Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
Yếm Trạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Một mảnh đất c·h·ế·t mọc lên mầm xanh đầu tiên
Rosa sững người một chút, hỏi: “Hôm nay sinh nhật ai sao?”
Ánh mắt ông chủ lướt qua giữa hai người, cuối cùng trêu chọc: “Cậu trai, có mắt nhìn thật, hai người đẹp đôi lắm đó.”
Rosa khựng lại, cảm thấy có chút thất vọng: “Vậy là do tôi quá ngu ngốc rồi.”
Trình Thù cảm nhận được cảm xúc tiêu cực của cô, nhưng không hỏi đó là chuyện gì. Anh chỉ nói: “Có vẻ như em cần tôi giúp.”
Căn phòng yên tĩnh, anh có thể cảm nhận rõ nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ trong lồ|\|g ngực mình.
Quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng, trên tường vẫn còn dán câu đối đỏ, lịch treo tường bên cạnh tủ lạnh có vài chỗ khoanh tròn.
Quả nhiên, cửa phòng Rosa đang mở toang, bên trong vang lên tiếng động lớn, xen lẫn tiếng hét hoảng sợ của cô.
Những lần tiếp khách sau đó, mỗi lần đều khiến cô đau đớn trong lòng nhiều hơn là sự vui sướng trên thân xác.
Đúng lúc này, ông chủ quán mang đồ ăn lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Anh nhíu mày, giữ tay cô lại, ép cô nhìn mình: “Không đau sao?”
Sự nhiệt tình của ông chủ làm anh thoáng nhớ về quán ăn Hoa gần nhà khi còn nhỏ.
Trình Thù nhìn cô, ánh mắt anh lướt nhẹ theo đường nét trên cơ thể Rosa. Anh đưa tay chậm rãi vuốt dọc theo làn da cô, giọng nói trầm ổn nhưng mạnh mẽ: “Em không ngốc, chỉ là chưa hiểu rõ những điều này thôi. Em là người mà tôi bỏ tiền ra bảo vệ, không ai được phép động vào em.”
Ánh sáng chiếu lên phần ngực của anh, đáng tiếc là bị băng gạc che khuất, cô không thể nhìn thấy hết.
Trình Thù không ngờ ông chủ lại tưởng anh và Rosa là một cặp. Anh định phủ nhận, nhưng rồi lại thấy thôi thì đỡ phải giải thích dài dòng.
“Sebastiano, câu đó nghĩa là gì?”
Có người không mang giày, đi chân trần trên nền đất bẩn thỉu. Có người tóc vàng rối bù, quần áo rách rưới, bộ dạng chật vật.
Một lúc lâu sau, cô khẽ lên tiếng: “Sebastiano, tôi nghĩ đến một số chuyện không hay.”
Trên đường có rất nhiều du khách, họ cười nói vui vẻ, trông có vẻ rất hạnh phúc. Rải rác đâu đó có vài người nhặt rác, nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Nhìn bóng lưng có vẻ hụt hẫng của cô, Trình Thù bỗng chau mày.
Rosa ngồi ở ghế phụ, nhìn người đàn ông phía bên kia tay lái, có chút sững sờ.
Ánh nắng chiếu rọi căn phòng, phản chiếu những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí. Bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện, lẫn vào đó là những câu tiếng Anh đứt quãng.
Cánh tay của Trình Thù lộ rõ đường gân xanh, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, cực kỳ thu hút.
Fiona bị nhốt lại, cả khu nhà không ai dám mang đồ ăn cho cô. Cô nhịn đói ba ngày, đến ngày thứ tư, không chịu nổi nữa, đành mở cửa phòng.
Vừa bước vào, Rosa lập tức cảm nhận được bầu không khí đậm chất Trung Quốc.
Anh dừng một lát, giọng điệu lạnh nhạt bổ sung: “Cũng đừng chạm vào tôi từ phía sau, nếu không, tự chịu hậu quả.”
Cô kéo Trình Thù xuống chiếc ghế tựa bên ngoài, một chân vòng qua, trực tiếp ngồi lên đùi anh.
Mỗi tầng đều có một sảnh chung không lớn không nhỏ, bày nhiều ghế da và bàn tròn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rosa chỉ vào đó, hỏi: “Nơi này dành cho mọi người nghỉ ngơi sao?”
