Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8 Có Phải Rất Thơm?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 Có Phải Rất Thơm?


[ Kiểm tra phát hiện, túc chủ thường thường sử dụng vô cấu linh đan đã quen, lần đầu sử dụng đan dược có chứa tạp chất nên cơ thể không thích ứng, cần phải bài tiết ra bên ngoài để giải phóng]

Âu Dương Hạo trừng mắt hắn quát nói:

[ Kí chủ có thể nén thành dạng khí rồi xì hơi]

Chính giữa chủ sự ngồi đấy Âu Dương Hạo.

“Ngươi con mẹ nó Lâm Tuyệt dám vu oan ta, có tin hay không ta đ·ánh c·hết ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi...ngươi...thì ra là ngươi...lão tử...phụt..” Lưu Sùng giận run người không nói lên lời, tức giận đến nổi thổ huyết b·ất t·ỉnh nhân sự.

“Không có vấn đề gì chứ?” Âu Dương Hạo nhìn lấy Lâm Tuyệt mở miệng hỏi, tuy là hỏi nhưng có thể thấy được trong đó không cho phép từ chối.

Âu Dương Hạo khuôn mặt lúc này cũng đã đen như đáy nồi, mặt mũi cũng bị lời nói của Lưu Sùng phá không còn mảnh giáp, nhấc chân liền đạp bay hắn ra bên ngoài, tức giận quát:

Lâm Tuyệt bị đạo âm thanh truyền đến giật cả mình.

Lưu Sùng không hiểu sao trong lòng dấy lên vô vàn bất an.

“Hệ thống, thân thể ta bị làm sao vậy? Bụng ta vô cùng khó chịu a!”

Lâm Tuyệt đầu óc nhảy số muốn tìm cách giải quyết cái này bom hẹn giờ, thì ánh mắt của hắn không tự giác dời đến phong chủ Vô Cực phong Lưu Sùng, hắn liền to gan nảy ra ý tưởng.

Tu luyện không phân ngày giờ.

Khí độc cũng theo đó bị Lưu Sùng toàn bộ hít vào.

Đành ngồi gần với lão tặc Lưu Sùng, dù sao hai người không ưa nhau, ngồi chung cũng không hề thấy ngại.

Đinh!

“Cái này...” Lâm Tuyệt chưa kịp trả lời thì Lưu Sùng bỗng nhiên quát lớn.

Lâm Tuyệt cùng với Lưu Sùng lúc này liền ngay lập tức ngậm miệng, ngồi ngay ngắn trở lại.

"Đã ai nói gì ngươi đâu? Nếu ngươi im lặng tự mình cảm nhận liền chẳng ai đoán ra là ngươi a! Bây giờ liền tốt, cả tông trên dưới đều biết a!" Lâm Tuyệt dang rộng hai tay, điệu bộ vô cùng bắt đắc dĩ.

“Không phải không phải! Tông chủ không có thúi, không không, ý của ta là nơi này có mùi thúi, thật sự rất thúi, giống như...” Lưu sùng khó lòng diễn tả, ấp úng lung túng nói.

Lâm Tuyệt đắc ý nhìn hắn cười cười mở miệng hỏi: “Có phải rất thơm? Nhìn vẻ mặt của ngươi coi bộ hít đến nghiện a!"

“Con mẹ nó, ngươi còn nói? Ghê tởm, cút xa ta ra.” Lưu Sùng tức sầm mặt lại, cũng không dám ra tay đánh hắn, chỉ có thể đưa tay đẩy hắn xê ra.

“Cmn Lâm Tuyệt! Ngươi nhanh chóng ngậm mồm lại cho ta." Lưu Sùng tức giận muốn nổ phổi, hét lớn lên, sau đó vội vàng hướng đến tông chủ thanh minh: "Tông chủ, đừng nghe hắn nói linh tinh, ta không có xì hơi, người ngợm rất thơm, không tin ngài có thể tự mình lại đây ngửi ta a!” Lưu Sùng sợ tông chủ không tin, vội vàng nói lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Sùng bị đạp cái té nhào, không quan tâm miệng mồm thổ huyết, muốn tiến lên giải thích nhưng nhìn thấy sắc mặt của tông chủ như muốn ăn thịt hắn đồng dạng, khiến hắn không dám ư hử thêm một lời nào, đành lẳng lặng ấm ức đứng ở nơi đó.

Sau đó Lưu Sùng hùng hùng hổ hổ quát mắng Lâm Tuyệt.

