Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88 Không quen biết! Trận pháp bắt đầu khai triển.
Vân Thanh Trúc khi nhìn đến khuôn mặt của Lâm Tuyệt cũng liền đứng hình mất vài giây.
"Là hắn...thật không nghĩ đến lại là hắn." Vân Thanh Trúc vẫn còn ở trong rung động lẩm bẩm nói.
"Ngọa tào! Ngươi...ngươi....mau chóng trả lại pháp bảo cho ta." Sở Nhạc bị hành động chớp nhoáng của Lâm Tuyệt làm cho có chút choáng váng, chỉ biết đứng đó dùng tay che đi thân thể mở miệng gào nói.
"Tiểu tiên nữ có chuyện gì sao?"
"Đa tạ Lâm huynh một lần nữa ra tay giúp đỡ, Sở Phàm tuyệt đối không bao giờ dám quên ơn."
Mà là bởi vì nàng có nhận biết Lâm Tuyệt.
Ban đầu Lâm Tuyệt xuất hiện cũng không có nhìn đến Vân Thanh Trúc, sau khi tan biến vẫn không có cùng đối phương tình tứ giao tiếp thân mật liền khiến cho nàng đã có chút ngờ ngợ.
"Đúng vậy a! Lâm đại thần là đến cứu giúp tiểu tiên nữ, bọn ta chỉ là có chút phút phận tiện tay được hưởng ké mà thôi." Một tên sư đệ mở miệng nịn nọt nói.
"V...vâng....tiểu nữ...sư muội nghe rõ." Lạc Sương Sương vẫn là bộ dạng ấp úng, cúi thấp đầu âm thanh vô cùng nhỏ đáp.
Mặc dù trong lòng rung động như vậy, nhưng bên ngoài lại cố gắng hết sức tỏ ra hết sức bình tĩnh tự nhiên.
Nói nói, Lâm Tuyệt đưa tay chộp đến, trắng trợn xé rách y phục, rồi lột bỏ Kim Thiền Giáp hạ phẩm pháp bảo từ trên người của Sở Nhạc, thành công đem bỏ vào không gian giới chỉ.
Giữa bốn bề lúng túng tránh né, không ai chịu mở lời thì đột nhiên đại địa xung quanh đám người bắt đầu kịch liệt rung chuyển.
Dương Kiệt một đời thiên kiêu, không kịp nói lời trăn trối cũng tuyệt mệnh bỏ mình bên trong ánh kiếm.
Thì cũng là do Lâm Tuyệt dung mạo quá mỹ nên trong lần hội trà liền khiến cho Vân Thanh Trúc có ấn tượng sâu sắc, nhìn một lần liền không dễ quên.
"N...ngươi...ngươi vô sỉ." Sở Nhạc tức giận run người, mắt trợn trắng lên, giận mà không làm được gì khiến hắn nhịn không được muốn thổ huyết.
"Ây da! Tiểu tiên nữ nói gì lạ vậy? Bọn ta nào có giúp đở gì, người cứu giúp tiên nữ và bọn ta chẳng phải là Lâm kiếm tiên Lâm đại thần sao?" Lệ Nhược Hà cũng là ôm quyền lễ độ đáp.
Đất cát sỏi đá khắp nơi mất đi toàn bộ trọng lực phiêu phù trong không trung.
"Nhìn ngươi xem, đều là huynh đệ với nhau cả, nói gì đến ơn nghĩa chứ, chỉ cần có đồ tốt liên không muốn quên ta là được rồi, ha ha..." Lâm Tuyệt vỗ mạnh vào vai của Sở Phàm cười đùa nói.
Báo thù thành công, Sở Phàm cũng không có bao nhiêu vui vẻ, hắn ngẫng đầu nhìn về phía bầu trời trầm ngâm vài giây, sau đó liền vội vàng hướng về phía Lâm Tuyệt ôm quyền cúi người, sâu hấp một hơi chân thành nói:
Nơi đây nào phải là bí cảnh xuất thế, đây chẳng qua là cái bẫy do Tà Diệm một tay bày bố đi ra với mục đích lừa gạt đám người đi vào, sau đó lợi dụng trận pháp g·i·ế·t sạch toàn bộ.
Lâm Tuyệt cũng chẳng buồn quan tâm đến đám dở hơi này, dặn dò xong cũng liền tan biến.
Trong lòng hắn lúc này hổ thẹn không thôi.