Rosa mặc một chiếc váy đỏ, bước vào xe trước.
Hắn vịn tường đứng dậy, quệt máu, cầm chai rượu trên bàn, chẳng thèm để Trình Thù vào mắt, còn khiêu khích giơ chai rượu về phía Rosa: “Uống chút không, người đẹp?”
Trình Thù hít sâu một hơi, tâm trạng bỗng có chút dao động. Anh trầm mặc một lúc rồi mới kiềm nén xuống, chậm rãi nói: “Ừ, khác xa với những gì mọi người tưởng tượng. Càng là những tập đoàn quân phiệt lớn, tổ chức của họ càng có trật tự nghiêm ngặt. Giống như một doanh nghiệp, cần phải có được lòng dân.”
Sau khi chuẩn bị xong, cả hai xuống dưới. Jin đã đợi từ lâu.
Anh cau mày nhìn cô.
Anh cúi xuống, ánh nhìn ôm trọn từng đường nét mềm mại của cô.
Rosa sững sờ, hít một hơi lạnh, không tin nổi: “Các tập đoàn m@ túy cũng phát trợ cấp cho dân sao?”
Cửa vừa khép, Rosa đã chạy ngay vào phòng tắm.
Ánh mắt Rosa khẽ dao động.
Trình Thù tìm chỗ ngồi xuống, lười biếng đáp: “Tính là người Quảng Đông đi.”
Trình Thù bỗng cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Anh day day sống mũi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Em không cần phải xin lỗi.”
Trình Thù nắm lấy ngón tay cô, vạch trần: “Muốn biết gì?”
Anh thong thả lấy điện thoại, gọi cấp cứu, liếc nhìn kẻ nằm bẹp dưới đất, lạnh nhạt nói với đầu dây bên kia: “Khách sạn Bonita, Juárez, tầng ba, phòng thứ tám từ bên trái. Có một tên hi*p d*m bị thương, tình trạng chưa rõ.”
Trình Thù thong thả gõ ngón tay lên bàn, rồi chậm rãi đáp: “Biết chút ít.”
Anh cụp mắt che đi chút hoài niệm, chỉ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Như một con thú nhỏ hoảng loạn, cô luống cuống đụng vào tường mấy lần.
Tên say không trả lời, anh lại càng mạnh tay hơn.
Trình Thù nghe giọng cô, ánh mắt chớp động, cuối cùng buông tay, nhặt khăn giấy chùi sạch những vết bẩn trên tay một cách ghét bỏ.
Đầu óc Rosa quay cuồng.
Cô không hề né tránh ánh mắt anh, mà ngược lại, còn chủ động tiến tới. Cô biết mình cần một cuộc ân ái cuồng nhiệt, cần chính mình làm chủ. Chỉ có như vậy, cô mới có thể xóa đi những cảm giác ghê tởm còn đọng lại trên cơ thể, mới có thể chứng minh rằng mình vẫn còn sống, vẫn còn giá trị.
Rosa sững người, lắc đầu: “Tôi hiếm khi được ra ngoài.”
Trình Thù khẽ động yết hầu, bước vào, cúi mắt nhìn cô trong bồn tắm, ánh mắt sâu thẳm.
Trình Thù nhấc chai rượu, bóp miệng hắn, ép rượu chảy vào. Hắn giãy giụa, suýt nữa bị sặc c·h·ế·t.
Lý trí cuối cùng chỉ đủ để kéo hắn lê ra góc tường, tránh để Rosa trông thấy cảnh tượng này.
Trình Thù đứng yên, biết cô đang hỏi điều gì.
*
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, từ xa đến gần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên say hoảng sợ, toàn thân co rúm lại, mắt đầy vẻ khiếp đảm nhìn chằm chằm mảnh chai vỡ, không dám thốt một lời.
Jin có chút khó xử: “Chỗ đó đóng cửa rồi.”
Tên say tóc bạc rối bù, máu mũi rỉ ra, làn da đỏ bừng. Hắn không quá già, nhưng trông phóng túng nhếch nhác.
Anh đảo mắt nhìn quanh, thuận tay mở cửa sổ rồi ngồi xuống. Hai gò má hơi hõm vào, phả ra một làn khói nồng đậm, mắt khẽ chớp.
