Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Tuyết mùa thu(phần 2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Tuyết mùa thu(phần 2)


Thẩm Nguyệt Như không buồn trả lời, lại gõ cửa. Người bên trong lấy làm lạ, khoác vội áo choàng, cẩn thận mở cửa.

Thẩm Nguyệt Như níu tay y đứng lên. Hơi men xông l·ên đ·ỉnh đầu làm cô hoa mắt, chân nhũn ra chút nữa thì lại ngã.

Hoa hữu ý chăng?

Cô lại lườm y, nói:

Ngày Lôi Phong nắm lấy tay cô, nhắn nhủ với cô tâm nguyện cuối cùng. Cô biết mình đã thua triệt để, thua nữ tử chỉ ở bên cạnh y ba năm. Giây phút trước khi y buông bỏ thế gian, thanh âm còn sót lại là cái tên Y Y thoảng trong gió, vương vấn trên môi y. Còn bây giờ? Cô cười khổ. Bây giờ nam tử đó cũng vì người có cái tên Y Y kia mà thay đổi khiến cô nhìn thấy mà quặn lòng. Đúng ra, ngay khoảnh khắc Lôi Phong t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng cô cũng nên từ bỏ mới phải.

Chí Vĩnh không biết vô tình hay hữu ý cũng lườm lại Thẩm Nguyệt Như rồi mới đi ra ngoài. Cô nhìn thấy ánh mắt ấy của y thì không nén được tiếng cười, khiến Chí Vĩnh còn chưa bước ra khỏi cửa đã phải quay đầu lại, nhăn mặt kêu lên:

Gió xoay xoay

“Y phục đây, cô mau thay đi.”

“Cô không mở cửa, ta sẽ tự vào đó nha.”

Chí Vĩnh cau mày khi hơi thở nồng nặc mùi rượu của cô phả vào mặt y. Sau khi quay người đóng cửa, y dùng sức, xốc lại người Thẩm Nguyệt Như muốn dìu cô ngồi xuống ghế. Nhưng Thẩm Nguyệt Như lúc này toàn thân trở nên vô dụng chân tay không nhấc lên nổi, cười trừ với y:

Thẩm Nguyệt Như không nhớ lần đầu gặp Ngô Phàm là khi nào, bởi y chẳng có gì đặc biệt khiến cô để tâm từ lần đầu gặp mặt cả. Nhưng khi y chính thức gia nhập vào Tứ Long năm năm trước, lần đầu nhìn thấy y thi triển chiêu thức và thốt ra câu “Tham kiến giáo chủ” cô suýt chút nữa đã lao đến ôm chầm lấy y. Giọng nói đó, khi Lôi Phong mất, cô những tưởng sẽ không còn được nghe thấy. Vậy mà y lại có giọng nói y hệt Lôi Phong. Nếu không phải Thẩm Ngạc Hoa khẳng định, cô vẫn mải huyễn hoặc Lôi Phong còn sống. Phải chăng vì thế mà cô yêu y? Vậy thì chẳng phải cô đang tìm hình bóng Lôi Phong ở y sao? Nếu thế thì cô cũng đang tự lừa dối bản thân? Tự mình đắm chìm trong ảo vọng?

Cô dự sẽ bỏ đi nhưng rồi lại dừng bước. Khóe môi hơi cong, mục quang có phần tà dị. Cô phi thân qua bức tường cao mấy thước vào bên trong biệt viện trước mặt. Bước chân nghiêng ngả nhắm một hướng mà đi. Có lẽ trận mưa tuyết này khá lớn nên cô mới thuận lợi đến trước cửa căn phòng mình cần đến mà không gặp trở ngại nào. Cô đưa tay gõ cửa. Người bên trong bật dậy, thanh âm nghi hoặc:

Tiêu Chí Vĩnh vẫn còn cau mày, khép của lại. Y không biết phải làm như thế nào cho đúng với nữ tử đang ở trong phòng kia. G·i·ế·t cô? Y không thể, y còn phải lấy nửa viên giải dược từ chỗ cô. Vả lại, dù cô đã từng g·iết bao nhiêu người nhưng y tuyệt đối không mang Bạch gia ra chỉ để đổi lấy một mạng của cô. Tuyệt tình? Hà, giữa y và cô không có “tình” thì lấy đâu ra “tuyệt”. Hay là cứ xem như cô không tồn tại? Được không đây? Cô ta đang ở trong phòng ngươi đấy! Y cứ đứng như thế suy nghĩ mà không hay thời gian trôi qua đã khá lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô nhỏ tiếng một chút được không?”

