Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74 Hôm nay không g·i·ế·t thì vài năm sau g·i·ế·t cũng không muộn
"Nghe...nghe rõ!"
"Xin tiền bối tha mạng a!"
Lâm Tuyệt không những không dừng lại động tác mà lực chân của hắn lại càng lúc càng mạnh.
Bị đối phương quát lớn như vậy, Lâm Tuyệt có chút khó hiểu liền nhìn về phía đám đệ tử còn đang nằm sấp mặt đằng kia, lấy tay chỉ vào mặt mình hỏi:
Đã xấu tính còn dám động thủ với nữ nhân của hắn, tông môn này, Lâm Tuyệt thiết nghĩ cũng nên diệt luôn một thể nếu có cơ hội.
Bọn hắn nói đều là sự thật, uy áp mà lúc nãy bọn hắn gặp phải quá dọa người, trong đám đó có người bị dọa sợ đến nổi còn tè cả ra quần.
Lâm Tuyệt chỉ nhíu nhẹ lông mày một cái liền khiến cho đám đệ tử sợ hết hồn.
"Ta cho phép ngươi rời đi sao?"
"Aaaaaaaaaaaa....hỗn trướng...bỏ cái chân của ngươi ra...ngươi có biết ta là ai không?"
Dù sao bí cảnh này có vẻ như không hợp với Lâm Tuyệt, vẫn là không nên tự mình động thủ tìm kiếm, cứ để cho đám này thay hắn làm việc, lợi tức đương nhiên thu về sẽ tốt hơn nhiều.
Đám đệ tử lúc này như ông vở tổ, vội vàng bay đi tán loạn, chỉ hận cha sinh mẹ đẻ không cho bọn hắn nhiều thêm hai cái chân.
"Cho nên! Ngươi là bị lé đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"An phận đứng im đó cho ta!" Lâm Tuyệt nhìn như hời hợt tùy ý chém ra một kiếm.
Đây chính là sự sỉ nhục cực lớn trong đời hắn, nếu không thể làm gì đối phương đây liền chính là tâm ma trong lòng của hắn.
"Muốn sống sao? Đơn giản a! Bắt đầu từ bây giờ, trong đám các ngươi phải vì ta thu thập toàn bộ tài nguyên, 20 người xếp hạng sau cùng, chắc chắn c·h·ế·t không toàn thay, nghe rõ sao?"
"Gia gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Mạnh Đào lúc này phát hiện người đến không phải quái vật mà là một vị trẻ tuổi tướng mạo phi phàm liền lấy lại tinh thần.
Nhưng đó lại là Tuyệt Kỹ Trảm Thiên Bạt kiếm thuật.
Còn về tại sao Lâm Tuyệt hiện tại không g·i·ế·t đám người kia là bởi vì Lâm Tuyệt cảm thấy không cần thiết.
Lâm Tuyệt càng lúc càng dẫm mạnh, Mạnh Đào khuôn mặt gần như bị bóp méo xây xát, đau đớn khiến hắn dường như quên đi hoảng sợ, hai tay không ngừng đập mạnh vào chân của Lâm Tuyệt.
Bọn hắn lúc này nào dám nói "không" vội vàng dập đầu đáp ứng, dù sao có thể sống ai lại muốn c·h·ế·t bao giờ?
"Thái Huyền Tông sẽ xuất động toàn lực vây g·i·ế·t ngươi!"
Làm một tên thiên kiêu, hắn luôn có sự ngạo mạn của mình.
"Không chỉ là ngươi mà còn cả ả tiện nhân kia đều phải c·h·ế·t!"
"Tê~!"
Chính vì vậy mà Mạnh Đào cùng đám đệ tử Thái Huyền tông không có tham gia vào lần đó hội trà, cho nên bọn hắn hoàn toàn không biết thân phận cũng như tu vi của Lâm Tuyệt.
"Ta bộ dạng này rất dọa người sao?"
"20 người sẽ c·h·ế·t sao..."
"Ngươi nhất định phải c·h·ế·t!"
"Ngươi! Muốn c·h·ế·t!"
Sức nóng khiến cho không khí xung quanh đồng dạng bị uốn éo, không khí cũng bắt đầu xuất hiện hơi nước.
Làm việc gì cũng nên giữ lấy cái đầu lạnh, lưu lại thủ đoạn phòng hờ tuyệt không sai.
