Chưa bao giờ Sol chạm trán một Giả Kim Thuật sư thiên về chiến đấu. Phần lớn bọn họ là những kẻ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, tìm kiếm sự hoàn hảo trong những công thức và phương trình. Scarlett là một dạng hiếm - loại có thể biến lý thuyết thành v·ũ k·hí trong tích tắc.
Chỉ có một cách để hiểu được đối thủ của mình.
Phép thử đầu tiên: Sức mạnh vật lý.
Sol tích tụ lực vào nắm đấm, đủ để đấm vỡ một ngọn núi. Không báo trước, không do dự, anh tung cú đấm thẳng vào ngực Scarlett. Không khí vỡ vụn quanh nắm tay anh như kính bị đập.
Nhưng nắm đấm chỉ xuyên qua một khối chất lỏng. Thân thể Scarlett tan ra như nước đổ, những giọt thủy ngân bắn tung tóe rồi nhanh chóng tụ lại thành hình người phía sau.
Anh cần một cách tiếp cận khác.
Chuyển sang phép thử thứ hai: Nhiệt độ.
Không đợi Scarlett lên tiếng, Sol đã tăng nhiệt độ cơ thể lên cao đến mức không khí xung quanh chân méo mó vì sức nóng. Một cú đá quét như tia chớp. Chân anh xuyên qua người Scarlett, biến cô ta thành một đám hơi thủy ngân nóng bỏng.
Nhưng chỉ trong tích tắc, hơi độc đã ngưng tụ trở lại. Lần này nhanh hơn lần trước. Scarlett không chỉ đang thích nghi - cô ta đang học hỏi từ chính nhiệt độ của anh.
Đến phép thử cuối cùng: Ánh sáng.
Không gian xung quanh Sol bỗng sáng rực. Một giọt mồ hôi vừa rơi khỏi trán Scarlett đã bốc hơi trong không trung, không phải vì nhiệt mà vì chính cấu trúc phân tử của nó bị xé toạc. Những sợi tóc đỏ của cô ta bắt đầu phai màu, rồi vỡ vụn như thủy tinh mục.
Trong khoảnh khắc, một con ruồi bay ngang qua giữa họ. Nó không kịp đập cánh lần thứ hai. Xác con vật nhỏ rơi xuống đất, bên trong trống rỗng như một cái vỏ được đốt từ bên trong.
Scarlett b·ị đ·ánh cho tan thành mây khói. Nhưng lần này, quá trình ngưng tụ khác hẳn. Những giọt thủy ngân không đơn thuần tụ lại - chúng đang... phản chiếu. Mỗi giọt kim loại trở thành một tấm gương nhỏ, bẻ cong và đảo ngược chính ánh sáng của Sol.
Khi Scarlett hiện lại thành hình, da cô ta không còn là da thịt bình thường. Nó có kết cấu như thủy tinh lỏng, phản chiếu ánh sáng, cô ta đang tiến hóa!
- Tôi đã nói rồi - Scarlett mỉm cười - Đây là một thí nghiệm.
Sol quan sát những thay đổi trên cơ thể đối phương. Anh đã thấy điều tương tự từ rất lâu trước đây, khi chứng kiến một Đại Giả Kim Thuật sư vượt qua ranh giới của cấp 1. Nhưng lần này khác. Scarlett không đi theo con đường thông thường của việc nghiên cứu và tìm hiểu. Cô ta đang dùng chính cuộc chiến này, dùng chính những đòn t·ấn c·ông của anh để tìm ra con đường riêng.
Mỗi đòn t·ấn c·ông của Sol đều để lấy mạng, và Scarlett đã vượt qua tất cả theo một cách không ai có thể tiên liệu.
Đây là khoảnh khắc một con bướm chui ra khỏi kén.
Sol nhảy lùi về phía sau, nhìn xuống vách hố họ đang đứng. Cuộc chiến đã biến nơi này thành một miệng núi lửa nhân tạo - đường kính gần 500 mét, sâu chục mét, thành hố được nung chảy thành thủy tinh đen bóng. Nhưng không phải địa hình mới là điều quan trọng nhất.
Chính là những gì nằm bên dưới.
Rừng Sát Sinh không phải là một khu rừng bình thường được mọc từ trên xuống. Nó là một mạng lưới sinh học khổng lồ, nơi phần lớn sinh khối thực sự nằm dưới lòng đất. Những dây leo có mạch máu tím mà họ nhìn thấy trên mặt đất chỉ là phần ngọn của tảng băng chìm.
Sol đặt tay lên vách hố, cảm nhận qua nhiệt độ. Dưới lớp đất đá nóng chảy thành thủy tinh là một mạng lưới dày đặc những "rễ" kim loại - những mạch dẫn khổng lồ chứa đầy dịch thể màu tím. Chúng đan xen, quấn quýt vào nhau như một mê cung ba chiều, tạo thành xương sống của cả hệ sinh thái.
Mỗi "rễ" này có đường kính ít nhất một mét, vỏ ngoài cứng như thép nhưng bên trong là một dòng chảy liên tục của dịch thể kim loại. Nó không đơn thuần là một hệ thống vận chuyển - nó là một mạng lưới trao đổi chất của cả khu rừng.
Anh không đợi cô ta trả lời. Nhiệt từ cơ thể anh truyền xuống, xuyên qua lớp thủy tinh, chạm đến mạng lưới rễ kim loại bên dưới. Phản ứng xảy ra ngay lập tức.
Dịch thể trong những mạch rễ khổng lồ bắt đầu sôi lên. Không phải từng mạch riêng lẻ - mà là toàn bộ mạng lưới. Áp suất tăng vọt trong không gian kín, biến những đường ống kim loại thành một hệ thống thủy lực tự nhiên khổng lồ.
Mặt đất rung chuyển. Không phải từ đ·ộng đ·ất - mà từ hàng nghìn tấn dịch thể đang di chuyển dưới chân họ. Những "rễ" kim loại bắt đầu nhô lên từ thành hố, không phải mọc mà là bị đẩy lên bởi áp suất. Chúng vặn vẹo, uốn éo như những con rắn khổng lồ làm từ kim loại sống.
