là muốn hắn đừng có mang Lâm Tuyệt ra đánh trọng thương, như vậy liền quá khó coi, hiểu như vậy hắn liền lúng túng ngồi trở về vị trí.
Sau khi nhìn thấy Sở Phàm nhận lấy pháp khí, Lâm Tuyệt hài lòng mĩm cười nói: “Ngươi bây giờ liền đã có tuyệt phẩm pháp khí phi hành, lác nữa tiến vào quốc khố của Đại Hoàng tử nên chọn một kiện pháp bảo giáp y liền tốt, nhớ là không được chọn pháp khí, làm như vậy liền hạ thấp thân phận của Đại hoàng tử, có hiểu hay không?”
“Diệu! Diệu a! Đại hoàng tử anh minh!”
Lâm Tuyệt lúc này mĩm cười nhìn về phía Sở Phàm, mở miệng nói: “Ta thân là người dẫn đội, chiến lực có chút không cùng cấp bậc với người ta có thể khiến cho ngươi hổ thẹn đi, ta tài sản có chút nghèo nàn không giàu có như Đại Hoàng Tử chỉ có thể ban cho ngươi nhất kiện tuyệt phẩm pháp khí phi hành này làm lễ vật, dù sao ngươi cũng đã vì tông môn đánh ra danh tiếng, tông môn tự hào vì ngươi.”
Đan dược mà hắn ăn lại chính là trong truyền thuyết vô cấu đan.
Nhưng.
Đến lúc đó Đại Hoàng tử chỉ cần ôm cây đợi thỏ liền có thể thu thập toàn bộ về dưới tay của mình, có công cụ lợi hại như vậy giúp thu thập tài nguyên, tội gì không buông tay mà làm?
Ngươi bảo ngươi nghèo nàn nhưng tiện tay liền tiễn đưa tuyệt phẩm pháp khí loại phi hành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.