Mạnh Đào đâu đớn gào thét lấy, ánh mắt của hắn giờ phút này hiện đầy tơ máu, cắn nát cả hàm răng gầm thét nói:
Tuy trong lòng có chút cảm khái nhưng Lâm Tuyệt thái độ lại cực kỳ lạnh nhạt, hắn nhìn lấy đám người mở miệng nói:
Cùng thế hệ.
Chẳng lẽ các cậu ấm đều một dạng ngu ngốc như vậy? Không phân biệt nổi chênh lệch sao?
Nói nói, hắn liền xuất thủ, đạo thể dị tượng cũng được triển khai.
Lâm Tuyệt bật cười, ôn nhu nói: "Ta đây không có hỏi muội, không được nói leo."
"Vâng! Vâng!"
Giờ khắc này, uy áp trên người cũng đã được Lâm Tuyệt thu lại, chỉ để lại trên trời ngàn vạn kiếm ảnh tề minh, nhưng điều đó cũng khiến cho bọn họ thở không ra hơi, đứng dậy không nổi.
"Aaaa...ngươi muốn gì? Thả ta ra a!"
Còn cỗ uy áp kinh khủng khi nãy nếu không phải là quái vật xuất thế thì chắc chắn là do một loại pháp bảo huyễn trận nào đó mang đến mà thôi, hoàn toàn không thể là do đối phương bạo phát đi ra.
Lâm Tuyệt nhìn thấy đối phương một dạng hùng hổ mở miệng uy h·i·ế·p liền không còn gì để nói.
Đập vào mắt bọn hắn là một vị thanh niên có dung mạo cực kỳ tuấn tú, khí chất như một tôn vô thượng kiếm tiên hạ phàm đang dùng tư thế ôm công chúa bế lên Trần Tịnh Y.
"Tốt! Xem ra các ngươi mắt thẫm mỹ không có vấn đề." Lâm Tuyệt hài lòng gật đầu sau đó nhìn về phía của Mạnh Đạo lắc lắc đầu nói.
Mạnh Đào lúc này hùng hùng hổ hổ nói, cứ như vẻ cố gắng chứng tỏ mình vô cùng có lực lượng, làm như vậy liền có thể vơi đi khoảnh khắc ban đầu bị uy áp dọa cho suýt ngất, dù sao chuyện ban nãy quả thật khiến hắn vô cùng xấu hổ.
Hai người bọn họ lúc này mặt đối mặt vô cùng tình tứ như một đôi thần tiên quyến lữ.
"Không phải! Không phải! Ý của bọn ta không phải vậy a! Ngài là người ta thấy qua đẹp trai nhất trên đời! Chỉ là...chỉ là khí tức của ngài tản ra quá dọa người a."
Bởi vì Hạ Hoàng bí cảnh tồn tại đã gần vạn năm( tính theo thời gian bên ngoài) liền không có xuất hiện trường hợp có tu sĩ trên kim đan tồn tại ở nơi này.
"Aaaaaaaaaa...sao ngươi dám!!!?"
Nghe thấy âm thanh tình tứ của hai người, đám đệ tử nằm rạp dưới đất cố gắng ngẩng đầu ngước nhìn xem xét.
Trần Tịnh Y nhìn thấy Lâm Tuyệt buông tha đám người kia còn tưởng hắn nhân từ, tức giận đánh đập Mạnh Đào liền thấy có chút trẻ con đáng yêu.
Lầm Tuyệt thấy vậy liền nhíu mày, lạnh lùng nói:
"Con mẹ nó! Dám chửi ta lé? Ngươi là muốn c·h·ế·t phải không?" Mạnh Đào tức giận đùng đùng quát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạnh Đào lúc này vô cùng hoảng hốt, đâu đớn mở miệng nói:
Mọi người đều là trầm mặt, không có ai chịu trả lời Lâm Tuyệt cả.
"Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi là muốn sống hay muốn c·h·ế·t." Lâm Tuyệt âm thanh hời hợt, không xen lẫn tí nào tình cảm khiến cho đám người lạnh cả sống lưng, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
Hiện tại theo như suy nghĩ thì Mạnh Đào chỉ nghĩ rằng Lâm Tuyệt là một vị thiên kiêu nào đó, cảnh giới cùng lắm là kim đan viên mãn giống như hắn mà thôi.
Mạnh Đào tâm can cũng muốn rớt hết ra bên ngoài, bởi vì kiếm khí cách hắn cực gần, hắn giờ phút này có chút đứng không vững run lẩy bẩy.
