Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


Cô ấy đã tốt nghiệp rồi nhưng không chịu tìm việc làm cũng không định học cao học. Đỗ Cửu Trăn dạy cô ấy quản lý chuyện của công ty cô ấy cũng không chịu học. Mỗi ngày đều ra ngoài, ban đêm cũng không biết đường mò về.

Đối phương không nói gì cả.

Anh nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.

Chu Tử Tuế không thể làm được như anh ta.

Anh ta còn liệt kê một danh sách gửi cho Hoắc Hành Niên và bắt anh đi ăn thử và báo lại cảm giác của mình về nó cho anh ta.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô cúp máy.

Lúc đó cô rất không vui nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồi anh vẫn còn mất trí nhớ, Đỗ Cửu Trăn từng hỏi anh vấn đề liên quan đến Triệu Loan.

Bộ dạng của cậu ta giống như một thằng học sinh lén lún nghịch điện thoại trong giờ học nhưng lại sợ bị thầy giáo phát hiện và sợ bị phạt.

Lúc đó Đỗ Cửu Trăn bảo cô ấy ra ngoài rồi, bây giờ sẽ đến trung tâm thương mại.

“Sao anh lại nhắc đến Tạ Triêu chứ.”

Anh vừa tiếp điện thoại Đỗ Thất Dạng đã hốt hoảng kêu lên: “Không xong rồi anh rể. Em không thấy chị em đâu nữa.”

Hoắc Hành Niên gọi bọn họ vào nhưng cứ mặc kệ bọn họ còn mình thì dám mắt vào màn hình laptop.

“Anh không ưa hắn.” Hoắc Hành Niên cầm khăn giấy lau miệng cho cô.

Đồng tử của anh căng ra, từng đường nét trên gương mặt nhíu chặt lại.

“Yêu cầu của tôi không cao đâu.” Ông ta nói.

Editor: Mộ

Đỗ Cửu Trăn cảm thấy ánh mắt của anh hơi kỳ lạ, anh ấy nhìn cô giống như cảnh sát đang thẩm vấn tù nhân vậy.

Hai người bên cạnh chăm chú quan sát từng cử chỉ của Hoắc Hành Niên thấy anh cúp máy, bộ dạng như chuẩn bị đi g·i·ế·t người.

Giọng điệu quen thuộc này khiến cô có một dự cảm không lành.

Đỗ Cửu Trăn vô cùng bình tĩnh: “Ông không thể thay đổi được tình hình này đâu.”

Đỗ Thất Dạng không hay gọi điện cho anh. Bây giờ đột nhiên cô ấy lại gọi tới nên anh hơi bất ngờ.

Đỗ Cửu Trăn chỉ hỏi Đỗ Thất Dạng đang ở đâu nhưng cô ấy lại ấp úng không chịu nói.

Cũng chẳng ai có gan để làm điều đó.

“Hai tiếng trước.” Đó là lần cuối cùng cô ấy nói chuyện điện thoại với Đỗ Cửu Trăn.

Anh siết chặt điện thoại di động, suýt chút nữa là nứt màn hình.

Cô chỉ là chị gái không thể can thiệp vào chuyện riêng của cô ấy.

Nhưng hai tiếng đã trôi qua rồi.

Hoắc Hành Niên cần điện thoại lên thấy cuộc gọi từ Đỗ Thất Dạng.

Mặc dù cậu đã dặn lòng rằng không thể cử động nhưng không nhịn nổi mà nhích tới nhích lui.

“Em ghen. Em không thích, không vui và cũng không muốn anh gặp riêng cô ta.”

“Em nhỏ nhen đấy, anh vừa lòng chưa.” Đỗ Cửu Trăn thừa nhận, cô thì thầm: “Em không thích cô ta.”

[Đỗ tiểu thư, đã lâu không gặp.]

“Em…” Đỗ Cửu Trăn há miệng muốn phản bác nhưng miếng cơm bị nghẹn ở cổ.

Trước kia anh đã lắp một thiết bị định vị lên xe của Đỗ Cửu Trăn.

“Thế thì càng không đến.” Đỗ Cửu Trăn nghe vậy thì càng đi nhanh hơn, gương mặt tràn đầy ghét bỏ.

“Từ khi nào?” Sắc mặt của Hoắc Hành Niên cực kỳ khó coi. Thậm chí cả Nghiêm Chính và Chu Tử Tuế đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người anh.