- Thí nghiệm của cô rất ấn tượng - Sol cất tiếng lần đầu tiên - Nhưng cô đã bỏ qua một yếu tố quan trọng trong phương trình.
Scarlett nhướn mày:
- Yếu tố nào?
- Đây không phải là phòng thí nghiệm của cô.
Dịch thể kim loại nóng bỏng phun ra từ những vết nứt, tạo thành một cơn mưa hóa học. Mỗi giọt đều chứa đựng hỗn hợp của hàng chục loại kim loại khác nhau, được tinh lọc qua hàng triệu năm tiến hóa của khu rừng.
Và tất cả đều có ái lực mạnh mẽ với thủy ngân.
Scarlett nhếch môi cười khi nghe Sol bắt chuyện với mình nhưng nụ cười ấy c·hết ngay trên môi. Có gì đó không đúng. Dịch thể kim loại không chỉ đơn thuần hút về phía cô ta - nó đang xâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể.
Mỗi giọt dịch thể tím là một hỗn hợp của hàng chục loại kim loại khác nhau, được tích tụ và tinh lọc qua hàng triệu năm. Thủy ngân trong máu Scarlett bắt đầu phản ứng với chúng, tạo ra những hợp chất mới mà cô ta không thể kiểm soát.
- Không... - Scarlett lảo đảo, những vết sẹo bạc trên da không còn lấp lánh như thủy ngân thuần khiết nữa. Chúng đang chuyển sang màu xám đục, rồi tím sẫm - Đây không phải...
Cô ta chưa nói hết câu, một cơn đau như thiêu đốt đã xuyên qua cơ thể. Những mạch máu dưới da nổi lên, không còn là màu xanh hay bạc, mà là màu tím của dịch thể rừng. Amalgam đang hình thành ngay trong huyết quản của cô ta.
Scarlett gục một đầu gối xuống. Mồ hôi túa ra như tắm, nhưng thay vì trong suốt, những giọt mồ hôi mang màu của kim loại pha trộn. Cô ta đang mất kiểm soát - không chỉ với dịch thể bên ngoài, mà với chính cơ thể mình.
- Quá nhiều... - Cô ta thở dốc, cố gắng đứng dậy nhưng không thể - Quá nhiều loại kim loại... quá nhiều phản ứng...
Sol nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không cảm xúc. Anh đã thấy điều này xảy ra trước đây - khi một Giả Kim Thuật sư với vào thứ vượt quá khả năng của họ. Phản ứng dây chuyền bắt đầu, và không có cách nào dừng lại.
Những mạch rễ vẫn tiếp tục vỡ ra, phun dịch thể vào không trung. Mỗi giọt rơi xuống người Scarlett đều kích hoạt thêm hàng trăm phản ứng mới. Kim loại trong máu cô ta không còn tuân theo ý chí nữa - nó đang tự tìm kiếm trạng thái cân bằng mới.
- Tôi... không thể... - Scarlett ngã xuống, hai tay ôm lấy ngực. Dưới lớp da, những đường gân đang chuyển động như rắn sống, mỗi mạch máu là một phòng thí nghiệm hóa học mất kiểm soát - Quá nhiều... phương trình...
Sol bước lại gần. Qua nhiệt độ, anh có thể cảm nhận được hàng ngàn phản ứng hóa học đang diễn ra trong cơ thể Scarlett. Một Giả Kim Thuật sư cấp 2 có thể kiểm soát được một hay hai phản ứng cùng lúc. Nhưng đây là hàng ngàn phản ứng, mỗi phản ứng lại sinh ra thêm những phản ứng mới.
- Đây là lý do tại sao họ gọi nó là Rừng Sát Sinh - Sol nói khẽ - Nó không g·iết người bằng nanh vuốt. Nó g·iết bằng chính tham vọng của họ.
Scarlett lảo đảo đứng dậy, máu tím rỉ ra từ khóe miệng, nhưng bàn tay cô ta đã luồn vào túi áo. Sol biết cử động đó. Anh đã thấy quá nhiều Giả Kim Thuật sư rút ra những thứ c·hết người từ những chiếc túi trông vô hại.
- Nguyền rủa kẻ không thể c·hết - Scarlett thì thầm. Một viên đá đen bóng như thủy tinh lăn ra từ kẽ tay cô ta, những vết nứt màu đỏ máu chạy dọc bề mặt như những đường vân trên da rắn.
Sol cảm thấy nó trước khi thấy hiệu ứng. Một cơn đau nhức buốt xuyên qua từng thớ cơ, như thể có ai đó đang cố nặn từng giọt máu ra khỏi cơ thể anh. Không phải đau thể xác - mà là một nỗi đau cổ xưa hơn, sâu hơn. Như mũi kim băng giá đâm vào tủy sống, như acid đổ vào trong huyết quản.
Anh hít vào một hơi lạnh buốt. Những mạch máu dưới da nổi lên thành những đường gân tím sẫm. Chúng cuộn mình như rắn sống dưới da anh, mỗi chuyển động kéo theo cảm giác như bị xé từng thớ thịt. Lời nguyền đang bức tử từng tế bào, biến chúng thành những vi lò phản ứng của một loại giả kim thuật méo mó.
Relic Nguyền Rủa - một trong những bảo vật cổ xưa nhất của các Giả Kim Thuật sư. Nó không g·iết c·hết đối thủ. Nó khiến họ ước rằng mình có thể c·hết.
Nhưng Sol không phải là một đối thủ bình thường. Anh siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén cảm giác sụp đổ. “Vẫn chịu được” Sol tự thôi miên chính bản thân. Anh nghiến răng, ép từng cơ bắp phải vâng lời ý chí.
