Cảnh phòng điều khiển phụ hiện lên trong ánh đèn xanh nhợt. Jean và đội đặc nhiệm lập tức triển khai đội hình khi cửa mở - một nửa đội áp sát hai bên khung cửa, nửa còn lại nhanh chóng tản ra theo hình nan quạt, súng chĩa thẳng vào mục tiêu. Không một tiếng động thừa, chỉ có âm thanh trầm của những bước chân được huấn luyện.
- Ôi chà! - Giọng the thé vang lên giữa không gian ngột ngạt - Có khách kìa!
Jean nhanh chóng đánh giá hiện trường. Phòng điều khiển phụ rộng với hai khu vực rõ rệt: khu màn hình và bảng điều khiển phía sau, khu "phẫu thuật" ở trung tâm. Khoảng tám điểm che chắn khả dụng - các bệ máy tính và cột trụ. Một con tin trên bàn phẫu thuật. Một kẻ trông như bác sĩ, lại trang điểm giống hề trong tầm bắn.
- Beta 2, Beta 4, kiểm soát lối thoát. Alpha 1, 3 án ngữ hai bên. - Jean ra lệnh qua bộ đàm, giọng trầm và đều - Đối tượng có con tin, thận trọng hỏa lực.
Các đặc nhiệm lập tức di chuyển vào vị trí, tạo thành một vòng cung siết chặt. Không ai tỏ ra bối rối trước cảnh tượng ghê rợn trước mắt - họ đã được huấn luyện để đối phó với mọi tình huống, kể cả những kẻ điên loạn nhất.
- Các người có biết nụ cười được tạo nên từ bao nhiêu cơ không? - Gã hề nghiêng đầu hỏi, tay vẫn không ngừng dao động - 43 cơ! Nhưng để tạo một nụ cười HOÀN HẢO thì chỉ cần... một con dao!
- Buông v·ũ k·hí xuống! - Jean quát, súng chĩa thẳng vào đầu gã hề - Đây là cảnh báo cuối cùng!
Không khí căng như dây đàn. Các đặc nhiệm đã vào vị trí, chỉ chờ tín hiệu để khai hỏa. Trên những màn hình phía sau, hình ảnh Wil chiến đấu với quái vật như một khán giả câm lặng của tấn bi kịch này.
Gã hề lắc đầu, rút từ túi áo ra một thiết bị điều khiển từ xa. Jean lập tức nhận ra mối nguy hiểm.
- NGẮM TAY! - Cô hét lên qua bộ đàm, nhưng đã quá muộn.
- A a a! Đừng phá đám màn trình diễn của tôi. Nếu không thì... - Hắn ấn nút - BÙM!
Tiếng nổ vang dội từ hành lang. Ba đặc nhiệm canh các lối thoát bị sóng xung kích hất văng. Alpha 3 lăn người sau cột trụ, rút lựu đạn choáng. Beta 1 nhanh chóng kéo đồng đội b·ị t·hương vào chỗ ẩn nấp, trong khi vẫn giữ họng súng chĩa về phía mục tiêu.
- Thấy chưa? Cuộc đời là một vở hài kịch! - Hắn vừa nói vừa xoay người trong điệu nhảy quái dị, con dao mổ vẽ những đường cong c·hết chóc trong không khí - Và tôi là đạo diễn kiêm diễn viên chính! Còn các người? Các người chỉ là... diễn viên quần chúng!
Jean cắn môi, cố gắng tập trung đọc tâm trí của hắn. Nhưng thay vì một dòng suy nghĩ có tổ chức, cô chỉ thấy một mê cung điên loạn của máu và tiếng cười. Tuy nhiên, trong cái hỗn loạn đó, có một thứ logic méo mó đáng sợ - như thể mọi hành động của hắn đều được tính toán kỹ lưỡng, chỉ là theo một quy tắc mà chỉ hắn hiểu được.
- Ôi, cô bé à! - Hắn đột ngột quay phắt lại, nhìn thẳng vào Jean với đôi mắt điên dại sau lớp trang điểm loang lổ - Đừng cố đọc suy nghĩ của tôi. Nó giống như nhìn vào vực thẳm ấy... vực thẳm cũng sẽ nhìn lại cô đấy! HAHAHA!
Trong túi áo blouse của hắn, Jean thấy rõ những ống thuốc và dao mổ đang lấp ló. Khói từ v·ụ n·ổ đang dần tràn vào phòng, trộn với mùi thuốc sát trùng và mùi máu tanh tưởi.
"Phải kết thúc chuyện này ngay." - Jean nghĩ, tay vẫn giữ chặt khẩu súng - "Trước khi gã điên này kích hoạt thêm bẫy nổ nào khác."
Jean cắn răng, tay siết chặt khẩu súng. Cô biết - với một kẻ điên như thế này, việc cứu con tin gần như bất khả thi. Mỗi giây chần chừ chỉ cho hắn thêm cơ hội kích hoạt những cái bẫy c·hết người khác.
- Alpha 1, Alpha 3, sẵn sàng thế nằm - Jean ra lệnh qua bộ đàm, giọng lạnh như băng - Beta 2, đánh lạc hướng. Khi tôi hạ lệnh...
- Ồ ồ ồ! - Gã hề đột ngột cắt ngang, con dao mổ kề sát cổ n·ạn n·hân - Các bạn đang LÊN KẾ HOẠCH gì thế? Tôi cũng muốn tham gia! Này, để tôi đóng góp một ý tưởng nhé...
Hắn rút từ túi áo ra một ống tiêm đầy chất lỏng màu xanh lục:
- Nếu các bạn không chịu xem màn diễn của tôi... - Hắn cắm phập kim tiêm vào cổ n·ạn n·hân - Thì tôi sẽ cho các bạn xem một màn diễn KHÁC!
- Mục tiêu chính! - Jean quát lớn - FIRE!
Tiếng súng vang dội trong không gian kín. Nhưng gã hề đã lường trước - hắn kéo t·hi t·hể n·ạn n·hân lên như một tấm khiên, trong khi tay kia ném ra một loạt dao mổ về phía đội đặc nhiệm.