Cô theo thói quen hít sâu một hơi, nhưng lập tức bị sặc, ho sù sụ, khói trắng từ mũi phả ra.
“Sebastiano.” Cô hôn nhẹ lên cổ anh, thì thầm: “Cứ tận hưởng đi.”
Thời thanh xuân của cô mơ hồ mà trưởng thành sớm. Mơ hồ vì cô chưa thật sự hiểu hết về chuyện nam nữ, bởi ở nơi này, tất cả phụ nữ đều phóng khoáng và trực tiếp. Nhưng trưởng thành vì cô buộc phải chấp nhận thực tế ấy từ rất sớm, đến mức cô chưa bao giờ xem đó là điều gì to tát.
Bóng tối tràn ngập, d*c vọng lặng lẽ lan tỏa.
Rosa tò mò hỏi: “Cái đó là gì thế?”
Nói xong, anh nhìn xuống gã đàn ông đang hấp hối, khinh bỉ nhả ra một câu: “Un bastardo.”
Nhưng Trình Thù không muốn nói thêm, anh đã đủ kiên nhẫn rồi. Anh quay người lấy thẻ phòng, rồi nắm cổ Rosa kéo về phía cầu thang, lên tầng ba.
Thời gian đã làm nhòe đi khuôn mặt của người khách đầu tiên, Rosa gần như đã quên. Nhưng cảm giác bị đ è xuống giường, không thể phản kháng, lại khiến cô nhớ rõ mọi thứ trong đêm qua.
Mexico là một quốc gia tràn ngập sắc màu, nơi đây vừa mang vẻ đẹp thẩm mỹ, vừa đầy rẫy sự huyền bí, cũng là một trong những vùng đất lưu giữ nhiều giá trị của nền văn minh Maya nhất.
Rosa ho đến chảy cả nước mắt, nhíu mày hỏi: “Sao cay quá vậy?”
Những âm thanh ồn ào ngoài phố dường như xa hàng ngàn mét.
Rosa dừng lại, nghiêm túc quan sát.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt tràn đầy bí ẩn, như một cơn bão ngầm trong màn đêm, nguy hiểm nhưng lại che giấu mọi cảm xúc.
Rosa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở góc phòng, bỗng dưng muốn khóc.
Chủ nhân của bàn tay đó mở mắt ra, ánh mắt trầm tĩnh, như thể vừa bắt quả tang cô làm chuyện gì đó nghịch ngợm.
Rosa cảm nhận được kh0ái cảm, cảm nhận được linh hồn khô cằn của mình cuối cùng cũng có một chút sức sống.
Một cơn lạnh tràn đến từ người đàn ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh sải bước mở cửa đi ra ngoài.
Hôm nay Rosa mặc một chiếc váy đỏ nổi bật, để lộ phần cổ và bờ vai xinh đẹp. Đôi mắt cô to tròn, sáng ngời, mỗi khi nhìn anh đều mang theo ý cười và sự tò mò.
Trình Thù bật cười, tự giễu: “Nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.”
Có một cảm giác không rõ cuộn lên trong lòng anh, bàn tay đang nắm chặt cô chợt lỏng ra, như thể cầm phải than nóng, lập tức buông xuống.
Một mảnh đất c·h·ế·t mọc lên mầm xanh đầu tiên.
Rosa hoàn toàn mơ hồ, cô hơi căng thẳng, ngón tay co lại, cẩn thận hỏi: “Anh có gia đình rồi à?”
Rosa lười biếng mở mắt ra, phát hiện Trình Thù vẫn đang nhắm mắt.
Rosa không muốn, nhưng lời của Salma rất rõ ràng: “Không tiếp khách thì không có tiền, mà không có tiền thì đừng mong có cái ăn.”
Rosa nhận thẻ phòng, yên lặng tìm phòng, quẹt thẻ bước vào.
Dọc đường đến cửa hàng, họ đi ngang qua một chiếc xe tải được cải tạo đỗ ở góc đường. Trước xe là một hàng dài người xếp hàng. Một người phụ nữ da đen ngồi bên trong, phát đồ cho họ.
Rosa tiến sát hơn, ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “Tôi cảm nhận được anh, cũng cảm nhận được sự dao động trong anh. Xe cứu trợ có ý nghĩa đặc biệt với anh, đúng không?”