Lâm Tuyệt nhìn về hơn 30 tên đệ tử đang cúi đầu nằm rạp dưới đất nhoẽn miệng cười, sau đó nói:
Hai tay ấn niệm pháp quyết, từ không trung xuất hiện ra một con phượng hoàng bao bọc lấy hỏa diễm nóng rực lao nhanh đến chổ của Lâm Tuyệt.
"Hi hi..." Trần Tịnh Y cười duyên một tiếng sau đó nép đầu vào lòng ngực của Lâm Tuyệt hưởng thụ lấy sự ấm áp.
Mạnh Đào cũng đồng dạng muốn bỏ chạy, thì ngay lập tức bị Lâm Tuyệt đạp ngã xuống đất, dùng chân dẫm mạnh lên mặt không ngừng ma sát lấy.
Đám người nhìn thấy một màn này khiếp sợ muốn lòi con mắt.
Bởi vì chuyện lần trước giao thủ với Sở Phàm khiến cho hắn mất kiểm soát đắc tội với Đại Hoàng Tử.
"Hửm...!"
Bị hỏi đến, đám để tử đầu tiên là gật đầu sau đó liền liên tục lắc đầu.
Nghĩ đến rõ ràn, cho nên Mạnh Đào mới không sợ Lâm Tuyệt mà tức giận chửi mắng hắn như vậy.
Còn về Mạnh Đào con hàng này dám có ý định không đúng đắn với nữ nhân của hắn, trước tiên phải tra tấn một trận nhừ tử cho hả giận mới được, giữ mạng của hắn sau này còn có thể lấy ra uy h·i·ế·p tông môn người ta a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thoạt đầu Lâm Tuyệt tức giận liền muốn một kiếm g·i·ế·t sạch đám người này, nhưng sau khi hôn Trần Tịnh Y một cái liền khiến hắn bình tĩnh lại.
Chương 74 Hôm nay không g·i·ế·t thì vài năm sau g·i·ế·t cũng không muộn
Hắn! Mạnh Đào! Tuyệt không thua bất kỳ ai!
Mạnh Đạo bị Lâm Tuyệt không thèm để ý liền tức giận cực kỳ, gầm thét:
Đám đệ tử nhìn thấy Lâm Tuyệt lóe lên sát ý vội vàng lên tiếng giải thích.
"Tha...tha mạng..."
"Vậy các ngươi còn đứng đấy làm gì? Còn không cút đi cho ta."
Gia gia hắn, tông môn hắn chắc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì mới bồi dưỡng ra loại người cặn bả như Mạnh Đào.
Mạnh Đào lúc này cố gắng vực dậy đứng thẳng người lên, dùng tay chỉ thẳng vào mặt của Lâm Tuyệt quát lớn.
Kiếm khí như rồng, một đường đi qua khiến cho vạn vật đều bị cắt xén, thiên địa u ám dường như bị đạo này kiếm khí vạch phá mở ra vùng trời mới, đại địa lúc này giống như đã bị kiếm khí cắt ra làm hai, chưởng ấn của Mạnh Đào thì giống như bọt biển tan biến trong hư vô.
Đau đớn cùng nhục nhã đã khiến cho Mạnh Đào không còn hoảng sợ, trong mắt hắn giờ phút này chỉ còn lại đầy sự thù hận.
"Con mẹ nhà ngươi! Dám ở đây giả thần giả quỷ, ngươi là không biết chữ c·h·ế·t viết như thế nào sao?"
" Các ngươi đây là ý gì? Dám chê ta xấu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn hắn vẫn còn một chút giá trị trợ giúp Lâm Tuyệt thu thập tài nguyên, nếu g·i·ế·t đi thì quá lãng phí.
Lâm Tuyệt không nói hai lời rút kiếm ra gọt đi 2 tay của đối phương.
"Các ngươi có sợ c·h·ế·t hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với lời uy h·i·ế·p của Mạnh Đào, Lâm Tuyệt hoàn toàn chẳng lọt lỗ tai, bọn hắn không tìm đến Lâm Tuyệt thì Lâm Tuyệt cũng sẽ tự tìm đến bọn hắn.
Đối với Lâm Tuyệt, có thể nói hắn làm người không đúng đắn, vô liêm sỉ, biến thái các kiểu con đà điểu nhưng không được chê hắn xấu hay "yếu" đó là động đến lòng tự ái của hắn.
Hôm nay không g·i·ế·t thì vài năm sau g·i·ế·t cũng không muộn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.