“Ngươi làm ta đau.”

Y đưa tay gõ cửa phòng, gõ đến lần thứ ba mà Thẩm Nguyệt Như ở bên trong vẫn không trả lời. Y lên tiếng:

“Cẩn thận.”

Đợi thêm một lúc, y vẫn không thấy tiếng trả lời thì nhẹ đẩy cửa đi vào không quên khép lại. Y nhìn về phía giường, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Nguyệt Như. Cô đang trong tư thế nửa trên giường, nửa dưới đất, nghiêng mình ngủ ngon lành.

“Xin lỗi nhé, ta không cố ý uống nhiều như vậy.”

Tiêu Chí Vĩnh lắc đầu, bất đắc dĩ khuỵu người bế cô lên. Thẩm Nguyệt Như vòng tay giữ lấy cổ y, thủ thỉ:

“Hắt xì.” Một cái hắt hơi mang y về với thực tại. “Cô ta chỉ thay y phục thôi mà lâu như vậy sao?”

“Nè, sao cô uống nhiều vậy chứ?”

“Thì ra là đã ngủ, thảo nào gọi mãi cũng không thấy trả lời.”

“Sao ta lại đến đây chứ?”

“Vậy thì hãy ngủ một giấc thật say vào.”

Thẩm Nguyệt Như đưa tay day thái dương. Đầu cô như muốn nổ tung bởi những suy nghĩ mâu thuẫn kia. Có lẽ cô cần thời gian để suy nghĩ và xem xét lại tình cảm của mình. Bởi cả hai người ấy đều không cho cô thứ mà cô vẫn luôn mong ước. Thẩm Nguyệt Như lê từng bước nặng nề rời khỏi phòng. Bên ngoài tuyết lất phất, phiêu đãng trong gió.

Thẩm Nguyệt Như nhắm mắt định thần một lúc mới nhìn xung quanh. Trong bóng đêm dày đặc, cô vẫn nhận ra được nơi mình đang đứng.

Cộc, cộc, cộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đau c·hết đi được. Còn không mau đỡ ta dậy?”

Cái tên Tiêu Chí Vĩnh này không biết có bệnh hay không nhưng khi nghe Thẩm Nguyệt Như nói, y liền nhanh chóng làm theo. Y đứng lên trước rồi đưa tay đỡ lấy cô. Hình như y quên mất là giữa y và cô còn khúc mắc cần giải quyết.

Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Thẩm Nguyệt Như, Tiêu Chí Vĩnh thầm ca thán trong lòng. Những lời vừa rồi là do y nói sao? Ôi trời, y không dám tin vào điều đó. Y bỗng thấy không vui vì bị xem như một kẻ ngốc. Thân hình nhỏ nhắn của Thẩm Nguyệt Như vốn đang nằm trên tay y đã chuyển vị trí xuống sàn nhà. Thẩm Nguyệt Như kêu lên:

“Ngươi muốn nhìn ta thay y phục hay sao mà còn đứng đó?”

“Mau thay đi. Cô còn nói nữa ta để cô mặc y phục ướt đi ngủ đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khi kẻ đó còn đang nghệch mặt ra nhìn, Thẩm Nguyệt Như đã cười, hai tay vòng lấy cổ kẻ vừa mở cửa, giọng nói đầy mệt mỏi:

“Ai bảo cô tự nhiên ngã như vậy. Làm sao ta đỡ kịp chứ?” Giọng nói của Tiêu Chí Vĩnh có phần bất ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Chí Vĩnh đi về phía cô, trên tay mang một bộ tử y. Y nói:

Hoa bay bay, xoay xoay theo gió

“Đợi một chút, ta tìm cho cô bộ y phục khác, y phục của cô ẩm ướt như vậy, rất dễ bị cảm lạnh.”