Jean có thể thấy rõ những mạch máu dưới da n·ạn n·hân dần chuyển sang màu xanh lục, nổi phồng lên như những con rắn đang uốn éo. Cơ thể anh ta co giật dữ dội, miệng sùi bọt xanh trong khi da thịt bắt đầu phồng rộp, nứt nẻ như vỏ cây mục.
- Các bạn có biết không? - Gã hề nhảy múa trong tiếng cười điên dại - Nụ cười không chỉ cần 43 cơ đâu! Đôi khi nó cần thêm một chút... TIẾN HÓA!
Xương sống n·ạn n·hân bắt đầu biến dạng, đột ngột cong vênh dưới lớp da. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên như pháo nổ, trong khi cơ thể anh ta vặn vẹo thành những hình dạng không thể tưởng tượng nổi.
- Khu vực không an toàn! - Jean ra lệnh, nhận ra tình hình đã vượt tầm kiểm soát - Rút lui ngay!
Nhưng đã quá muộn. Da thịt n·ạn n·hân bắt đầu nứt toác, để lộ những đường gân xanh lét và khối cơ đang phình to bất thường. Từ hai bên sườn, xương sườn đột ngột đâm xuyên qua da, vươn dài ra như những chiếc vuốt khổng lồ. Khuôn mặt anh ta - giờ đã biến dạng không thể nhận ra - vẫn còn giữ nguyên nụ cười ghê rợn mà gã hề đã "tạo tác".
"Chúa ơi..." - Jean thầm nghĩ - "Đây không phải thuốc biến đổi thông thường. Đây là..."
- Đây là thí nghiệm Gamma của tôi đấy cô bé! - Gã hề vỗ tay đầy phấn khích - Một chút virus đột biến, một chút protein tái tổ hợp, và... một CHÚT ĐIÊN RỒ!
Sinh vật - giờ đã không còn chút gì giống người - từ từ đứng dậy trên đôi chân biến dạng. Chiều cao của nó đã vượt quá ba mét, những khối cơ xanh lét cuộn trào dưới lớp da nứt nẻ. Đôi mắt - giờ đã lồi ra như hai quả bóng thủy tinh - toát ra ánh nhìn điên dại không kém gì gã hề.
- TRÁNH XA! - Jean hét lên khi thấy những xúc tu xương sườn của nó đột ngột vươn dài thêm, xuyên thủng màn hình phía sau như xuyên qua giấy.
Alpha 3 không kịp né. Một xúc tu xương đâm xuyên qua vai anh ta, nhấc bổng lên không trung. Máu phun ra như mưa, nhưng thứ đáng sợ hơn là... máu đang chuyển sang màu xanh lục.
- Ồ, tôi quên nói! - Gã hề nhảy nhót - Gamma có khả năng LÂY NHIỄM đấy! Như một nụ cười... nó sẽ LAN TRUYỀN!
Jean nhìn trong hoảng loạn khi Alpha 3 bắt đầu co giật, da thịt anh ta cũng dần nổi những vệt xanh. Quái vật kia đã thả anh ta xuống, nhưng đã quá muộn - quá trình đột biến đã bắt đầu.
- NỔ SÚNG! - Jean gầm lên, cố át đi tiếng thét đau đớn của đồng đội - TẬP TRUNG HỎA LỰC!
Đạn như mưa găm vào thân thể quái vật, nhưng những v·ết t·hương chỉ lành lại trong tích tắc, để lại những vết sẹo xanh lét phát sáng. Nó gầm lên một tiếng - nửa như tiếng cười nửa như tiếng gào của dã thú - rồi lao về phía đội đặc nhiệm với tốc độ khủng kh·iếp.
Jean bấm bộ đàm, giọng gấp gáp nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:
- Thanh Trừng 1, chúng tôi cần hỗ trợ. Đối tượng biến đổi cấp Gamma, có khả năng l·ây n·hiễm qua máu. Alpha 3 đã bị nhiễm. Tình hình nguy cấp, lặp lại, tình hình nguy cấp!
Một t·iếng n·ổ trầm vang lên. Bức tường phía sau phòng điều khiển nứt ra, rồi vỡ vụn trong một v·ụ n·ổ kiểm soát. Khói bụi chưa kịp tan thì một bóng đen đã lướt vào - Đội trưởng Đội Thanh Trừng 1, người được mệnh danh là "Tử thần trong bóng tối".
Cao hơn hai mét, trong bộ giáp chiến đấu đen tuyền với những đường vân đỏ máu chạy dọc thân người như những mạch máu của quỷ dữ. Mặt nạ của anh ta là một tấm kim loại trơn nhẵn, không có bất kỳ đường nét nào ngoài hai khe mắt phát sáng màu đỏ rực. Trên lưng đeo một khẩu súng plasma cỡ lớn, hai bên hông là những khẩu súng ngắn với đạn tẩm hóa chất đặc biệt.
- Tình hình? - Giọng anh ta vang lên trầm đục qua bộ lọc âm thanh.
- Đối tượng có khả năng tái tạo cực nhanh, xương sườn có thể đâm xuyên thép dày 5cm, và... - Jean nuốt khan - máu của nó có khả năng l·ây n·hiễm, biến người thành quái vật tương tự.
Đội trưởng Thanh Trừng gật đầu, rút khẩu súng plasma:
- Rút lui về phía cửa, để lại cho tôi. Đội của tôi sẽ kiểm soát Alpha 3.
Gã hề vẫn đang nhảy múa trong góc phòng, vỗ tay:
- Ồ! Thêm diễn viên mới kìa! Nhưng này... - Hắn nghiêng đầu - anh có biết điều gì xảy ra khi protein Gamma gặp plasma không?
Nhưng Đội trưởng Thanh Trừng đã bóp cò.