- Không có tác dụng sao? - Scarlett nhếch môi. Cô ta rút ra một vật thể khác, một khối cầu kim loại nhỏ như quả bóng bi, bề mặt phủ đầy những ký hiệu phức tạp. - Vậy thì…
Sol lao đến. Nhưng Scarlett đã ném khối cầu xuống đất. Nó vỡ ra với một tiếng "tách" khẽ, như tiếng xương gãy.
Không gian giữa họ nổ tung.
Relic vỡ ra với tiếng rít của kim loại bị xé toạc. Ánh sáng tím bùng lên chói lòa, biến không khí thành một bức tường plasma sống động. Sol đưa cánh tay lên che mắt, lùi lại trước sức mạnh nguyên tố đang tuôn trào. Nhiệt độ tăng vọt đến mức đá dưới chân anh bắt đầu chảy rữa. Tia sét tím đan xen như lưỡi kiếm của các vị thần cổ xưa, cắt xé bầu không khí thành từng mảnh.
Sol lùi lại, cảm nhận được máu trong người sôi lên. Một vòng tròn c·hết chóc lan rộng từ relic - nơi mọi thứ đều bị phân rã thành dạng nguyên thủy nhất. Lá cây rụng thành tro, đất nứt ra thành những khe hẹp sâu hoắm.
Ngay cả ánh sáng cũng bị bẻ cong và vỡ vụn trong vùng ảnh hưởng của relic đang c·hết.
Relic Bộc Phá - một trong những v·ũ k·hí kinh khủng nhất của giới Giả Kim Thuật.
Sol vươn tay về phía trước, những ngón tay rực sáng như kim loại nung đỏ. Quần áo anh tan rã từng mảng, để lộ những miếng da thịt bong tróc như giấy cháy. Lớp cơ bên dưới nứt nẻ và tách rời, lộ ra cả xương đen ở những chỗ sóng phân rã mạnh nhất. Không có máu - chỉ có những v·ết t·hương khô khốc, nơi mô và mạch máu đã bị phân rã thành hư vô. Ki tuôn chảy từ thân thể tàn tạ, dệt thành một tấm lưới năng lượng mỏng manh nhưng dày đặc để chặn lại đòn t·ấn c·ông đó.
Qua màn khói plasma đang tan, Sol thấy ánh mắt Scarlett lần đầu tiên nhuốm vẻ sợ hãi thực sự. Nhưng chỉ trong một thoáng. Bởi vì bàn tay cô ta đã nắm một vật thể thứ ba - một mảnh gỗ mục đen sì, trông như thể nó đã nằm dưới đáy đại dương hàng nghìn năm.
Sol bật người về phía trước. Anh nhận ra đó là gì. Relic Tẩu Thoát.
Nhưng đã quá muộn. Scarlett bóp nát mảnh gỗ trong tay. Không gian xung quanh cô ta vặn vẹo như một mặt hồ bị chạm nhẹ. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi biến mất, cô ta mỉm cười với Sol. Một nụ cười méo mó qua làn môi tím tái.
Sol chộp được không khí trống rỗng. Scarlett đã biến mất, chỉ để lại một vệt máu tím trên mặt đất thủy tinh và một mạng lưới rễ kim loại đang sôi sục dưới chân anh. Phản ứng dây chuyền vẫn đang lan rộng.
Sol quỳ xuống, cơ thể run rẩy dữ dội. Anh ho khan, rồi một dòng máu đen như mực trào ra từ miệng, đọng thành vũng trên mặt đất. Đôi mắt hoàng kim của anh dần chuyển sang màu đen huyền, như hai hố sâu không đáy. Cơn đau như xé nát từng tế bào trong cơ thể, và thế giới xung quanh anh chìm vào bóng tối.
Trong màn sương đen của vô thức, Sol mơ hồ cảm nhận được một sự hiện diện. Nó tỏa ra năng lượng cổ xưa, nguyên thủy, như thể chính thời gian đang thì thầm bên tai anh.
- Wish: Hồi phục.
Giọng nói vang lên như tiếng chuông ngân, mỗi âm tiết như những giọt mật vàng rơi xuống tâm thức. Và rồi, mọi thứ... bắt đầu trở lại.
Dù đang chìm trong cõi vô thức, Sol vẫn cảm nhận được những thay đổi. Từng tế bào trong cơ thể anh rung lên, như thể đang được dệt lại từ chính hư vô. Những v·ết t·hương khô khốc dần biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp của máu đang chảy trong huyết quản. Cơn đau như bị xé nát từng thớ thịt tan biến như sương sớm dưới nắng mai.
Xung quanh anh, không gian cũng đang tự chữa lành. Mặt đất rung nhẹ khi những vết nứt khép lại. Dịch thể kim loại chảy ngược về những mạch rễ, như thể có bàn tay vô hình đang xóa đi mọi dấu vết của trận chiến.
Có người nói rằng tự nhiên ghét sự trống rỗng. Điều này không hoàn toàn chính xác. Tự nhiên không ghét sự trống rỗng - nó chỉ xem đó như một lời mời để tổ chức tiệc.
Từ sâu trong khu rừng, càng lúc càng có nhiều sinh vật kéo đến. Chúng di chuyển như một dòng thác đổ ngược - từ những khe núi tối tăm, từ những hang động sâu hun hút, từ cả những nơi mà ánh sáng mặt trời chưa bao giờ chạm tới.
Tất cả đều muốn được chiêm ngưỡng chủ nhân thật sự của Rừng Sát Sinh.
Và giờ đây, khi Sol vẫn đang nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất (may mắn là không còn chảy máu đen nữa) khu rừng đã quyết định đây là thời điểm hoàn hảo cho một buổi họp mặt không chính thức - để chào đón chủ nhân thực sự của nó.
Nếu có ai đó thử vẽ Chimera này từ trí tưởng tượng, họ sẽ thất bại thảm hại. Không phải vì nó quá phức tạp - mà vì nó quá... hoàn hảo. Kiểu hoàn hảo mà không tuân theo bất kỳ quy luật thẩm mỹ nào của con người.