“Hừ.” Lưu Sùng hừ lạnh một tiếng cũng chẳng thèm ngó ngàng đến hắn.

Bởi vì Lâm Tuyệt xì hơi quá thúi, Lưu Sùng lại toàn bộ hít lấy, hắn giờ phút này đầu óc đã choáng váng, dùng tay bịt kín lỗ mũi, âm thanh ngọng ngọng nói:

Lâm Tuyệt bước vào đại điện, trong lòng vô cùng thấp thoảng, cúi đầu chấp tay:

Nhìn đến vẻ mặt cợt nhã của Lâm Tuyệt, Lưu Sùng tức đến lòng ngực muốn nổ tung, nghiến răng nghiến lợi ken két.

Đinh! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tê~!

Tê~!

Đám phong chủ nghe hắn nói cũng là khóe miệng co giật liên hồi.

“Lần hội nghị này ta muốn cùng các vị phong chủ ở đây bàn về vài vấn đề.”

“Đúng vậy, đúng vậy, là mùi xì hơi a!” Lưu Sùng ứng thanh gật đầu đáp.

Nhưng cũng ngay lúc này, bụng của Lâm Tuyệt bỗng nhiên cồn cào, áp suất đè nén vô cùng khó chịu.

Không những bị chửi, đạp cái trọng thương, mặt mũi cũng toàn bộ mất sạch, cái nồi này về sau sợ rằng vung không ra.

Lâm Tuyệt dường như đã quên mất điều đó, vẫn cắm đầu vào tu luyện bên trong.

Lời như vậy cũng dám nói ra.

“Bài tiết? Ý của ngươi là đi ỉa sao?” Lâm Tuyệt tò mò hỏi, cũng đã lâu rồi hắn chưa đi ỉa qua, dù sao tu luyện toàn bộ dựa vào việc hấp thụ linh khí, cơ thể không thu vào dinh dưỡng từ đường miệng lấy gì đào thải tạp chất qua đường hậu môn?

Âu Dương Hạo nhíu mày mở miệng hỏi.

Hắn lúc này hít thở dồn dập, ánh mắt bốc lửa nhìn chằm chằm Lâm Tuyệt, nếu như ánh mắt có thể g·iết người, Lâm Tuyệt thật sự có thể bị Lưu Sùng đốt cái thành tro.

“Cút qua bên kia ngồi cho ta.”

"Ngọa tào! Cái gì mà thúi dữ vậy nè, tí nữa thì c·hết ngất lão tử."

Bên trong đại điện lúc này 21 vị phong chủ đều đã có mặt, tự ngồi vào 2 bên cánh.

Lúc này, Âu Dương Hạo cũng bắt đầu lên tiếng nói:

“Đệ tử Lâm Tuyệt gặp qua tông chủ đại nhân.”

“Một là chuyện một tháng trước, Lam Hoàng Thiên Tông không hiểu sao bị một luồng kiếm ý khóa chặt toàn bộ tông môn, không biết là từ một vị cường giả nào đi ngang qua thả ra thần thức, hay là tông môn bị kẻ địch dòm ngó, ta muốn nhắc nhở mọi người sau này hành động cẩn thận.”

Cmn! Ta chưa từng thấy ai một bộ muốn c·hết như ngươi a!

Lâm Tuyệt nhịn cười cố gắng nín thở, thả một hơi thật dài, sau đó liền thư thả rùng mình.

Thời gian thoáng cái đến ngày diễn ra hội nghị.

“Có phải giống như mùi xì hơi?”

Lưu Sùng biết mình thất thố vội vàng đáp:

Lưu sùng bị mọi người ánh mắt hung ác nhìn lấy cũng là hoảng cực kỳ giải thích.

Lập tức thi chuyển thân pháp bay thẳng đến đại điện tông môn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn mở mồm liền muốn tông chủ tiến đến ngửi, chứng minh ngươi trong sạch liền đưa mũi ngửi đít ngươi sao?

“Đủ rồi, ta kêu các ngươi đến đây để bàn chính sự chứ không phải đến để nháo sự.” Âu Dương Hạo uy nghiêm lạnh lùng quát.

Lâm Tuyệt đắc ý cười cười.

Mùi thúi đến nổi khiến hắn choáng váng muốn ngã ngửa.

"Hỗn trướng, ngươi mở cái gì chuyện đùa? Có tin hay không ta tại chỗ liền giúp ngươi hóa kiếp thăng thiên?"