Dưới hỏa lực tập trung, cơ thể quái vật rung lên như một lò phản ứng mất kiểm soát. Những vết nứt toác ra trên da nó như vỏ dứa hấu vỡ, để lộ bên trong là một khối plasma màu xanh đang sôi sục. Cơ thể nó giãn nở một cách quái dị, như thể đang cố gắng chứa một thứ vượt quá giới hạn vật lý của chính nó.
- Nhiệt độ cơ thể đang tăng vọt! - Jean hét lên - Cấu trúc phân tử đang vỡ rời!
Quái vật gầm lên trong đau đớn, những xúc tu xương co giật điên cuồng. Da thịt nó bắt đầu tan chảy, rơi xuống sàn thành những giọt plasma xanh lét. Một âm thanh chói tai vang lên - tiếng của phân tử đang vỡ vụn ở cấp độ nguyên tử.
Gã hề vỗ tay phấn khích:
- TUYỆT VỜI! TUYỆT VỜI! - Hắn nhảy múa - Ngươi đang biến nó thành que kem giữa ngày hè! Thành sáp trong lò lửa!
Đôi mắt điên dại của hắn mở to đầy phấn khích khi quái vật p·hát n·ổ - một v·ụ n·ổ không có lửa mà chỉ có ánh sáng chói lòa và những mảnh protein đột biến bay tứ tung. Máu xanh lét bắn lên tường như một bức tranh graffiti điên loạn.
- BRAVO! BRAVO! - Gã hề vỗ tay điên cuồng - Đây mới là NGHỆ THUẬT! Các người đã biến diễn viên của tôi thành một kiệt tác! Một THỂ HIỆN phi thường của entropy! Của hỗn độn! Của...
Hắn đột ngột dừng lại, miệng toe toét một nụ cười ghê rợn:
- Này... các người có muốn xem THÊM diễn viên nữa không?
Đội trưởng Thanh Trừng không nói một lời. Trong tích tắc, thân hình to lớn trong bộ giáp đen đã vọt qua khoảng cách năm mét như một mũi tên đen. Bàn tay đeo găng sắt siết lấy cổ gã hề, nâng bổng hắn lên.
- Ồ... ừng... ức... - Gã hề vẫn cười dù đang bị bóp nghẹt - Anh... thích... vai... phản diện... à?
Những ngón tay siết chặt hơn. Đội trưởng ghé sát mặt nạ kim loại vào mặt gã hề, giọng trầm đục vang lên qua bộ lọc:
- Mày nghĩ đây là trò đùa?
Găng tay kim loại bóp mạnh hơn, móp méo cổ áo blouse trắng loang máu. Nhưng gã hề vẫn cười, máu rỉ ra từ khóe miệng:
- Tất... cả... đều là... trò đùa... HAHA... chỉ là... một số người... không hiểu... được... ĐIỂM... NHẤN!
CRACK!
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên khi Đội trưởng siết mạnh hơn. Nhưng hắn vẫn không ngừng cười, tiếng cười the thé đứt quãng theo từng hơi thở:
- Các... người... nghĩ... mình... đã... thắ...
Đội trưởng ném hắn xuống sàn như ném một con rối rách, rồi còng gã lại bằng còng chuyên dụng.
Đội trưởng quay lại nhìn Jean, ra hiệu về phía Alpha 3 đang co giật vì nhiễm virus:
- Phong tỏa y tế loại A. Đưa anh ta đi ngay.
Hai thành viên Đội Thanh Trừng lập tức tiến lên, kích hoạt bọc c·ách l·y sinh học từ bộ giáp. Họ nhanh chóng đặt Alpha 3 vào một kén năng lượng màu xanh - thiết bị c·ách l·y khẩn cấp dành cho các ca nhiễm biến dị.
Jean quay về phía bảng điều khiển đã bị hư hại nặng. Màn hình chính vỡ nát, dây điện lòi ra tóe lửa, những mảnh kính vỡ lẫn với máu xanh của quái vật tạo thành một mớ hỗn độn nguy hiểm. Cô cẩn thận bước qua đ·ống đ·ổ n·át, cố gắng truy cập vào hệ thống còn sót lại.
- Beta 2, kích hoạt bộ lọc không khí, loại bỏ virus. Beta 4, quét tìm bẫy nổ còn sót - Cô ra lệnh, tay lướt trên bàn phím - Chúng ta cần dữ liệu từ...
- Không cần tìm đâu, cô bé! - Gã hề bị còng chặt vẫn cười khùng khục - Tất cả đã được BACKUP trong não tôi rồi! Các người muốn biết gì? Công thức? Danh sách? Hay... KẾT QUẢ THÍ NGHIỆM?
Đội trưởng Thanh Trừng siết chặt còng, kim loại cắm sâu vào cổ tay hắn:
- Mày có 5 giây để nói ra mã truy cập.
- Hoặc sao? - Gã hề nhe răng cười, máu vẫn rỉ ra từ khóe miệng - Các người sẽ t·ra t·ấn tôi? HAHA! Đó mới là THÚ VỊ! Nhưng này... - Hắn ghé sát tai Đội trưởng - Các người có biết điều gì XẢY RA khi một kẻ điên BỊ ĐAU không?
Jean chợt nhận ra điều gì đó trong tâm trí hắn:
- KHOAN! Hắn có...
Nhưng gã hề đã cắn mạnh vào má trong của mình. Một viên thuốc nhỏ vỡ ra giữa những tiếng cười điên dại.
Tiếng cười của gã hề bỗng chuyển thành một âm thanh khác - một thứ âm thanh không thể đến từ dây thanh quản của con người. Nó nghe như thể có hàng trăm giọng nói đang cười cùng lúc, từ tiếng cười trẻ con trong trẻo đến tiếng khúc khích của người già, tất cả hòa quyện trong một bản hợp xướng méo mó của sự điên loạn.
Jean cảm nhận được điều gì đó trong tâm trí hắn - không phải một, mà là vô số những mảnh ký ức đang xoay vần. Mỗi n·ạn n·hân hắn g·iết, mỗi thí nghiệm hắn thực hiện, tất cả đều để lại một dấu ấn trong tâm hồn méo mó của hắn. Và giờ đây, dưới tác động của c·hất k·ích t·hích, những linh hồn đó đang THỨC TỈNH.