Đầu sư tử của nó không giống bất kỳ loài sư tử nào từng tồn tại. Bờm không đơn thuần là màu vàng - nó là một dải thiên hà thu nhỏ, từng sợi lông như những dòng sông ánh kim chảy trong không khí. Khi Chimera cử động, bờm của nó tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, như thể có cả một vũ trụ con đang xoay vần trong đó.
Khuôn mặt nó mang vẻ oai nghiêm của một vị thần cổ đại, nhưng không phải loại thần ngự trị trên đỉnh Olympus. Đây là vẻ đẹp nguyên sơ của tự nhiên, thứ đẹp không cần được ngưỡng mộ để tồn tại. Phần thân người phủ một lớp da như đồng cổ được đánh bóng - không phải kim loại c·hết mà là kim loại sống, chuyển động dưới ánh sáng như dòng chảy đông cứng giữa chừng.
Và cái đuôi rắn... À, thực ra gọi nó là "đuôi rắn" cũng giống như gọi Thái Bình Dương là "một vũng nước". Nó uốn lượn trong không khí như một dòng suối thủy ngân sống, mỗi vảy kim loại phản chiếu những màu sắc chưa từng có tên gọi trong bất kỳ ngôn ngữ nào của loài người.
Đầu tiên là những con thỏ với bộ lông xanh lục ánh kim và răng nanh dài như dao găm. Chúng nhảy ra từ những bụi cây, tai vểnh lên đầy cảnh giác... rồi bắt đầu nhảy múa như thể vừa uống phải một thùng cafe espresso.
Tiếp theo là bầy sói - những kẻ săn mồi đỉnh cao, những chiến binh cao quý của rừng xanh. Nhưng giờ đây, chúng đang... ngoe nguẩy đuôi như một lũ chó con vừa thấy chủ đi làm về.
Từ trên những cành cây, lũ chim ăn thịt với mỏ sắc như kiếm đang cố hát - một bản hợp ca nghe như tiếng móng tay cào bảng pha với tiếng kèn trumpet bị nghẹt. Một con quạ ba mắt chớp chớp tất cả các con mắt, rồi quyết định nhắm con mắt thứ ba lại - có lẽ hai mắt sẽ an toàn hơn khi nhìn thứ gì đó vượt quá giới hạn nhận thức.
Và cuối cùng là Bạo Nha Thú - kẻ từng khiến cả khu rừng run rẩy với thân hình giống gấu, bộ lông đen tuyền và nanh vuốt như dao. Giờ đây nó đang cố chen qua đám đông để được gần Chimera hơn, trông giống như một con mèo quá khổ đang cố ngồi vừa một cái hộp quá nhỏ.
"Grừừừ..." Nó cất tiếng, cố tỏ ra oai vệ nhưng âm thanh nghe như tiếng mèo con bắt chước sư tử. Nó liếm liếm mũi, vẫy đuôi, cố tỏ ra thờ ơ nhưng đôi mắt cứ liếc về phía Chimera đầy khao khát.
Và ở giữa tất cả những điều này, Sol vẫn nằm b·ất t·ỉnh, hoàn toàn không hay biết rằng anh đang là khán giả bất đắc dĩ của một trong những cảnh tượng kỳ quặc nhất mà Rừng Sát Sinh từng chứng kiến: ngày các quái thú quyết định tổ chức một buổi tiệc chào mừng.
Có lẽ may mắn là anh không tỉnh. Có những thứ, một khi đã thấy, sẽ không bao giờ có thể xem thường nỗi sợ hãi nữa.
Khi Sol cuối cùng cũng mở mắt, điều đầu tiên anh thấy là đôi mắt hổ phách đang nhìn xuống. Đó là một Chimera thân người: đầu sư tử oai vệ với bờm vàng óng, thân hình người cường tráng, đuôi rắn đang uốn lượn phía sau. Đôi mắt màu hổ phách của nó nhìn Sol với vẻ tò mò, như thể anh là một câu đố thú vị mà nó chưa từng gặp.
***
Ý thức trở về với Sol chậm rãi, như một người ngủ quá giờ trưa . Điều đầu tiên anh nhận ra là mùi hương - không phải mùi máu và cháy khét sau trận chiến, mà là mùi hương của gỗ mun và nhựa thơm cổ xưa, pha lẫn một chút... vĩnh hằng.
Khi Sol mở mắt, anh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường được đẽo từ một thân cây nguyên khối. Nó có những đường vân trên thân phát ra ánh sáng yếu ớt, chuyển động như những dòng suối bạc.
- Ngươi tỉnh rồi.
Giọng nói vang lên, trầm và mạnh mẽ như tiếng chuông đồng cổ. Sol quay đầu về phía âm thanh, và trong khoảnh khắc ấy, mọi bản năng trong người anh đều đồng loạt thét lên cảnh báo.
Chimera tiến lại gần, và Sol cảm nhận được - không phải bằng giác quan mà bằng một phần sâu thẳm trong linh hồn - sự hiện diện của một thứ còn cổ xưa hơn cả những truyền thuyết.
- Chào, ta là Leonidas. Chủ nhân của tầng 4 này.
Leonidas cúi xuống, hít một hơi sâu gần cổ Sol.
- Mùi hương này... - Leonidas thì thầm, giọng trầm như tiếng chuông ngân trong hang sâu. - Hương của High Angel... nhưng...
Sol không nói gì. Anh chỉ đứng đó, bất động như một pho tượng. Đây không phải lần đầu tiên có kẻ nhận ra điều này. Nhưng có gì đó trong cách Leonidas phản ứng khiến anh cảnh giác. Chimera không chỉ đơn thuần nhận ra - nó hiểu.
Và với Sol, sự hiểu biết còn đáng sợ hơn cả sự dốt nát.
- Nhưng có gì đó... - Leonidas tiếp tục, đôi mắt hổ phách lấp lánh. - Cổ xưa hơn. Sâu hơn. Như mùi hương của một ngôi sao hấp hối.
Chimera nghiêng đầu, bộ lông vàng óng trong bờm tỏa ra ánh sáng kỳ ảo.