Huyền Vũ Sơn.
Toàn bộ tu sĩ hầu như đều tập trung ở nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó đạm mạc dặn dò nói:
Dần dần cũng có vài tu sĩ mất đi trọng lực, trở nên phiêu phù bị một cổ lực lượng khổng lồ hút vào sâu bên trong khu vực trung tâm.
Ác quỷ đội lốt thiên thần a!
Sở Phàm nghĩ thầm là do hắn quá vô dụng, trong thời gian ngắn không cách nào giải quyết được Sở Nhạc, dẫn đến Lâm Tuyệt không hài lòng.
Dựa vào hạ phẩm pháp bảo Kim Thiền Giáp, Sở Nhạc hoàn toàn nhập vai rùa đen, chỉ chuyển khai mỗi phòng ngự, mặc cho Sở Phàm không ngừng công kích cũng đều không ăn thua.
Lâm Tuyệt không chỉ nói cho một mình Sở Nhạc nghe, mà còn muốn nói cho Sở Phàm hay.
Toàn bộ sự việc đều bắt nguồn từ cái miệng thúi của Lệ Nhược Hà, chính vì hắn mới gây nên hiểu lầm.
Các vị đệ tử cũng phát hiện ra không đúng, giả bộ vờ như không thấy, tận lực né tránh kẻ đầu têu Lệ Nhược Hà, cùng với hung thần Lạc Sương Sương.
Trước đó một đoạn thời gian.
Nghe vậy, đám người Lam Hoàng Thiên Tông liền đưa mắt ghé qua, mở miệng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiếm ảnh đu qua, Sở Nhạc liền bị kiếm khí chém thành nhiều mảnh nhỏ, tuyệt mệnh bỏ mình giữa trốn thiên địa.
Chỉ một đạo tàn niệm liền khủng bố như vậy, nếu là bản tôn đích thân giá lâm thì lại như thế nào?
Đám người Vân Thanh Trúc phát hiện sự việc không đúng, liền vội vàng vận chuyển linh lực cố gắng chống cự, tránh cho việc trở nên lơ lửng rồi mất thăng bằng bị hút đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"N...ngươi...ngươi muốn làm gì?" Sở Nhạc sợ hãi nhìn chằm chằm vào người đến bất thiện Lâm Tuyệt.
Bên trên bình nguyên.
Chỉ trong một sát na, số lượng yêu thú nhiều đếm không xuể liền bị kiếm ảnh thôn phệ hóa thành hư vô.
"Nơi này rộng lớn như vậy, các ngươi chẳng lẽ không tìm thấy nơi thích hợp để đánh nhau hay sao? Bộ các ngươi không nhìn thấy đằng kia sư muội của ta đang bế quan tu luyện à? Nếu nàng không may bị làm phiền xảy ra sai sót thì ai là người chịu trách nhiệm?"
"Ta đã không muốn so đo với ngươi, không nghĩ đến ngươi lại cả gan dám ăn trộm pháp bảo của ta, tội này liền không thể tha."
"Vâng! Chúng thần nghe rõ!" Trái ngược hoàn toàn với Lạc Sương Sương, đám đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông do Lệ Nhược Hà dẫn đội lại tỏ ra vô cùng hào khởi, dõng dạc quỳ gối tề bái, một bộ cúc cung tận tụy.
"Không! Không có gì!" Vân Thanh Trúc vội vàng lắc đầu, sau đó liền ôm quyền hơi cúi người mở miệng nói:
Ánh nhìn này như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương một dạng.
Đánh thì cũng đánh không lại, bây giờ pháp bảo cũng bị cướp mất, hắn hiện tại liền không còn chổ dựa, chỉ có thể mặc sức cho người ta chém g·i·ế·t.
"Ân?" Lạc Sương Sương nghiêng đầu nhìn lấy đám người.
Cái giá phải trả là nàng mất đi duy nhất một đạo tàn niệm mà Lâm Tuyệt gửi gắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chính là những gì Sở Nhạc trong đầu liên tưởng đến.
"Ha ha...cho ngươi phách lối, hiện tại phách lối cho ta xem?" Sở Phàm châm biếm trêu tức nói.
Giờ phút này, trong lòng nàng là một trận cuồng loạn khó hiểu.
Lâm Tuyệt lần này không chỉ thu hoạch được một món pháp bảo, còn thành công khiến khí vận chi tử mang nợ, đúng là quá hời.