- Ồ... - Gã hề nghiêng đầu với một góc không thể có ở cổ người, miệng nứt rộng thành một nụ cười méo mó - Các bạn cũng muốn THAM GIA sao?
Máu từ v·ết t·hương của hắn không còn chảy xuống sàn mà bắt đầu... bốc hơi, tạo thành những dải khói đỏ quấn quanh người. Trong làn khói ấy, Jean thấy những khuôn mặt đang thành hình - khuôn mặt của những n·ạn n·hân, của những thí nghiệm thất bại, tất cả đều đang cười. Một tiếng cười im lặng, nhưng ai nhìn thấy cũng có thể nghe được trong tâm trí mình.
Đội trưởng Thanh Trừng bắn thêm phát nữa. Nhưng viên đạn... đi xuyên qua làn khói đỏ như thể bắn vào không khí. Gã hề không còn là một thực thể vật chất nữa - hắn đã trở thành một thứ gì đó khác, một ác mộng tập thể được nuôi dưỡng bằng nỗi đau và tiếng cười.
- NÃO! - Jean đột ngột hét lên khi đọc được thứ gì đó trong mớ hỗn độn tinh thần kia - Hắn không điên! Hắn đang TRỞ THÀNH điên loạn! Tất cả nỗi đau, tất cả tiếng cười... đang hợp nhất thành một thực thể!
Làn khói đỏ đặc quánh lại, tạo thành một hình dạng kỳ dị - nửa người nửa ma. Và từ khối vật chất đỏ thẫm ấy, hàng trăm bàn tay nhỏ đang vươn ra, tất cả đều đang vẫy gọi, mời mọc...
"Đến đây..." - Tiếng thì thầm vang lên trong đầu tất cả mọi người - "Chúng ta sẽ cười... mãi mãi..."
***
Có những khoảnh khắc mà cơn giận trở nên tinh khiết như nước đá. Trong những khoảnh khắc như thế, tâm trí trở nên sắc lẹm và trong suốt đến độ có thể cắt đứt cả thời gian. Wil đang ở trong một khoảnh khắc như vậy.
"Mấy đứa ngốc này," anh nghĩ, và thật kỳ lạ làm sao khi những từ ngữ có thể mang vị của thép nguội. Không phải thép mới rèn - nóng bỏng và đỏ rực, mà là thép đã qua nhiều lần tôi luyện đến mức chỉ còn lại độ sắc thuần khiết. "Anh mày còn đang chờ mấy đứa ăn mừng cơ mà."
Trước mặt anh, những sinh vật kia - không còn có thể gọi là người, nhưng cũng chưa hẳn là thú - đang gầm gừ. Chúng là minh chứng cho sự kiêu ngạo của con người, những kẻ nghĩ rằng mình có thể vượt qua cả tự nhiên. Có lẽ đó mới là thứ quái vật thực sự: không phải những sinh vật biến dạng này, mà là tham vọng điên rồ đã tạo ra chúng.
"Lũ quái vật khốn kiếp." Đó không phải lời nguyền rủa. Đó là một sự thật đơn giản, như cách ta gọi tên một căn bệnh. "Và đứa nào đứng sau chuyện này, tao thề sẽ lột da sống chúng mày."
Trong khi những mảnh dữ liệu từ con chip vỡ vụn đổ vào não, Wil đang phân loại từng con quái vật trước mặt. Não anh xử lý thông tin với tốc độ kinh người, như một máy quét đang số hóa từng chi tiết nhỏ nhất.
Con thứ nhất - cấu trúc cơ bắp dày, chuyển động chậm nhưng lực đập có thể nghiền nát thép. Khớp vai không linh hoạt, tạo điểm mù ở góc 30 độ bên trái.
Con thứ hai - nhẹ hơn, nhanh hơn, móng vuốt tiết ra c·hất đ·ộc màu xanh. Da mỏng ở vùng cổ, nhưng được bảo vệ bởi tuyến nội tiết phình to bất thường.
Con thứ ba - đột biến không đồng đều, nửa người trên phát triển quá mức trong khi nửa dưới teo tóp. Điểm yếu ở đốt sống L4, nhưng luôn được che chắn bởi chiếc đuôi dài bất thường.
"Chúng không phải sản phẩm của cùng một thí nghiệm." Wil nghĩ, trong khi né một cú t·ấn c·ông kép từ hai con đầu tiên. "Ai đó đang thử nghiệm các biến thể khác nhau. Mỗi con là một phiên bản cải tiến từ những thất bại trước."
Anh nhìn cách chúng phối hợp - một mẫu hình t·ấn c·ông được lập trình sẵn trong não. Con to xác tạo áp lực, con nhanh nhẹn tìm cơ hội, con thứ ba chờ đợi khoảnh khắc sơ hở. Một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng.
"Kẻ đứng sau phải là một thiên tài." Wil thầm nghĩ, mắt vẫn không rời những con quái vật. "Nhưng họ đã phạm một sai lầm căn bản - khi tạo ra những điểm mạnh khác nhau..."
Anh đột ngột lao về phía con thứ nhất, cố tình tạo khoảng trống cho con thứ hai t·ấn c·ông. Đúng như dự đoán, nó phóng tới với móng vuốt tẩm độc. Ngay lập tức, Wil xoay người, để hai con quái vật đâm vào nhau. Chất độc từ móng vuốt con thứ hai tuy không đủ mạnh với Wil, nhưng lại là điểm yếu c·hết người của con thứ nhất...
"...cũng đồng nghĩa với việc tạo ra những điểm yếu khác nhau."
Wil để cú đập từ con thứ ba đánh văng mình vào góc phòng thí nghiệm. Lưng va mạnh vào tường thép, nhưng đây chính xác là nơi anh muốn đến. Khi dữ liệu từ con chip vỡ tràn vào não, anh đã nhìn thấy những thứ có ích trong đ·ống đ·ổ n·át này.