- Thật thú vị. Một nghìn năm rồi ta mới ngửi thấy mùi hương này.
- Đi nào, - Chimera nói thêm, giọng trầm ấm đầy thân thiện nhưng không giấu được sự háo hức. - Chúng ta có nhiều chuyện để nói.
Sol theo chân Chimera qua những hành lang rộng lớn. Mỗi bước chân đều khiến anh nhớ về điều gì đó rất xa xôi. Những bức tường cao v·út được chạm khắc bằng vàng và bạc, kể những câu chuyện cổ xưa bằng ngôn ngữ của ánh sáng. Những cột đá cẩm thạch sừng sững như những người canh gác im lặng. Tất cả đều... quá quen thuộc.
Ngày xưa...
Dinh thự của dòng họ Dawn cũng như vậy. Những bức tường cao v·út, những hành lang rộng lớn trang hoàng bằng những tác phẩm nghệ thuật vô giá. Nhưng không phải vẻ đẹp phô trương của những kẻ giàu có mới nổi. Đó là vẻ đẹp tích tụ qua hàng trăm năm, mỗi thế hệ đều để lại dấu ấn của mình.
Cha anh thường nói, "Chúng ta không phải những kẻ giàu có tầm thường, Sol ạ. Chúng ta là người gìn giữ. Mỗi bức tranh, mỗi tác phẩm điêu khắc đều là một mảnh ký ức của dòng họ Dawn. Chúng nhắc nhở chúng ta về sứ mệnh của mình."
Sol còn nhớ những buổi chiều ngồi trong thư viện gia tộc, nơi những cuốn sách cổ tỏa ra mùi hương của thời gian. Nhớ những bức tranh khổng lồ trên tường, ghi lại những chiến công của tổ tiên. Nhớ cả những buổi họp gia tộc, khi các trưởng lão ngồi quanh bàn tròn, thảo luận về công lý và trách nhiệm.
Giờ đây, bước vào phòng khách của Leonidas, những ký ức ấy ùa về mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sol nhìn những người hầu - nếu có thể gọi họ là "người". Một số mang hình dạng con người, nhưng đa phần là những sinh vật kỳ lạ. Một thực thể làm từ slime trong suốt đang rót rượu, chất lỏng chảy qua cơ thể nó tạo nên những gợn sóng kỳ ảo. Một thiếu nữ đầu chim công lướt qua, những sợi lông đuôi xòe ra như chiếc váy phát sáng. Một cặp song sinh đầu sói đang sắp xếp những chiếc ly pha lê sống - loại pha lê có thể tự điều chỉnh nhiệt độ và hình dạng để phù hợp với từng loại thức uống.
Ở góc phòng, một nhân sư ngồi bên cây đàn hạc. Những ngón tay thanh mảnh của nó lướt trên dây đàn, tạo nên những giai điệu du dương như tiếng nước chảy trong suối bạc. Âm nhạc tràn ngập không gian, không phải loại nhạc để giải trí, mà là thứ âm thanh cổ xưa, nó làm Sol nhớ lại bài "Ca Cao Lưu Thủy” của một trưởng lão trong tộc.
- Rượu Ánh Trăng từ vườn nho của Tiên Tộc - Leonidas nói khi Sol nhấp một ngụm. - Được ủ trong thùng gỗ làm từ những cây sống qua ba kỷ nguyên.
Hương vị lan tỏa trên đầu lưỡi Sol như một bản giao hưởng - vừa mãnh liệt vừa tinh tế, vừa cổ xưa vừa tươi mới. Anh có thể nếm được mùi của ánh trăng, của gió đêm, và cả của... thời gian.
- N... - Sol vừa định thốt lên điều gì đó, một lời khen hiếm hoi suýt tuột khỏi môi người đàn ông luôn ít nói. Nhưng thói quen đã ăn sâu quá lâu. Anh nuốt vội lời khen cùng ngụm rượu, và trong vội vàng, răng anh cắn phải lưỡi. Một giọt máu nhỏ lan trong miệng, vị sắt tanh hòa cùng hương rượu tiên.
Leonidas khẽ nhướn mày. Trong ánh mắt hổ phách của Chimera, có một thoáng thích thú. Có lẽ hắn đã nhận ra - đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của Sol Dawn vẫn là một con người, với những khoảnh khắc vụng về của riêng mình.
Sol để ý cách những người hầu di chuyển - nhịp nhàng và chính xác như một vũ điệu được dàn dựng kỹ lưỡng. Không ai chạm vào ai, không có tiếng bước chân, không có tiếng v·a c·hạm của ly tách. Tất cả đều hoàn hảo đến mức... đáng sợ.
- Ngon chứ? - Leonidas mỉm cười, để lộ hàm răng sắc nhọn. - Đây là một trong những chai cuối cùng. Tiên Tộc không còn trồng nho dưới ánh trăng nữa, họ nói rằng mặt trăng bây giờ không còn thuần khiết như xưa.
Sol không đáp. Anh quá bận quan sát không gian xung quanh. Những cuốn sách trên kệ đều trông lạ và được bảo quản rất tốt nó làm anh muốn đọc thử . Những bức tranh trên tường không phải tranh vẽ - chúng là những khoảnh khắc bị đóng băng trong thời gian.
Và ở đó, phía sau chiếc ghế của Leonidas, là một bức chân dung khổng lồ của một High Angel. Đôi cánh trắng muốt của vị thiên sứ tỏa sáng với thứ ánh sáng không thuộc về thế giới này. Sol thấy cổ họng mình khô ran. Anh biết vị thiên sứ đó. Cả dòng họ Dawn đều biết.
Đó là Vị Thiên Sứ Sa Ngã đã ban cho họ sức mạnh... và lời nguyền.
- Ta thấy ngươi không thoải mái khi nhìn bức tranh đó - Leonidas lướt ngón tay dọc thành ly rượu. - Hay nói về nó nhé?