“Này, cô thay xong chưa? Ta vào đó!”

“Cô cười cái gì vậy hả? Bây giờ là canh ba đó. Cô muốn tất cả mọi người đều thức giấc sao?”

Rượu trong bầu đã cạn, Thẩm Nguyệt Như tiện tay ném nó sang một bên. Loạng choạng trong hơi men, cô tựa vào một thân cây mới đứng vững. Cô không biết đã đi như thế bao lâu rồi, chỉ thấy tuyết phủ trên vai cô đã thành lớp. Mái tóc cũng nhuốm một màu trắng của tuyết, cơ thể dường như có chút lạnh.

***

Thanh âm của Thẩm Nguyệt Như làm y giật mình. Y ngồi thụp xuống, bàn tay bịt lấy miệng cô, nói:

“Cô có thôi nói lung tung đi không? Còn nói nữa, ta ném cô xuống đất bây giờ.”

Ngô Phàm đã đi được một lúc mà Thẩm Nguyệt Như vẫn còn ở lại trong phòng y. Cô đã thôi gọi tên y, thân ảnh bất động, ánh mắt ngoan lệ nhìn ra ngoài trời đêm. Hai mươi sáu năm qua cô vì ai mà vẫn cô đơn lẻ bóng? Vì ai mà con tim hờ hững với tất cả nam nhân từng gặp qua? Vì ai mà nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm tối? Là vì người đó sao? Hay là vì cả hai? Hay vì chính bản thân mình?

Gió vô tình

Hoa bay bay

Tại sao chứ? Cô cũng chỉ là một nữ tử, cũng cần có một người bên cạnh để cô có thể trải lòng. Nhìn gã nam nhân vừa đẩy cửa bước vào kia, Thẩm Nguyệt Như thầm ca thán: (đọc tại Qidian-VP.com)

Y quay lưng mở cửa đi ra ngoài nên không nhìn thấy nụ cười trên môi Thẩm Nguyệt Như. Vừa ban nãy cô không hiểu vì sao bản thân vô thức lại tìm đến đây, nhưng giờ thì cô hiểu rồi. Hóa ra, cô cảm thấy an ổn khi gặp y. Không cần phải che giấu những cảm xúc trong lòng. Thứ cảm giác này, kể từ ngày mẹ mất cô đã không còn tìm thấy nữa. Nhìn thấy y, lòng cô lại thấy bình an, nhẹ nhỏm. Quả là hảo tri kỉ. Y xem ra cũng khá hiểu ý muốn của cô. Tiếc là, giữa cô và y lại không thể là bằng hữu bình thường như bao người khác. Nghĩ đến điều này cô bất giác thở dài, ngón tay gạt vội giọt nước mắt còn vương lại trên mặt.

“Chí Vĩnh, ta thật sự rất mệt mỏi.”

“Ngươi làm thật à!”

“Có ai nói với ngươi là ngươi rất dịu dàng và chu đáo chưa?”

Nữ tử này thật lắm trò mà. Lần đầu tiên y mất tự chủ như thế. Cô chỉ mới khiêu khích vài câu, y đã luống cuống cả lên. Y lấy tay đang che miệng Thẩm Nguyệt Như xuống, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Tuyết dính bết lên tóc, y phục cũng ẩm ướt vì tuyết tan, hẳn là cô đã đi rất lâu bên ngoài. Y đưa tay vén lọn tóc đang che hết gương mặt cô sang một bên. Tròng mắt cô đỏ hoe, Tiêu Chí Vĩnh giật mình khi nhìn thấy nó. Cô ta khóc sao? Sao lần nào gặp, cô ta cũng khóc vậy? Y tự nhủ trong lòng. Không biết nữ tử này nghĩ gì trong đầu, nửa đêm canh ba tới tìm y, vừa mới trêu ghẹo y giờ lại có thể khóc ngon lành. Cô đúng là oan gia của y. Cô hạ độc người y yêu nhưng y lại chỉ có thể bất lực làm theo những gì cô nói.