Ống nghiệm vỡ - thủy tinh borosilicate, điểm nóng chảy 800 độ C. Một mớ dây điện lòi ra từ bảng điều khiển - đồng nguyên chất, dẫn điện cực tốt. Bình khí nén bị hỏng - vẫn còn 40% áp suất. Và thứ quan trọng nhất: một bảng điều khiển nhiệt độ hỏng - bên trong là nam châm neodymium cực mạnh.
"Đôi khi." Wil nghĩ trong khi tay nhanh chóng gom những mảnh vỡ, "thứ v·ũ k·hí tốt nhất không phải thứ được thiết kế để g·iết người."
Con quái vật thứ nhất lao tới. Wil chờ đến khi nó chỉ còn cách 2 mét mới ném mảnh thủy tinh đã được quấn dây đồng. Mảnh thủy tinh găm vào vai nó, dây đồng quấn quanh cổ. Con thứ hai và ba đồng loạt nhào tới.
"Hoàn hảo."
Tay phải Wil giật mạnh nam châm neodymium khỏi bảng điều khiển, tay trái bóp vỡ bình khí nén. Áp suất bất ngờ đẩy những mảnh kim loại vụn bay tứ tung. Và khi những mảnh kim loại này bay qua từ trường cực mạnh...
"Vật lý học cơ bản - một vật dẫn điện chuyển động trong từ trường sẽ sinh ra dòng điện cảm ứng."
Hàng trăm dòng điện nhỏ sinh ra đồng thời, chạy dọc theo dây đồng đang quấn quanh cổ con quái vật đầu tiên. Không đủ để g·iết c·hết nó, nhưng đủ để...
"Tạo ra một xung điện từ."
Não của lũ quái vật đã bị cấy chip điều khiển. Và não điện tử thì rất... n·hạy c·ảm với nhiễu điện từ.
Mắt lũ quái vật đột nhiên giật giật, những mạch điện điều khiển trong não bị nhiễu loạn. Con đầu tiên gầm lên một tiếng không giống tiếng gầm của bất kỳ sinh vật nào - nửa như máy móc hỏng, nửa như dã thú đau đớn.
Nó quay phắt lại, móng vuốt to bản vung lên và... đập thẳng vào mặt con thứ hai. Xương hàm vỡ vụn với âm thanh ướt át, những mảnh não điện tử và mô não bắn tung tóe. Con thứ hai không kịp phản ứng, cơ thể giật giật trong những cử động rời rạc như một con rối hỏng dây.
"Thú vị." Wil nghĩ. "Chip điều khiển không chỉ bị nhiễu - chúng đang phát tín hiệu trái ngược."
Con thứ ba nhào tới, nanh vuốt găm thẳng vào sống lưng con thứ nhất. Cơ thể dị dạng của nó quấn lấy con mồi như một con trăn, những chiếc gai trên da đâm xuyên qua thịt. Máu đen đặc phun ra như vòi rồng, tạo thành những vệt loang trên tường thép.
Con đầu tiên gầm lên điên cuồng, đập người vào tường để hất văng kẻ t·ấn c·ông. Xương sống con thứ ba gãy đánh rắc, nhưng nó vẫn không buông ra. Móng vuốt của nó cào xé sâu hơn, lột từng mảng thịt và vảy xuống như gọt vỏ một quả táo khổng lồ.
"Não điện tử của chúng đang tự hủy." Wil quan sát tình hình. "Bản năng nguyên thủy đang lấn át mã lệnh điều khiển."
Cuối cùng cả ba con quái vật quấn lấy nhau thành một khối thịt khổng lồ đang quằn quại. Nanh, vuốt, gai nhọn - tất cả đều đâm xuyên qua nhau. Tiếng gầm của chúng dần chuyển thành những tiếng rít điện tử chói tai khi các mạch não bị phá hủy hoàn toàn.
Trên màn hình điều khiển, Ada khẽ mỉm cười. Những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím:
"Kích hoạt Khu B7. Mở khóa toàn bộ bình chứa Bloodgnar nhân tạo."
Wil nghe thấy tiếng kim loại ma sát vang lên từ những cánh cửa thép dày. Sáu bình chứa khổng lồ từ từ mở ra, thả ra những thứ còn kinh tởm hơn cả ba con quái vật vừa tự hủy. Những Bloodgnar nhân tạo - kết quả của việc kết hợp DNA người với quái thú hoang dã.
Chúng cao hơn ba mét, da thịt đen bóng như được tráng dầu. Không có lông như Bloodgnar tự nhiên, thay vào đó là những mảng vảy sắc như dao. Xương sống chúng nhô cao, tạo thành những gai nhọn dọc lưng. Mắt đỏ rực nhưng không có đồng tử - chỉ là những quả cầu phát sáng đặc quánh máu.
"Thông số thí nghiệm B7-01 đến B7-06." Giọng AI vang lên lạnh lẽo. "Bloodgnar cải tiến. Sức mạnh gấp ba lần bản gốc. Tốc độ tái tạo tế bào: 200%. Không có ý thức người. Không có chip điều khiển. Thuần bản năng."
Wil nhìn những con quái vật đang tiến lại gần. Không giống ba con trước, những Bloodgnar này di chuyển với sự phối hợp hoàn hảo của một đàn thú săn mồi. Không cần chip điều khiển - bản năng nguyên thủy đã là một hệ điều hành hoàn hảo.
Một con trong số chúng gầm lên - âm thanh nghe như tiếng kim loại bị xé rách. Rồi cả sáu con đồng loạt lao tới, nanh vuốt sẵn sàng xé nát con mồi...
Nhưng trước khi đàn Bloodgnar nhân tạo kịp chạm vào Wil, một tiếng gầm khác vang dội từ lỗ hổng trên tường - âm thanh của một dã thú THẬT SỰ. B-731, con Bloodgnar hoang dã đã trốn thoát lúc trước, phóng vào như một mũi tên đen.