Sol không đáp. Thay vào đó, anh đặt lên bàn một mảnh gương vỡ. Dưới ánh sáng phòng khách, những vết rạn trên bề mặt gương tạo ra những gợn sóng kỳ lạ của ánh sáng.
- Ah, - Leonidas khẽ mỉm cười. - Gương Phản Ảnh. Một tạo phẩm tinh xảo đấy.
- Ngươi có thể sửa nó không? - Sol hỏi thẳng.
Chimera nhặt mảnh gương lên, xoay nó dưới ánh sáng:
- Wish: Phục hồi.
Những vết nứt trên mặt gương từ từ liền lại, như nước hồ đóng băng vào một đêm đông lạnh giá.
- Dễ dàng thôi, - Leonidas đặt chiếc gương đã nguyên vẹn xuống. - Nhưng ta đoán đây không phải điều ngươi thực sự muốn, phải không?
- Ta cần Ichor.
- Và ngươi nghĩ một tấm gương sẽ là giá hợp lý?
Sol nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Chimera:
- Không phải gương. Ta sẽ kể cho ngươi về người trong bức tranh kia. Về cách người tìm thấy chúng ta. Và về lý do... - anh ngừng một nhịp - tại sao một thiên thần lại quan tâm đến công lý của người phàm.
Leonidas nhấp một ngụm rượu, đuôi rắn khẽ uốn lượn trong không khí như thể đang suy nghĩ.
- Một câu chuyện đổi lấy nguồn cung Ichor... - Chimera trầm ngâm. - Phải là một câu chuyện rất đặc biệt đấy.
- Nó là câu chuyện mà ngươi đã chờ cả nghìn năm để nghe.
- Vậy…Ngươi muốn đổi một câu chuyện lấy Ichor?
Sol gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
- Ah - Leonidas khẽ cười khùng khục trong cổ họng. - Hẳn là ngươi đã nghe được từ mấy tờ báo lá cải rồi. Về sở thích sưu tập những câu chuyện kỳ lạ của ta.
"Đừng bao giờ để đối thủ biết ngươi nắm được bao nhiêu thông tin" giọng cha Sol vọng về từ ký ức. Sol im lặng, không xác nhận cũng không phủ nhận.
- Được thôi - Leonidas vẫy tay ra hiệu cho người hầu mang đến chiếc hộp vàng đựng Ichor. - Nhưng hãy nhớ, Sol Dawn... Ta là kẻ sưu tầm đã sống cả nghìn năm. Ta đã nghe hàng vạn câu chuyện. Hãy khiến ta... ngạc nhiên.
Sol cầm lấy lọ Ichor, nhìn chất lỏng vàng óng ánh bên trong. Trong khoảnh khắc, anh thấy phản chiếu của chính mình - một người đàn ông với đôi mắt hoàng kim.
- Ngươi sẽ không thất vọng đâu - Sol nói khẽ. - Bởi vì đây không chỉ là một câu chuyện về thiên thần và con người.
- Đây là câu chuyện về sự phản bội - Sol bắt đầu, tay xoay nhẹ lọ Ichor. - Nhưng không phải của con người.
Leonidas ngả người ra ghế, đuôi rắn uốn lượn trong không khí như một dấu hỏi sống.
- Ồ? - Chimera khẽ nghiêng đầu sư tử. - Ta cứ nghĩ loài người các ngươi luôn là kẻ phản bội.
- Ngươi đã bao giờ tự hỏi - Sol nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Leonidas, - tại sao một High Angel lại từ bỏ thiên đường không?
- Chắc hẳn là vì chán ngấy sự hoàn hảo? - Một thoáng mỉa mai lướt qua gương mặt sư tử.
Sol nhấp một ngụm rượu:
- Không. Đó mới là điều thú vị. Người không chán sự hoàn hảo. Người chán... sự giả dối của nó.
Leonidas khẽ nhướn mày. Lần đầu tiên, có một tia sáng thực sự tò mò lấp lánh trong đôi mắt hắn.
- Kể ta nghe thêm đi.
"Hãy cẩn thận với từng lời nói, con trai" giọng cha Sol vọng về. "Đôi khi, sự thật còn nguy hiểm hơn cả lời nói dối."
- Ta vẫn nhớ ngày người tìm thấy chúng ta, - Sol nói, nhìn lọ Ichor trên bàn. - Không phải ở một chiến trường. Không phải giữa xác c·hết hay đống tro tàn. Mà là...
Sol ngừng lại. Có những ký ức còn khó nói ra hơn cả những tội ác.
- Là? - Leonidas khẽ thúc giục, đôi mắt hổ phách lấp lánh tò mò.
- Ở một tiệm bánh.
Lần đầu tiên, nụ cười trên gương mặt sư tử của Leonidas biến mất, thay vào đó là một vẻ ngạc nhiên thực sự:
- Ngươi đang đùa ta à?
- Ta ước gì mình đang đùa. - Sol nhấp một ngụm rượu. - Đó là tiệm bánh ngon nhất thành phố. Chủ tiệm là một cụ già tốt bụng, làm những ổ bánh mì ngon nhất mà ta từng ăn.
"Đừng bao giờ quên hương vị đó, con trai" giọng cha anh vọng về. "Bởi vì đôi khi, những thứ ngọt ngào nhất lại là độc dược kinh khủng nhất."
- Cụ già đó... - Sol tiếp tục, giọng trầm xuống. - Mỗi tuần đều tặng bánh cho trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ yêu quý cụ như ông nội ruột của chúng. Cho đến một ngày...
- Để ta đoán, - Leonidas xen vào. - Cụ già không phải người tốt?
- Ngược lại. Cụ già quá tốt. - Sol nhìn thẳng vào mắt Chimera. - Tốt đến mức... một High Angel phải xuống trần gian để học hỏi.
Leonidas im lặng, đuôi rắn của hắn uốn lượn trong không khí như một dấu hỏi.
- Nhưng rồi chúng ta phát hiện ra, - Sol tiếp tục. - rằng không phải tất cả các thiên thần đều xuống trần gian vì lòng tốt. Và không phải mọi bài học... đều đáng để học.