Một lát sau, cậu ta lại thò đầu ra thăm dò, lén la lén lút liếc màn hình máy tính của Hoắc Hành Niên để xem anh đang làm gì.

….

“Chị ấy bảo sẽ đến trung tâm thương mại gặp em nhưng em đợi mãi vẫn chưa thấy chị ấy.”

“Ông đây đã thả hắn đi thế mà hắn còn không sợ c·h·ế·t, dám động vào người phụ nữ của tôi.”

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô liếc nhìn dãy số… đó là dãy số cô vừa mới gọi.

Dường như ông ta trải qua một con đường dài nhất thế gian và chịu đựng muôn vàn đau khổ nên mới đi đến bước này.

Bọn họ không hề nói về chủ đề nào khác.

“Sau này chúng ta không đến đây nữa.” Đỗ Cửu Trăn đột nhiên giận cá chém thớt.

Chu Tử Tuế vẫn còn trẻ, cậu ta không giữ bình tĩnh được như Nghiêm Chính.

Gần đây Trình Yến đang chuyển sang lĩnh vực ẩm thực. Mới vài tháng ngắn ngủi anh ta đã mở mấy nhà hàng rồi.

Một lúc sau cậu còn lôi điện thoại di động ra nghịch.

Hoắc Hành Niên vừa động đậy hoặc ngẩng đầu lên cậu ta sẽ lập tức giả bộ như mình không làm gì cả và giấu điện thoại đi.

Hắn chỉ một thiếu gia con nhà giàu khá bình thường.

Tối hôm qua cô chỉ nói chuyện với anh ta về việc tài trợ khu lớp học thôi.

Một người phụ nữ rõ ràng rất thích anh ấy còn ở cạnh anh suốt ba năm. Chuyện đó khiến cô rất băn khoăn.

Cho dù trước kia Tạ Triêu đã từng thích cô còn tỏ tình với cô. Có lẽ đến bây giờ cậu ta vẫn còn một chút tình cảm… nhưng mấy chuyện đó đều đã qua rồi.

“Ông già c·h·ế·t tiệt.”

“Anh cũng ăn đi.” Đỗ Cửu Trăn gắp thức ăn cho Hoắc Hành Niên.

“Tối qua lúc em nói chuyện phiếm với Tạ Triêu anh cũng có cảm giác như thế đấy.”

Cô lái xe ra khỏi ga ra, xoay vô lăng và đi thẳng đến trung tâm thương mại Thất Dạng đã nói.

Hoắc Hành Niên đang họp.

Đỗ Cửu Trăn lạnh lùng cất tiếng trước.

Trình Yến toàn mở mấy nhà hàng vớ vẩn.

Hoắc Hành Niên bật dậy, bàn tay nắm chặt chửi thầm một câu.

Cho dù tắc đường thì cô cũng chỉ tốn một tiếng để đến đó thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh biết rồi. Anh sẽ tìm cô ấy.” Hoắc Hành Niên nói xong thì cúp điện thoại.

Hoắc Hành Niên vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô để cô ổn định lại hơi thở anh mới đưa một cốc nước cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy còn chưa dứt lời, vẻ mặt của Hoắc Hành Niên đã thay đổi.

Đỗ Cửu Trăn cũng đi thăm dò về chuyện của người đàn ông kia.

Hoắc Hành Niên sờ con dao găm bên eo.

Anh ta biết cô có chồng sắp cưới và bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn.

“Đây là nhà hàng Trình Yến mới mở.” Hoắc Hành Niên chạy theo bước chân của cô.

Cho dù bọn họ chẳng có quan hệ gì cả nhưng cô vẫn không thích chuyện đó.

Bọn họ không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì cũng không dám động đậy.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đã lâu không gặp.”

Đỗ Cửu Trăn liên tục nói không.

….

“Tất nhiên là có việc.” Đối phương nói chuyện rất nhỏ, giọng nói còn ẩn chứa nỗi buồn.

Cô hơi mím môi lại

Còn Chu Tử Tuế thì giật mình ôm trái tim đầy run rẩy.

Nhà hàng khiến cô bị sặc thì không phải một nhà hàng tốt.

Ngón tay siết chặt lại, lưỡi dao hở ra một đoạn.

Căn phòng yên tĩnh như tờ.