Không như những bản sao nhân tạo với da thịt trần trụi, B-731 có bộ lông đen tuyền óng ánh, dày và rậm như một tấm áo giáp tự nhiên. Thân hình nó không to quá khổ một cách quái dị, mà săn chắc với những đường nét của một sinh vật đã tiến hóa hoàn hảo qua hàng nghìn năm.
Phía sau nó, ánh đèn pin quét qua lỗ hổng - Đội Delta của Ada đang đuổi theo. Họ trong những bộ giáp chiến đấu màu xám bạc, trang bị những khẩu súng plasma cỡ lớn.
Wil nhận ra ngay bản chất của họ, không chỉ bằng mắt thường. Cải tạo cơ thể cho phép anh thấy xuyên qua lớp giáp - xương được gia cố titanium, cơ bắp đan xen những sợi nano, và não bộ... à, phần não mới thực sự là bi kịch. Họ di chuyển với sự chính xác của máy móc vì đó là những gì còn lại sau khi thùy trán bị thay thế, thùy đỉnh bị can thiệp, đồi thị và hạch hạnh nhân bị kiểm soát.
"Thật may," Wil thầm nghĩ, con chip trong đầu anh nhói lên như để nhắc nhở. "Dù tổ chức đã làm đủ thứ với mình, ít ra họ chưa kịp can thiệp vào não bộ như bọn này."
Anh nhìn những cái bóng giáp xám lướt qua trong ánh đèn pin. Delta-1, Delta-2... những con số vô hồn thay thế cho những cái tên đã bị xóa sạch khỏi ký ức của chính họ. Không quá khứ, không tương lai, chỉ có mệnh lệnh và nhiệm vụ.
- Phát hiện mục tiêu! - Một giọng nói vang lên qua bộ đàm - B-731 đã vào khu vực thí nghiệm chính!
B-731 không để ý đến Wil. Nó lao thẳng vào đàn Bloodgnar nhân tạo với một sự căm ghét tự nhiên - như thể bản năng mách bảo nó rằng những thứ kia là một sự xúc phạm với chủng loại của mình.
Nanh vuốt của nó không sắc bằng những lưỡi dao nhân tạo, nhưng mỗi cú cắn, mỗi cú vồ đều được tính toán chính xác đến từng milimet - kết quả của hàng nghìn năm săn mồi trong tự nhiên. Một con Bloodgnar nhân tạo bị nó quật ngã, cổ bị nghiền nát trong một cú cắn dứt khoát.
Đội Delta đã vào vị trí, súng plasma chĩa thẳng vào đám hỗn chiến:
- Mục tiêu đã vào tầm bắn. Xin phép khai...
Nhưng họ chưa kịp nổ súng thì một tiếng gầm tập thể vang lên. Năm con Bloodgnar nhân tạo còn lại đã nhận ra mối đe dọa mới. Chúng đồng loạt quay về phía Đội Delta, mắt đỏ rực lên trong bóng tối...
Trong căn phòng thí nghiệm bị tàn phá, hai bộ não đang chạy đua với tốc độ ánh sáng.
Trên phòng điều khiển, Ada quan sát màn hình với ánh mắt của một kỳ thủ cờ vua:
"B-731 - con tốt đen đã vào thế. Đội Delta - quân mã trắng đang bị đe dọa. Wil - một quân hậu không thuộc về bàn cờ nào..."
Dưới sàn đấu, Wil đang tính toán:
"Đội Delta - 6 người, trang bị súng plasma cải tiến X-42, điểm yếu ở khớp nối đùi và khuỷu tay. B-731 - Bloodgnar hoang dã, không chip điều khiển, đang trong trạng thái căng thẳng cực độ. 5 Bloodgnar nhân tạo - mạnh hơn nhưng thiếu bản năng tự nhiên..."
Nhưng có một yếu tố cả hai không tính đến - bản năng nguyên thủy của B-731. Nó không cần phân tích phức tạp. Trong tâm trí đơn giản của một dã thú, nó ngửi thấy mùi của đồng loại - Rex, người anh em đang bị giam cầm đâu đó trong phòng thí nghiệm này. Và mùi của những kẻ đã giam cầm, t·ra t·ấn họ.
"Phức tạp quá." Wil mỉm cười. "Đôi khi đơn giản mới là câu trả lời tốt nhất."
Anh đột ngột lao về phía Đội Delta. Không phải t·ấn c·ông - họ quá tinh nhuệ để b·ị đ·ánh bại bằng sức mạnh. Nhưng Wil không cần đánh bại họ. Anh chỉ cần...
"Sơ đồ khớp nối giáp X-33." Dữ liệu trong não anh hiện lên. "Điểm nối ở khuỷu tay - góc 47 độ là điểm mù của cảm biến."
Một cú đấm chính xác. Khớp nối bị lệch. Súng plasma rời tay người lính. Và trong tích tắc tiếp theo, Wil đã có trong tay một khẩu súng công nghệ cao nhất của Đội Delta.
"Thú vị." Não anh phân tích v·ũ k·hí với tốc độ chóng mặt. "Họng súng plasma tiêu chuẩn - nhưng bộ điều khiển năng lượng đã được tinh chỉnh. Nếu tháo bỏ bộ giới hạn..."
Ada nhíu mày khi thấy Wil bắt đầu tháo rời khẩu súng ngay giữa trận chiến:
"Anh ta định làm gì...? Không... anh ta không thể điều chỉnh được bộ phận đó trong tình huống này..."
Nhưng cô đã quên mất - người đứng dưới kia không còn là Wil bình thường. Đó là một Wil với khối dữ liệu khổng lồ đang chạy trong não, biến mỗi giây thành một tiếng để phân tích, tính toán và cải tiến.
Wil lột bỏ những mảnh giáp đen bóng từ cánh tay phải - những mảnh kim loại đặc biệt được thiết kế để dẫn năng lượng. Não anh đang chạy những phép tính phức tạp:
"Giáp nanite - có khả năng tự điều chỉnh dòng năng lượng. Nếu kết nối với bộ phận điều khiển plasma... sẽ tăng công suất lên 500%. Nhưng..."