Tiếng của Thẩm Nguyệt Như thoảng như gió. Hai hàng lệ cũng theo câu nói mà không ngăn được, chảy tràn trên khóe mắt, lan ướt gương mặt diễm lệ. Giống như lời cô, ánh mắt nhìn y mang đầy phiền muộn, mệt mỏi. Nhìn cô bây giờ có muốn hận, y cũng không làm được. Khoảnh khắc ấy, Tiêu Chí Vĩnh dường như quên mất Thẩm Nguyệt Như là một nữ tử tay nhuốm máu tanh giang hồ, chỉ cảm thấy cô như hoa tuyết ngoài kia, đẹp đấy nhưng chỉ cần mạnh tay một chút thì tất cả đều vỡ vụn. Y đưa tay gạt nhẹ nước mắt vương trên mặt cô, mục quang có bảy phần thương cảm, ba phần dịu dàng, bế thốc cô lên, ôn nhu nói:

“Ai?”

Câu hỏi của Thẩm Nguyệt Như làm y ngây người, ánh mắt biểu thị sự bối rối, y không nhìn cô, gắt:

Tiêu Chí Vĩnh đang còn bất ngờ vì sự xuất hiện của Thẩm Nguyệt Như nên khi cô ôm lấy y, y không kịp trở tay. Cô lại buông bỏ mọi sức lực vào cái ôm này khiến y mất thăng bằng lùi mấy bước, chân vô tình dẫm lên áo choàng ngã nhào về phía sau.

Chương 15: Tuyết mùa thu(phần 2)

“Thẩm Nguyệt Như, cô…”

Toàn thân dựa hẳn vào người Chí Vĩnh nên Thẩm Nguyệt Như cũng ngã theo y. Cánh tay cô đập mạnh xuống sàn nhà, cô cau mày vì đau, hơi men lẫn trong giọng nói, pha chút giận dỗi:

“Sai rồi, là ôm chứ!”

Câu nói của Thẩm Nguyệt Như làm y nghẹn họng, không đỡ được lời nào. Thẩm Nguyệt Như lại cau có:

“Được, được. Ta không… cười. Ngươi… mau ra ngoài đi.” Thẩm Nguyệt Như giọng ngắc ngứ, tay rũ rũ y phục.

Tiêu Chí Vĩnh đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn lại cho cô, nói:

“Tiêu Chí Vĩnh, ta mệt quá!”

“Đau như thế, ngươi… bảo ta làm sao… nhỏ tiếng được chứ?” Giọng Thẩm Nguyệt Như đứt quãng vì bị bàn tay y giữ lại.

“Một người tay nhuốm máu tanh như ta có tư cách gì đòi bằng hữu!”

Y lắc đầu cởi áo choàng, mắc sang một bên rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng chỉnh trang lại tư thế giúp cô. Sau khi cẩn thận đắp chăn cho cô, y ngồi xuống thành giường buông một tiếng thở dài. Rốt cuộc quan hệ của y và cô là như thế nào đây. Là kẻ thù sao? Nếu thế thì y nên một kiếm lấy mạng cô ngay bây giờ. Là bằng hữu? Không đúng, nếu thế thì cô đã không hạ độc Bạch Y Vũ. Không là kẻ thù, không là bằng hữu, vậy thì là gì? Bây giờ cô đang ngủ trên giường y, lại mặc y phục mà y chọn. Nếu có ai bắt gặp, thật không biết làm thế nào giải oan tình. Cũng may thân thủ của Thẩm Nguyệt Như không phải hạng xoàng, để người khác phát hiện là chuyện khó xảy ra. Nghĩ đến đây, tinh thần y thoải mái đôi chút. Y bước đến mở một cánh cửa sổ. Bên ngoài tuyết bay bay trắng cả một vùng trời.

“Ta biết rồi.” Thẩm Nguyệt Như cầm lấy y phục Tiêu Chí Vĩnh đưa, lườm y tiếp. “Đừng nói đây là y phục của cô ta chứ?”

Tuyết mùa thu

Hoa tuyết trong gió

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Tuyết mùa thu(phần 2)