Anh ta cau mày, cảm giác kỳ lạ gì đây nhỉ?

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh ta mở miệng trước: “Là ông ta.”

Con gái nhà họ Đỗ có thế có lực, ít nhất sẽ không bị bắt nạt.

Chu Tử Tuế vừa vươn đầu lên phía trước thì điện thoại di động của Hoắc Hành Niên đột nhiên đổ chuông.

Chương 50

Lúc đó Trình Yến đang kiểm tra doanh thu đột nhiên hắt xì một cái.

- -----oOo------

Đỗ Cửu Trăn hỏi được địa chỉ lập tức đi tìm cô ấy.

Chuyện đầu tiên Đỗ Thất Dạng nghĩ đến là báo cho với Hoắc Hành Niên.

Hai ngày sau, Đỗ Cửu Trăn mới nhớ đến việc phải đi tìm Đỗ Thất Dạng.

Cô mở ra thì phát hiện có một tin nhắn mới.

Bao giờ về nhà cô sẽ nói thẳng với anh ta kiểu gì anh ta cũng phá sản thôi.

Cuối cùng cô phải truy hỏi mãi thì cô ấy mới trả lời là đang ở trung tâm mua sắm.

Anh mở laptop lên và kiểm tra thiết bị định vị.

Đỗ Cửu Trăn uống một ngụm lớn, gương mặt đỏ bùng vì nghẹn.

“Bất kể ông muốn gì, chắc chắn ông cũng biết bây giờ ông không còn cơ hội nào cả.”

“Không ăn nữa.” Đỗ Cửu Trăn nói xong thì xách túi đứng dậy.

Bluetooh đã được kết nối, cô ấn chấp nhận cuộc gọi.

Đỗ Cửu Trăn nhìn dòng tin nhắn rất lâu, ánh mắt trầm xuống, nụ cười trên môi cũng biến mất.

Amh sải bước ra ngoài, bước chân vừa lớn vừa nhanh.

Ngón tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím.

Trong phòng họp chỉ có anh, Nghiêm Chính và Chu Tử Tuế.

Tại sao tự nhiên anh ta lại có cảm giác có người đang nói xấu mình nhỉ?

Đỗ Cửu Trăn uống hết một nửa cốc nước mới bình tĩnh lại.

Tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng.

Cô dừng lại một lát rồi gọi thẳng cho đối phương.

Bởi vì lo lắng và sốt ruột nên lý trí của anh gần như cạn kiệt, suýt chút nữa thì rớt sạch sẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Cửu Trăn không để tâm, không gọi lại nữa.

Nhà hắn cũng có một chút tiền nhưng không có cửa để so sánh với nhà cô.

“Cho dù ông có làm gì thì cũng vô dụng thôi.”

Nghiêm Chính đứng bất động hơn một tiếng đồng hồ không hề lên tiếng.

Ba năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Cô không thể ở bên anh những lúc anh cần cứ nghĩ đến việc có một người con gái khác luôn chăm sóc và quan tâm anh ấy sẽ khiến cô khó chịu.

Lâu lắm rồi anh chưa ra tay với ai, ông ta lại muốn chọc tay vào họng s·ú·n·g.

Nghiêm Chính cũng đang kiểm tra điện thoại.

Nhưng cô tự hiểu.

“Em gọi cho chị ấy nhưng chị ấy không nghe điện thoại.”

Nếu hôm nay Đỗ Cửu Trăn có xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống ông ta.

Một địa chỉ xuất hiện trên màn hình. Hoắc Hành Niên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chính.

Sau một hồi yên lặng, cô mở miệng: “Ông vô dụng thật đấy, tìm tôi làm gì?”

Vành mắt của anh hằn lên tia máu, anh nghiến răng nghiến lợi đóng con dao găm lại.

“Sao em phải vội như thế.” Hoắc Hành Niên vừa vỗ lưng cho cô vừa nói: “Cứ như anh nói trúng tim đen của em vậy.”

Đỗ Cửu Trăn vừa lên xe, đóng cửa lại thì điện thoại di động rung lên.

Cô ấy thích ai cô cũng không ý kiến. Dù sao đó cũng là quyền tự do của cô ấy.

Hôm nay cô nhất định phải tóm được con bé này.

Cô đã ghét cô ta từ lâu rồi.

Không ai tiếp điện thoại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50