Mãi cho đến khi gặp Trình Thù, cô mới lần đầu tiên thừa nhận, tình d*c cũng có thể là sự tận hưởng của cả hai.
Anh khẽ nghiến răng hàm, kéo cô đến trước mặt, đối diện nhau, nói: “Không ăn ở đây, đến nhà hàng Hoa kiều ở Juárez. Em yêu, tôi hiểu em đang hào hứng, nhưng có thể yên lặng một chút không?”
Cô muốn chạm vào gương mặt góc cạnh của anh, nhưng chưa kịp chạm thì cổ tay đã bị một bàn tay lớn giữ chặt.
Hai người đứng rất gần nhau, trong con phố tấp nập người qua lại, trở thành một cảnh sắc nổi bật thu hút ánh nhìn.
Rosa thẳng thắn gật đầu, chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy. Nước theo đường cong cơ thể chảy xuống, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Hồi tưởng lại cảm giác bị khống chế khi nãy, cô run rẩy lên tiếng gọi Trình Thù, giọng còn lẫn sự nghẹn ngào: “Sebastiano, tôi sợ, tôi rất sợ.”
Rosa nhìn vào mắt anh, bặm môi, có chút tủi thân “ồ” một tiếng. Một lát sau, cô lại nói: “Xin lỗi, Sebastiano.”
Rosa ngắm nhìn cảnh sắc rực rỡ của Ciudad Juárez qua khung cửa sổ.
Trình Thù nhìn thoáng qua con đường đang sửa bên cạnh, giảm tốc độ rồi đáp: “Biểu tượng của Ciudad Juárez.”
Mẹ cô mất chưa bao lâu, Salma đã ngang nhiên bắt cô tiếp khách.
Trình Thù bỗng nhiên không biết phải làm sao.
“Không… không uống nữa.”
*
Rosa chống cằm, nhìn Trình Thù mặc quần áo.
Rosa cảm nhận được sự an ủi trong cái chạm nhẹ của anh, cô cố gắng thả lỏng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này.
Cơn giận như dâng lên đến đỉnh điểm, gần như không thể kìm nén.
Rosa sững sờ vài giây. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Trình Thù chửi tục.
Trình Thù cởi hai cúc áo, trả lời: “Con trai tôi.”
Trình Thù trầm mặc, không nói gì thêm.
Rosa tưởng anh trách mình, cô cúi đầu, chà mạnh lên xương quai xanh đến mức hằn vết đỏ.
Cơn thèm thuốc lá lại trỗi dậy, Trình Thù rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng. Tay trái che trước môi, nhưng bật lửa mãi không cháy. Lúc cháy lên rồi cũng bị gió thổi tắt.
Anh cúi mắt nhìn Rosa loay hoay châm lửa.
(Đồ khốn nạn.)
Anh gật đầu.
Rosa bước ra khỏi bồn tắm, bàn chân trần chạm xuống nền gạch lạnh.
Trình Thù gật đầu, lại nghe con chim nhỏ trên vai không ngừng ríu rít: “Hình như còn có dụng cụ ăn uống, vậy mai chúng ta ăn ở đây nhé?”
Anh nhíu mày, hất tay cô ra: “Đừng chạm vào tôi khi tôi đang ngủ.”
Rosa không hiểu, cô che trán nhỏ giọng học theo, nhưng chẳng có chữ nào đúng tông.
Trình Thù nhếch mép cười nhẹ: “Nghe tiếng gõ cửa biến mất.”
Trình Thù chưa bao giờ đưa ai đi gặp con mình, sau bữa ăn, Jin thức thời rời đi trước.
Jin không dám xen vào. Anh ta rất muốn nhắc Trình Thù rằng câu trả lời này quá mức gây sốc và dễ gây hiểu lầm, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Họ đi ngang qua một dấu hiệu chữ “X” đỏ khổng lồ.
Sự khiêu khích của cô khiến anh hô hấp nặng nề hơn, cơ bắp căng cứng.
Cô không hiểu ý của Trình Thù—anh không có gia đình nhưng lại có con?
Trình Thù nhướng mày, bình thản quan sát cô, bỗng nhiên cảm thấy thú vị.
Càng vào trung tâm thành phố, người nhặt rác càng nhiều. Trình Thù liếc nhìn con phố ngày càng đông đúc, tìm chỗ đỗ xe.