"Ngày đó" một ký ức khác vọng về, giọng mẹ anh lần này, "là ngày chúng ta hiểu rằng ngay cả thiên thần cũng cần được... cứu rỗi.”
- Vị thiên sứ của các ngươi... là người duy nhất xuống trần gian học cách làm bánh sao? - Leonidas hỏi, giọng mang chút mỉa mai.
- Không - Sol nhìn chất lỏng vàng óng trong ly rượu. - Đã có... bảy vị. Bảy High Angel xuống trần gian để học về lòng tốt của con người.
- Và ta đoán... không phải ai cũng thực sự muốn học?
Sol đặt ly rượu xuống, âm thanh thủy tinh chạm mặt bàn vang lên như một nốt nhạc lạc điệu:
- Ngươi biết không, Leonidas, có điều gì đó... rất đáng sợ khi thấy một thiên thần học cách làm bánh mì. Họ không bao giờ làm sai. Không bao giờ để bánh cháy. Không bao giờ cho quá nhiều hoặc quá ít men. Mọi thứ đều... hoàn hảo.
"Hoàn hảo là dấu hiệu đầu tiên của cái ác" giọng cha anh vọng về. "Bởi vì trong thế giới này, chỉ có những thứ g·iả m·ạo mới hoàn hảo."
- Sáu vị kia đã biến những ổ bánh mì thành... v·ũ k·hí hoàn hảo của họ. - Sol siết chặt tay. - Nhưng vị thứ bảy... người đã học được điều ngược lại. Rằng đôi khi, một ổ bánh mì cháy có thể mang nhiều ý nghĩa hơn một ổ bánh hoàn hảo.
Leonidas nghiêng đầu, bờm vàng óng chuyển động như sóng ánh sáng:
- Vì vậy người đã chọn dòng họ Dawn? Vì các ngươi... không hoàn hảo?
Sol nhếch môi, một nụ cười không chạm đến mắt:
- Người chọn chúng ta... vì cách chúng ta đối phó với sáu vị thiên sứ kia.
"Con phải nhớ ngày đó" giọng cha anh vang lên trong ký ức. "Ngày mà loài người dạy cho các thiên thần bài học về sự không hoàn hảo."
- Chúng ta không đánh bại họ bằng sức mạnh, - Sol tiếp tục. - Không phải bằng mưu mẹo. Mà bằng... những ổ bánh mì thất bại.
Leonidas nhướn mày, đuôi rắn của hắn khựng lại giữa không trung:
- Bánh mì thất bại?
- Mỗi ngày, chúng ta đều mang đến tiệm những mẻ bánh mới. Những ổ bánh cháy đế, những ổ bánh xẹp lép, những ổ bánh có vị kỳ lạ. Và chúng ta... cười. Cười trước những thất bại của mình. Ăn những ổ bánh hỏng đó với niềm vui thực sự.
Sol ngừng lại, nhìn vào ly rượu như thể đang thấy phản chiếu của quá khứ trong đó:
- Điều đó... khiến họ phát điên. Sáu vị thiên sứ không thể hiểu nổi tại sao con người lại có thể vui vẻ với thất bại. Tại sao chúng ta có thể yêu thương những điều không hoàn hảo.
- Và rồi họ phạm sai lầm, - Sol nói, ngón tay lướt trên thành ly. - Họ cố chứng minh rằng sự hoàn hảo của thiên đường mới là tuyệt đối.
- Bằng cách nào? - Leonidas hỏi, đôi mắt hổ phách lấp lánh sự tò mò.
- Họ ban phước cho cả thành phố. - Sol ngước nhìn bức chân dung trên tường. - Mỗi ổ bánh trở nên hoàn hảo. Mỗi bữa ăn đều ngon tuyệt. Mọi người đều mỉm cười... một nụ cười giống hệt nhau.
"Ngày đó" giọng mẹ anh vọng về, "là ngày chúng ta hiểu thế nào là địa ngục thực sự."
- Người ta bắt đầu quên đi vị bánh cháy, - Sol tiếp tục. - Quên đi cảm giác thất vọng. Quên đi niềm vui khi nếm thử một công thức mới. Tất cả chỉ còn lại... sự hoàn hảo trống rỗng.
Leonidas khẽ gật đầu:
- Và vị thiên sứ thứ bảy?
- Người đã khóc. - Sol nắm chặt ly rượu. - Không phải vì buồn. Mà vì cuối cùng cũng hiểu ra: thiên đường đang g·iết c·hết những gì khiến con người trở thành... con người.
- Và đó là lúc dòng họ Dawn các ngươi hành động? - Leonidas hỏi, đuôi rắn uốn lượn trong không khí như một dấu chấm hỏi sống.
Sol im lặng một lúc lâu, nhìn vào ly rượu như thể đang thấy phản chiếu của quá khứ trong đó:
- Chúng ta không làm gì cả.
- Không làm gì? - Leonidas nhướn mày ngạc nhiên.
- Đúng vậy. - Sol nhấp một ngụm rượu. - Chúng ta chỉ... tiếp tục làm bánh. Những ổ bánh xấu xí, cháy xém, không hoàn hảo. Và mỗi ngày... chúng ta đặt những ổ bánh đó bên cạnh những ổ bánh hoàn hảo của các thiên thần.
"Đôi khi" giọng cha anh vọng về, "cách phản kháng mạnh mẽ nhất là tiếp tục là chính mình."
- Ban đầu, người ta chỉ nhìn những ổ bánh của chúng ta với vẻ khinh thường. Nhưng rồi... họ bắt đầu nhớ. Nhớ mùi hương của bánh mới, kể cả khi nó hơi cháy. Nhớ cảm giác háo hức khi thử một công thức mới, dù có thể thất bại. Nhớ tiếng cười khi cùng nhau ăn một ổ bánh không được ngon cho lắm.