Nàng dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, không dính hồng trần khói lửa, quanh năm khổ tu rất ít hỏi chuyền đời nên mới có xưng hào là tiên tử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng lúc trước mượn ké động phủ người ta rồi chuồn đi không một lời từ biệt để hắn không dám tìm đến ngồi chung.

Xung quanh đám phong chủ cũng là mộng bức nhìn lấy Lưu Sùng, cảm thấy tên này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà dám bảo tông chủ thúi, còn làm ra bộ dáng trêu đùa cợt nhã như vậy, muốn làm cái khôi hài cũng không thể diễn như vậy a!

“Tùy ngươi.” Âu Dương Hạo mệt mỏi chẳng màng đến hắn, mở miệng phất phất tay.

“Lão Lưu, lâu rồi không gặp, ta ngồi ở đây được chứ?” Lâm Tuyệt cười hì hì nói.

“Lâm Tuyệt, còn không đến đại điện tham gia hội nghị, ta cho ngươi thời gian một khắc lập tức lăn đến cho ta!”

“Vâng! Vâng!” Lâm Tuyệt đáp 2 tiếng liền nhanh chóng tìm lấy chỗ ngồi.

Lưu Sùng càng nghĩ càng tức, hô hấp mạnh đến nổi nghe cả tiếng gió.

Lưu Sùng không không bị vu oan, rồi bị giận mắng cũng là vô cùng khó chịu, tức giận sâu hấp lấy một hơi dài, một cổ mùi thúi nồng nặc tiến vào sâu trong khoan mũi khiến hắn xém chút ngất đi.

Chương 8 Có Phải Rất Thơm?

Thật cmn kì hoa, ngươi lớn lên giống heo bộ dáng, nói mình rất thơm liệu có người tin?

Sau khi xì hơi xong, Lâm Tuyệt liền trở nên vô cùng dễ chịu vội vàng nhào đến dính sát người ôm chặt lấy Lưu Sùng nói:

...

Lúc này Âu Dương Hạo bắt đầu nói về điều thứ hai.

Lâm Tuyệt trong lòng cũng là bắt đắc dĩ.

“Vậy có thúi không?”

Lúc này Vô Danh Phong truyền đến một đạo âm thanh nghiêm nghị mang theo vài phần uy h·iếp của Âu Dương Hạo.

Mọi người ở đây đều vì chuyện lần đó mà trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng không ai biết chủ mưu sự việc lần đó lại chính là Lâm Tuyệt.

“Đừng đánh đừng đánh, là ta sai, ta không nên nói toạc ra như vậy, ngài cũng đừng tức giận kẻo hại thân thể, như vậy bài tiết không tốt lắm đâu.”

“Ta không có, là do tên tiểu tử này nói năng hàm hồ a!"

“Ma tu những năm gần đây liên tục làm ra động thái, chúng ta cũng cần phải cẩn thận đề phòng, tránh trường hợp trong ứng ngoại hợp b·ị đ·ánh cái trở tay không kịp, ta lo lắng trong đám ngoại môn kỳ trước có nội gián của ma tu cài vào, lần này tiểu bỉ cũng mong các phong chủ để ý thăm dò lấy.”

[Túc chủ chớ hỏi câu ngu ngốc, ta làm sao biết được, tự mình trải nghiệm chẳng phải liền biết]

Sắc mặt của Âu Dương Hạo dần đen lại, hắn lúc này thật sự bị tức đến, rất có xúc động muốn đưa tay đập c·hết Lưu Sùng.

...

Lâm Tuyệt lúc này liền mở miệng giúp hắn.

“Ta đã nói qua lão Lưu ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi trong người có bệnh, không nên ở nơi đông người tức giận, như vậy bài tiết không tốt rất dễ thoát hơi, ta khi trước một mình ngửi cùng ngươi không sao, nhưng nơi này, ai...” Lâm Tuyệt tỏ ra bắt đắc dĩ, một bộ thương xót bằng hữu khó nói nên lời hiện rõ lên khuôn mặt.

Lâm Tuyệt hoảng loạn liên hệ hệ thống.

Lâm Tuyệt khé miệng co giật liên hồi, nào có cái xì hơi mà không thúi!

Nhưng chỉ cần nhìn đến dung mạo tuyệt mĩ, trắng trẻo nõn nà không mang bất kỳ dấu vết họa trang nào, cùng với khí chất phiêu miễu có chút hàn sương cũng đủ cho thấy rằng, nàng là một cái tuyệt thế mỹ nhân, là ưu vật của tạo hóa.

“Ngươi cút ở đằng đó cho ta, nếu còn dám phát ra bất kì cái thanh âm nào, đừng tránh bổn tọa không niệm tình."