Tiếng th ở dốc, tiếng r3n rỉ khe khẽ vang lên.
Những tâm hồn mỏng manh và nhạy cảm cuối cùng cũng tìm thấy nơi thuộc về mình.
Rosa khó mà chấp nhận: “Vậy… Demonio cũng làm thế à?”
Trình Thù uống một ngụm trà nóng rồi nói: “Đi mua quà.”
Chai rượu “rắc” một tiếng vỡ tan, anh nắm chặt cổ chai, hỏi: “Tay nào chạm vào cô ấy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không hiểu tại sao anh lại nằm xa mình như vậy, bèn len lén nhích lại gần.
Nước mắt của Rosa rơi lã chã, cô khẽ nói: “Cửa đó không có mắt mèo, tôi tưởng là anh. Xin lỗi… tôi không biết sẽ là hắn. Hắn chưa làm gì tôi, Sebastiano, anh tin tôi chứ?”
Chủ quán nhìn thấy Trình Thù thì hơi sững người, rồi vui vẻ hỏi bằng tiếng Trung: “Chào cậu, người Hoa à? Ở đâu vậy?”
Chương 13: Một mảnh đất c·h·ế·t mọc lên mầm xanh đầu tiên
Cuối cùng, cô chọn bốn món mặn, một món canh.
Anh quay lại, xách hành lý của cô, ra hiệu đi theo anh về phòng mình.
Rosa bị đôi mắt xanh lục như thú dữ của hắn dọa sợ, cô nép sát vào Trình Thù, không dám lên tiếng.
*
Trình Thù cười lạnh, gật đầu: “Gan lớn thật.”
Rosa cắn nhẹ, gió thổi tung mái tóc cô, khoảnh khắc ấy, cô mang theo khí chất của một nữ đặc vụ bí ẩn trong phim điện ảnh.
Chuỗi Phật trên cổ tay khiến anh thêm phần cấm d·ụ·c và xa cách. Nếu không phải eo của cô còn ê ẩm, có lẽ cô cũng sẽ bị vẻ ngoài của anh đánh lừa mất.
Khi giúp Rosa lúc trước, là vì hai người đã có quan hệ thể xác. Nhìn cô nhỏ bé nhưng không ngừng nỗ lực thoát khỏi bóng tối, anh bỗng nghĩ đến chính mình ngày xưa. Nhưng chung quy, giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch.
Nỗi đau xé rách cơ thể gần như nhấn chìm cô, đầu bị ghì xuống giường không cách nào quay đầu.
Rosa ngồi dậy, mái tóc ướt rũ xuống bờ vai, cô hỏi: “Làm sao anh biết tôi gặp kẻ xấu?”
“Tại sao mở cửa cho hắn?”
Trình Thù lơ đãng suy tư, đôi chân dài gác lên bàn kính, thỉnh thoảng lại búng tàn thuốc.
“Hả? Vậy còn tổ chức từ thiện nào khác sao?”
Cúi mắt nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, bỗng nhiên, một dây thần kinh trong đầu anh đứt phựt.
Rosa biết rõ mình hấp dẫn đến mức nào. Đôi mắt sâu thẳm, đường nét sắc sảo, khi cô uốn lượn theo từng chuyển động, cô tựa như một nữ thần tình yêu.
Trình Thù hỏi ngược lại: “Em chưa từng thấy xe cứu trợ của Demonio ở Tijuana sao?”
Tai anh khẽ động, sắc mặt chợt thay đổi.
Bên trong đầy những hoạ tiết trang trí, ngay cả sofa cũng phủ lớp vải thêu mềm mại.
Rosa nhìn thấy, bước lên hai bước, kiễng chân che chắn.
Rosa quay đầu hỏi: “Sebastiano?”
Cô thấp giọng nói: “Sebastiano, cho tôi thử chút được không?”
Thế là cô nghiến răng nhận số tiền đầu tiên trong đời.
Anh kéo Rosa dậy, nhanh chóng giúp cô chỉnh lại quần áo.
Ông chủ càng hào hứng: “Thật không? Quảng Đông ở đâu? Tôi người Đài Sơn, cậu biết nói tiếng Quảng không?”
Rosa cởi áo khoác ngoài của anh, nắm lấy tay anh đặt lên cơ thể mình. Cô liếc nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, dẫn dắt anh khám phá từng đường cong mềm mại.