Sol ngừng lại, ánh mắt hoàng kim nhìn thẳng vào Leonidas:
- Ngươi có biết điều gì xảy ra khi một thiên thần nhận ra rằng sự hoàn hảo của họ... đang b·ị đ·ánh bại bởi những thất bại của con người không?
Leonidas không nói gì, nhưng đôi mắt hổ phách của hắn lấp lánh một tia hiểu biết.
- Họ phát điên - Sol nói khẽ. - Năm vị trong số họ đã... mất đi lý trí của mình. Họ không thể chịu đựng được việc sự hoàn hảo của thiên đường lại b·ị đ·ánh bại bởi những khiếm khuyết của trần gian. Một vị tự thiêu cháy bằng ngọn lửa thiên đường. Một vị khác xé nát đôi cánh của chính mình. Ba vị còn lại...
Sol ngừng lại, như thể những ký ức đó vẫn còn quá đau đớn để nhắc đến.
"Đừng bao giờ quên tiếng hét của họ, con trai" giọng cha anh vọng về. "Đó là âm thanh của sự hoàn hảo... vỡ vụn."
- Vị thứ sáu thì sao? - Leonidas hỏi, giọng trầm xuống.
- Người ấy đã hiểu ra. - Sol nhìn lên bức chân dung. - Hiểu rằng thiên đường đã sai. Rằng sự hoàn hảo không phải là mục tiêu cao nhất. Và người đã... chọn phe chúng ta.
- Còn vị thứ bảy? - Leonidas tiếp tục hỏi, dù trong mắt hắn như đã biết câu trả lời.
Sol im lặng nhìn vào ly rượu. Trong chất lỏng màu vàng óng, những hình ảnh từ quá khứ như đang xoay vần:
- Vị thứ bảy…
- Vị thứ bảy đã làm điều mà không ai trong chúng ta ngờ tới, - Sol nói, giọng trầm xuống như tiếng chuông ngân trong đêm vắng. - Người đã... nếm thử một ổ bánh cháy.
Leonidas bật cười, một âm thanh trầm đục như sấm vang xa:
- Ngươi đang đùa ta đấy à?
- Ta ước gì mình đang đùa. - Sol nhìn thẳng vào mắt Chimera. - Ngươi có biết điều gì xảy ra khi một High Angel, một sinh thể của sự hoàn hảo tuyệt đối... tự nguyện đón nhận khiếm khuyết không?
"Đó là khoảnh khắc định mệnh," giọng cha anh vọng về. "Khoảnh khắc một thiên thần học được cách... là người."
- Người đã khóc, - Sol tiếp tục. - Không phải những giọt nước mắt pha lê của thiên đường. Mà là nước mắt mặn chát của trần gian. Và trong giây phút đó, khi vị thiên sứ quyền năng nhất lại rơi lệ vì một ổ bánh cháy...
Sol ngừng lại, nhìn lọ Ichor trên bàn:
- Đó là lúc chúng ta hiểu ra. Thiên đường không cần những kẻ thực thi công lý. Họ cần những kẻ... dám không hoàn hảo.
- Và đó là lý do người chọn dòng họ Dawn? - Leonidas khẽ nghiêng đầu.
- Không - Sol lắc đầu. - Đó là lý do người trao cho chúng ta... lời nguyền này.
- Lời nguyền? - Leonidas đặt ly rượu xuống, đôi mắt hổ phách bỗng sáng rực lên. - Ta cứ tưởng đó là... món quà?
Sol khẽ cười, một âm thanh khô khốc như lá mùa thu:
- Ngươi nghĩ sức mạnh của thiên đường là món quà sao? Không, Leonidas ạ. Đó là một bài học... một bài học vĩnh cửu về cái giá của sự không hoàn hảo.
"Đừng bao giờ quên cảm giác đó, con trai" giọng cha anh vọng về. "Cảm giác khi xương cốt bắt đầu chuyển màu đen."
- Người đã ban cho chúng ta sức mạnh của ánh sáng - Sol tiếp tục, tay siết chặt lọ Ichor. - Nhưng không phải ánh sáng thuần khiết của thiên đường. Mà là ánh sáng đã nếm trải bóng tối. Và cứ mỗi lần sử dụng nó...
- Nó ăn mòn các ngươi từ bên trong?
- Không chỉ vậy. - Sol nhìn xuống những đường gân dưới da mình, nơi máu đen đang chảy. - Nó biến đổi chúng ta. Từng chút một, những mảnh xương trong người chúng ta chuyển màu đen. Không phải màu đen của bóng tối, mà là màu đen của...
Anh ngừng lại, như thể đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp.
- Của sự không hoàn hảo đã được nâng lên thành... nghệ thuật.
- Cho nên các ngươi cần Ichor - Leonidas nói, đuôi rắn uốn lượn trong không khí như đang vẽ một ý nghĩ. - Không phải để chữa lành. Mà để...
- Để duy trì sự cân bằng - Sol tiếp lời. - Giữa thiên đường và địa ngục. Giữa hoàn hảo và khiếm khuyết. Giữa thiện và ác.
"Hãy nhớ lấy điều này" giọng mẹ anh vọng về. "Chúng ta không phải anh hùng hay ác quỷ. Chúng ta là... cái giá phải trả."
Sol đưa lọ Ichor lên, nhìn ánh sáng xuyên qua chất lỏng vàng óng:
- Máu của các vị thần - anh nói khẽ. - Thứ duy nhất đủ mạnh để kìm hãm sức mạnh thiên đường trong một cơ thể phàm trần.
Leonidas im lặng một lúc dài, như thể đang cân nhắc từng lời Sol nói. Cuối cùng, hắn cất tiếng:
- Vậy ra đó là lý do... tại sao các ngươi lại tàn nhẫn đến vậy trong việc thực thi công lý.
- Không phải tàn nhẫn - Sol lắc đầu. - Mà là... không hoàn hảo. Chúng ta không xét xử như các vị thần. Không ban phước như các thiên thần. Chúng ta chỉ... thực thi, với tất cả khiếm khuyết của một con người.
0