Đây là chuyện quá mức phi lý. Nhưng mà cái loại cảm giác sợ hãi kia vẫn là còn tồn tại trong lòng của hắn, nên là hắn đã đặt Diệp Tử Phàm lên một vị trí vô cùng cao, khinh thường địch nhân hai từ chưa bao giờ có trong lòng của Lan Ứng Thiên hắn cả.
Chỉ có cầm trong tay át chủ bài lớn nhất, hắn mới cảm thấy tự tin, đồng thời có thể nắm toàn cục trong lòng bàn tay của mình.
“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Lan Ứng Thiên! Linh Tài Tân ta nhớ kỹ gương mặt của ngươi, qua ngày hôm nay, ta cùng ngươi không c·hết không thôi! Không c·hết....”
Đang muốn rời đi khỏi nơi này Linh Tài Tân, nhìn thấy Lan Ứng Thiên xuất ra Hạ Phẩm Thánh Khí Ám Dạ Thánh Liêm kia, liền là dừng chân lại, gương mặt hắn hiện tại vì là giận dữ cho nên đỏ bừng cả lên, chỉ tay vào Lan Ứng Thiên tên kia, cất tiếng mắng nhiếc.
0