Lâm Tuyệt lời nói vừa ra, toàn đại điện chú ý nhìn chằm chằm vào Lưu Sùng.

Luống cuống đứng dậy, cũng là quen mồm quen miệng nuốt nhầm lấy một viên cơ linh đan chưa qua cường hóa.

Lâm Tuyệt nhìn thấy một màng cũng không dám cười trộm, yên lặng làm một cái tiểu trong suốt.

Bị đ·ánh c·hết không nói, nữ thần trong mọng của hắn còn đang tại nơi này đâu.

Lâm Tuyệt thấy mọi người vì chuyện đó mà trong lòng bất an cũng không có ý muốn thanh minh, hắn chỉ muốn an ổn tu luyện mà thôi.

Được chấp thuận, Lâm Tuyệt liền vội vàng chạy đến chỗ của Lưu Sùng, tà mị cười 1 tiếng.

“Ngươi...ngươi đừng có nói năng hàm hồ, không phải ta xì hơi a!” Lưu Sùng hoảng loạn phủ định, tuyệt không nhận cái này nồi.

Nói nói, Lâm Tuyệt đưa mũi hít hà trong không khí, nhỏ giọng lẫm bẫm: "Đến cặn cũng không lưu lại cho ta, coi bộ ngươi thật hít đến nghiện a!"

Xung quanh đám phong chủ đều khó chịu nhìn hắn.

Ngoài lão Liễu ra, Lâm Tuyệt cũng không thân với ai cả.

Cuộc sống sau này đảm bảo là tận thế a!

“Này lão Lưu, trên người của ngươi có mùi hoa oải hương, ngươi lại lén lúc lẻn vào Hồ Điệp phong ngắm nhìn Thường Nguyệt tiên tử có phải hay không?” Lâm Tuyệt mở miệng nói bậy, hắn biết là Lưu Sùng ái mộ phong chủ Hồ Điệp phong Thường Nguyệt, cũng không phải mỗi mình hắn ái mộ người ta, mà có lẽ cả Lam Hoàng Thiên Tông đều ái mộ nàng.

“Tiểu bỉ 5 năm một lần tháng sau sẽ diễn ra, đến lúc đó ta hy vọng các vị phong chủ ở đây có thể từ trong đám đó lựa ra vài tên đệ tử ưu tú để bồi dưỡng, lần này ta hy vọng Vô Danh phong có thể thu lấy một đám người.”

“Thúi, tông chủ không thấy thúi sao? Thật sự là nó thúi lắm luôn, ta xém tí thì thăng thiên a!"

“Ngươi nói cái gì?”

Ở đây quá gò bó, lại khiến thể nội hắn muốn bài tiết, Lâm Tuyệt ngồi ngay ngắn khoanh chân khép đít, cố gắng không để khí độc tràng ra, Lâm Tuyệt biết sắp không trụ nổi rồi liền đứng dậy nói:

“Tông chủ, ta một cái đệ tử có lẽ không thích hợp ở nơi này cùng mọi người thảo luận, ta cảm thấy quá áp lực đi, mong tông chủ chấp thuận cho ta đứng bên cạnh Lưu phong chủ để nghe giảng là được.”

Ta cũng không phải tội nhân, làm gì đều dùng ánh mắt khó chịu dò xét ta a!

[...]

Đinh!

Mà nhân vật liên quan được nói đến mảy may không có tí nào phản ứng, vẫn là nhắm mắt dưỡng thần, một mình một ghế hờ hững như tranh họa.

Hắn có thể mặt dày vô sỉ, nhưng tuyệt đối không chịu nổi bị nữ thần khinh bỉ a!

Nàng trên thân mặc lấy cung trang tử sắc vấy dài, bên ngoài khoác lấy thất thải liên y, có vẻ là trang phục quá nhiều vải lụa, nàng lại hiện tại tọa hạ cho nên nhìn không rõ vóc dáng thước tha.

Lâm Tuyệt thật không dám tưởng tượng kết quả sẽ ra sao nếu như xì hơi ở nơi này bị phát hiện.

Lâm Tuyệt cũng nhân cơ hội Lưu Sùng lớn tiếng giận quát cũng là tranh thủ xì hơi.

Các phong chủ cùng tông chủ mỗi người đều đưa ra ý kiến, chỉ có Lâm Tuyệt vờ như vô hình tiếp thu không nói một lời nào, hắn lúc này chỉ muốn ngay lập tức rời đi nơi này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 Có Phải Rất Thơm?