Kìm nén tất cả thù hận, Sở Phàm xuất thủ không chút lưu tình, ra tay đều là toàn lực.
Tưởng chừng có thể thành công vừa thủ vừa chạy, thành công thoát khỏi nơi đầy rẫy sự nguy hiểm này thì người không nên thấy nhất lại dửng dưng xuất hiện chặn lấy hướng đi của hắn.
Không phải là bởi vì hắn dung mạo điển trai, hay là khí chất phiêu miểu như trích tiên.
Hắn chẳng phải nói mình tu vi là do đan dược bồi đắp lên sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta chỉ là một đạo ý niệm, rất nhanh liền tan biến, các ngươi về sau cần phải hành động cẩn thận, mệnh của mình vẫn là quan trong nhất, không được hành động quá cảm tính, có nghe rõ sao?"
"Không đúng! Hắn làm sao có thể gửi đạo tàn niệm của mình lên người khác mà vẫn thông qua được bí cảnh?" Vân Thanh Trúc dường như phát hiện có gì đó không đúng, giật mình nói.
"Lâm kiếm tiên không phải là người dẫn đội của các ngươi sao? Cứu giúp các ngươi chẳng phải là điều tất nhiên? Hơn nữa, ta và ngài ấy giống như không quen biết, ra tay cứu ta là chuyện không thể nào." Vân Thanh Trúc rất thành thật đáp.
Giờ phút này đã bị ngàn vạn kiếm ảnh chiếu sáng thương khung, tiếng ong ong cộng hưởng đinh tai nhức óc vang vọng khắp vòm trời.
"Pháp bảo nào của ngươi? Trên đó viết tên của ngươi sao? Ăn nói lung tung coi chừng bị ta đánh c·h·ế·t." Lâm Tuyệt có chút không nghiêm túc mở miệng hù dọa.
Sở Nhạc giờ phút này đã mất đi ác chủ bài cùng với đó là nổi lòng hoang mang, nào phải là đối thủ của khí vận chi tử Sở Phàm.
Nàng cảm thấy, dù cho là tỷ tỷ Vân Thanh Lam của nàng, cũng không có lợi hại hơn đạo này tàn niệm a.
Giải quyết xong hết thảy, Lâm Tuyệt cũng liền đưa ánh mắt nhìn về phía Lạc Sương Sương và mọi người, khi nhìn đến Vân Thanh Trúc, hắn hơi thoáng chóc khựng lại.
Nghe thấy như vậy, Sở Phàm liền vội vàng ôm quyền hướng Lâm Tuyệt tạ lỗi.
Chương 88 Không quen biết! Trận pháp bắt đầu khai triển.
Ban đầu hắn cũng vì cái pháp bảo rùa đen này làm cho sức đầu mẻ trán, tấn công toàn lực hầu như đều vô dụng.
Cũng bởi vì mối thù quá đậm sâu, đối phương lại một dạng phòng ngự trêu tức, khiến cho Sở Phàm ra tay có chút mất đi bình tĩnh, đánh vào đối phương cũng bị phản phệ lại không ít.
Lệ Nhược Hà bị nhìn cho tê rần cả người, nuốt mạnh nước bọt đảo mắt qua nơi khác.
Lạc Sương Sương đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lệ Nhược Hà.
Bây giờ nghe đến chính miệng Vân Thanh Trúc xác nhận giữa hai người không có bất kỳ mối quan hệ nào liền khiến cho nghi hoặc trong lòng nàng sáng tỏ.
Hiện tượng kỳ lạ trên không chỉ xảy ra ở gần khu vực đám người Lam Hoàng Thiên Tông, mà nó đã bao quát gần như 1 phần 5 phạm vi khu vực Hạ Hoàng bí cảnh.
"Ta họ Vân, đa tạ các vị đã ra tay tương cứu."
Lâm Tuyệt một bộ vô hại nhìn lấy Sở Nhạc, kèm theo đó là một nụ cười vô cùng lay động nhân tâm khiến cho đối phương nhịn không được nổi hết cả da gà.
"Đương nhiên! Sở Phàm ta chắc chắc không bao giờ quên Lâm Huynh người bằng hữu này!" Sở Phàm vô cùng chân thành cùng Lâm Tuyệt khoát vai.
Dù xảy ra chuyện gì cũng không thể đánh rơi đi thần thái cao lãnh vốn có.
Căn cơ liền bất ổn phù phiếm sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.