Anh liếc nhìn những vết rạn nhỏ trên bề mặt kim loại. Những sợi dây năng lượng bên trong đã bị hư hại trong trận chiến vừa rồi.
"Ba phát." Wil tính toán. "Vật liệu sẽ không chịu nổi nhiều hơn."
Ada nheo mắt nhìn qua màn hình, nhận ra điều gì đó:
"Không... đừng nói là anh ta định..."
Wil tháo nốt mảnh giáp ở vai, đặt nó vào khoang đạn của súng plasma. Một cải tiến điên rồ - biến chính bộ giáp của mình thành đạn.
"Ba phát." Anh nhẩm tính. "Một cho đội của kẻ địch. Một cho lũ Bloodgnar nhân tạo. Và một..."
Anh ngước lên nhìn camera, nơi anh biết ai đó đang theo dõi:
"...cho kẻ đứng sau tất cả."
Phát đầu tiên - một tia plasma màu xanh đặc quánh như chất lỏng, nóng gấp mười lần so với thiết kế ban đầu. Nó không bắn vào Đội Delta, mà vào sàn nhà dưới chân họ. Kim loại tan chảy trong tích tắc, tạo thành một hố sâu. Cả đội rơi xuống tầng dưới.
B-731 gầm lên, như thể hiểu được ý đồ của Wil. Nó lập tức nhào tới t·ấn c·ông đàn Bloodgnar nhân tạo, dồn chúng về một góc.
Phát thứ hai - Wil không bắn thẳng vào đám Bloodgnar nhân tạo. Thay vào đó, anh nhắm vào hệ thống ống dẫn nhiên liệu plasma trên trần nhà, ngay phía trên chúng. Tia năng lượng cực mạnh phá vỡ đường ống, khiến plasma công nghiệp nóng trên 10,000 độ C đổ xuống như một thác lửa xanh.
Đám Bloodgnar nhân tạo không kịp tránh. Plasma công nghiệp tuôn xuống, ăn mòn da thịt chúng, biến nửa căn phòng thành một biển lửa xanh. B-731 đã lùi lại từ trước, như thể bản năng mách bảo nó điều gì sắp xảy ra. Bức tường plasma này đã chia cắt không gian thành hai nửa - một bên là đám quái vật đang gào thét trong biển lửa, bên kia là Wil và B-731.
"Giờ thì..." Wil nâng khẩu súng đã cải tiến, ngắm thẳng lên phòng điều khiển. Viên đạn cuối cùng. Nhưng trước khi anh kịp bóp cò...
Một t·iếng n·ổ vang dội từ hành lang bên cạnh. Bức tường bị phá tung, và trong màn k·hói m·ù m·ịt, Đội trưởng Thanh Trừng nhảy xuống - bộ giáp đen tuyền với những đường vân đỏ máu của anh ta giờ loang lổ những vết xước và vết bỏng.
Phía sau anh ta là Jean và đội đặc nhiệm còn lại, đang rút lui có trật tự từ phòng điều khiển phụ. Họ đang cố chặn một thứ gì đó - một khối vật chất đỏ thẫm đặc quánh, với hàng trăm bàn tay đang vươn ra từ bên trong.
- Phòng điều khiển phụ đã thất thủ! - Jean hét qua bộ đàm - Gã hề đã biến thành... thứ gì đó! Chúng tôi không thể...
Tiếng cười the thé cắt ngang lời cô, một bản hợp xướng của hàng trăm giọng cười chồng chéo lên nhau. Khối vật chất đỏ thẫm trôi qua hành lang, những bàn tay vươn ra như đang mời gọi.
- Nó đang tiến về phòng điều khiển chính! - Đội trưởng Thanh Trừng ra lệnh - Chặn nó lại!
Wil nhìn khẩu súng trong tay. Một phát đạn cuối cùng. Phía trước là phòng điều khiển chính với kẻ đứng sau tất cả. Phía sau là một thực thể điên loạn đang trôi đến gần.
"Thú vị." Wil nghĩ. "Có vẻ như mọi tên điên trong cơ sở này đều muốn đến cùng một nơi."
- Alpha 2, Alpha 4, kiểm soát hành lang! - Jean ra lệnh - Beta 1, chuẩn bị lựu đạn đóng băng!
B-731 gầm lên, nanh vuốt giương sẵn. Nó có thể không hiểu tình hình phức tạp này, nhưng bản năng mách bảo nó rằng thứ đang tiến đến là một mối đe dọa lớn hơn nhiều so với những Bloodgnar nhân tạo.
- Wil! - Jean hét lên - Bất kể kẻ nào đang ở trong phòng điều khiển kia, chúng ta không thể để thứ này đến được đó!
"Một viên đạn cuối." Wil siết chặt khẩu súng. "Và hai mục tiêu."
- Tất cả nấp sau điểm trú ẩn! - Wil ra lệnh - Jean, beta 3 và 4 kích hoạt hệ thống phun sương ngay khi tôi ra hiệu!
Khối vật chất đỏ thẫm trôi đến gần hơn, tiếng cười điên dại vang vọng trong không gian. Những bàn tay vươn dài hơn, chạm vào mọi thứ chúng đi qua - và những gì chúng chạm vào đều bị... nhuốm đỏ.
- Thú vị quá! - Hàng trăm giọng nói đồng thanh - Một BỮA TIỆC! Tất cả chúng ta sẽ cười... sẽ cười... SẼ CƯỜI!
B-731 bất ngờ lao lên trước, nanh vuốt vung vẩy. Nhưng những cú cào của nó chỉ xuyên qua khối chất đỏ như chém vào không khí. Tệ hơn nữa, một phần chất đỏ bám vào móng vuốt nó, lan dần lên cánh tay như một vết nhiễm.
- Lui lại! - Wil quát - Không được tiếp xúc trực tiếp!
Đội trưởng Thanh Trừng bắn một loạt đạn plasma, nhưng chúng chỉ làm khối chất đỏ dao động nhẹ rồi tự liền lại.