Trình Thù rút lại điếu thuốc từ miệng cô, thản nhiên kẹp vào môi mình, đáp: “Thuốc nặng mới thú vị, nó giúp ổn định tâm trạng.”
Năm đó, cô vừa tròn mười tám tuổi, vẫn còn non nớt hơn bây giờ rất nhiều.
Mỗi lần đập, anh lạnh giọng hỏi: “Còn uống không?”
Nhưng rồi âm thanh ấy dừng lại trước phòng của Rosa, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Rosa kinh ngạc ngẩng đầu, hồi lâu không thể nói nên lời.
Cuối cùng, Jin đưa họ đến một nhà hàng người Hoa khá xa trung tâm.
Anh bước lên hai bước, đạp thẳng vào ngực hắn, rồi cúi người túm tóc hắn, không chút nương tay, “rầm” một tiếng đập mạnh xuống bàn, đến mức mặt kính cũng rạn nứt.
Sáng hôm sau, mười giờ rưỡi.
Anh nghiến lưỡi vào má, xoay cổ kêu rắc rắc, sau đó bật cười giận dữ.
“Không phải.” Trình Thù cảm thấy nắng hơi gắt, nheo mắt nói tiếp: “Còn có cả bang nhóm của bọn buôn m@ túy nữa. Xem ra đây là của Gonzalo.”
Rosa chỉ biết khóc, nhưng cũng biết rằng, khóc cũng chẳng ích gì.
Trình Thù thoáng dừng tay, bật cười, rút điếu thuốc xuống, đổi hướng đưa cho cô.
Trình Thù chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, ung dung ngồi vào ghế sau. “Jin, đến quán cũ đi.”
Trình Thù chăm chú nhìn đôi mắt đẹp ấy, trầm giọng đáp: “Xe cứu trợ. Nhưng không chắc là của chính phủ.”
Hắn kêu gào đau đớn, như thể xương mũi đã vỡ, giọng khàn khàn r3n rỉ từ trong họng.
Trình Thù chậm rãi liếc mắt sang, áp lực vô hình khiến Jin toát mồ hôi, vội vàng cười gượng: “Đại ca đừng lo, tôi đang tìm chỗ khác, đang tìm đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Thù tạm dừng, lấy điếu thuốc đang hút dở dí mạnh vào mu bàn tay hắn, để lại một vết bỏng đỏ thẫm.
Trình Thù nhíu mày, cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ lạ, anh đáp: “Không có.”
Không gian bỗng nhiên chìm vào tĩnh lặng.
Ban đầu anh không quan tâm, bởi biên giới phía Bắc Mexico vốn không yên ổn, ban đêm thỉnh thoảng xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn cũng không lạ.
Cô thầm nghĩ, nếu ngày nào cũng có thể ngắm cảnh đẹp thế này, chắc chắn cô sẽ sống lâu thêm mấy năm.
“… Tôi đã ăn đồ cứu trợ trong một khoảng thời gian rất dài.”
Trình Thù lạnh mặt, sát khí tràn đầy. Điếu thuốc vẫn ngậm trên môi, anh xắn tay áo, lao nhanh tới, “bốp” một cái đấm thẳng vào mặt tên say rượu, đập hắn văng vào tường.
Gã thương nhân kia không hề quan tâm đ3n cảm giác của cô, chỉ vui mừng vì may mắn gặp được một cô gái vừa đẹp, vừa có thân hình quyến rũ.
Cô đưa ngón tay chạm lên ngực anh, vẽ một vòng tròn trêu chọc, giọng dịu dàng đầu hàng: “Sebastiano, tôi không cảm nhận được nhịp tim của anh.”
“Sebastiano, lát nữa chúng ta đi đâu?”
Rosa nhìn thực đơn, hỏi Trình Thù: “Hai món này 90 peso, tôi không đọc được, chọn bừa được không?”
Hàng người xếp không ngay ngắn, có đàn ông, phụ nữ, người già lẫn trẻ em.
Cổ họng anh hơi khô, mò mẫm bên hông quần một lúc mới lấy ra điếu thuốc, cắn lên miệng, vừa mở cửa phòng vừa quẹt bật lửa.
Rosa mơ thấy một cơn ác mộng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.