- HAHAHA! - Tiếng cười càng the thé hơn - Các bạn không hiểu sao? Tôi không còn là vật chất nữa! Tôi là TIẾNG CƯỜI! Là SỰ ĐIÊN RỒ! Là...
- KÍCH HOẠT NGAY! - Wil hét lên.
Vòi phun sương t·ừ t·rần bật mở. Nhưng thay vì nước, chúng phun ra một thứ chất lỏng trong suốt, lạnh đến mức không khí xung quanh đông cứng thành những tinh thể băng.
"Nitơ lỏng." Wil nghĩ. "Nhiệt độ âm 196 độ C. Bất cứ thứ gì cũng phải có một dạng vật chất cơ bản..."
Khối chất đỏ rít lên khi tiếp xúc với nitơ lỏng. Những bàn tay vươn ra co rúm lại, bề mặt bắt đầu đóng băng thành những tinh thể màu đỏ thẫm. Nhưng chỉ trong tích tắc...
- LẠNH QUÁ! LẠNH QUÁ! - Hàng trăm giọng nói đồng thanh gào lên - Nhưng các bạn biết không... CÁI LẠNH CŨNG LÀ MỘT TRÒ ĐÙA!
Những tinh thể đông đặc bất ngờ nứt vỡ, bắn ra như đạn. Một mảnh găm vào vai Beta 4, ngay lập tức lan rộng thành một vệt đỏ. Anh ta gào lên, cơ thể co giật.
- Tránh xa Beta 4! - Jean hét lên - Anh ta đang..
Beta 4 bắt đầu cười. Tiếng cười của anh ta hòa vào bản hợp xướng điên dại của khối chất đỏ. Da thịt anh ta chuyển màu, tan chảy, trở thành một phần của thực thể kia.
Có những khoảnh khắc trong đời mà sự tàn nhẫn của số phận trở nên quá đỗi cay đắng. Beta 4 - Nick - đã dành cả buổi sáng nay để kể về chiếc nhẫn anh định mua. Một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản với viên kim cương nhỏ, vì Sarah - đội trưởng đội 1 - luôn thích những thứ giản dị. Anh thậm chí còn chưa kịp kể cho cô nghe về kế hoạch này. Cứ nghĩ rằng sau nhiệm vụ này sẽ có thời gian. Làm sao anh biết được rằng chỉ vài phút trước, người con gái anh yêu thương đã ngã xuống để bảo vệ Wil, với nụ cười cuối cùng vẫn còn vương trên môi.
Giờ đây, khi tiếng cười cuối cùng của Nick vang lên, Wil chợt nhận ra số phận đôi khi độc ác theo một cách rất riêng. Chiếc nhẫn sẽ không bao giờ được mua, lời tỏ tình sẽ không bao giờ được thốt ra, và tình yêu của họ sẽ mãi mãi là những điều chưa kịp nói.
- ĐÚNG RỒI! - Khối chất đỏ rít lên sung sướng - THÊM NỮA! THÊM TIẾNG CƯỜI NỮA!
"Nitơ lỏng không đủ lạnh." Wil nghĩ. "Nó không còn tuân theo các định luật vật lý thông thường. Trừ khi..."
Anh nhìn xuống khẩu súng plasma cải tiến trong tay. Một phát đạn cuối cùng. Não anh chạy những phép tính phức tạp:
"Plasma thông thường - 50,000 độ C. Súng cải tiến - gấp 5 lần. Nhiệt độ cực đại trong một điểm..."
- Jean! - Wil ra lệnh - Tiếp tục phun nitơ! Đội trưởng, dồn nó về phía đường ống dẫn nhiệt chính!
- TẤT CẢ ĐỒNG LOẠT BẮN! - Đội trưởng Thanh Trừng ra lệnh.
Plasma từ những khẩu súng thông thường bắn vào khối chất đỏ, trong khi nitơ lỏng tiếp tục phun xuống từ trên cao. Khối vật chất kia rít lên, co giãn liên tục giữa trạng thái đông đặc và tan chảy.
CÁC BẠN KHÔNG HIỂU SAO? - Hàng trăm giọng cười điên dại - NÓNG VÀ LẠNH... TẤT CẢ ĐỀU LÀ TRÒ ĐÙA!
Có người nói rằng cơn giận làm mờ đi lý trí. Họ sai rồi. Cơn giận thực sự, thứ cơn giận sâu thẳm và thuần khiết, làm mọi thứ trở nên sắc nét đến đau đớn. Như thể cả thế giới được khắc lên tâm trí bằng mũi kim cương, từng chi tiết nhỏ nhất đều rõ ràng và hoàn hảo trong sự tàn nhẫn của nó.
"Chính xác." Wil nghĩ. "Và đây là điểm mấu chốt của trò đùa."
Anh ngẩng lên, nhắm chuẩn xác điểm giao nhau giữa hai bức tường. Tia plasma xé toạc qua lớp vữa và bê tông, để lại một lỗ thủng hoàn hảo. Nó tiếp tục xuyên qua lớp tường thứ hai, rồi cuối cùng cắt đứt đường ống dẫn nhiệt chính ở tầng trên. Trong tích tắc, hai thái cực của nhiệt độ đổ xuống cùng lúc - plasma 10,000 độ C từ trên cao và nitơ lỏng âm 196 độ C từ các vòi phun.
Khối chất đỏ không kịp phản ứng khi bị kẹp giữa hai thái cực nhiệt độ cực đoan. Không gian xung quanh nó vặn vẹo dưới ứng suất nhiệt khổng lồ. Những tiếng cười chuyển thành những âm thanh méo mó, vỡ vụn như thủy tinh.
- HAHAHA... HA... HA... - Giọng cười yếu dần - Đúng là... một... trò đùa... hay...
Một t·iếng n·ổ đinh tai vang lên khi không gian xung quanh khối chất đỏ sụp đổ dưới áp suất nhiệt. Nó bị xé toạc thành hàng nghìn mảnh, mỗi mảnh đông cứng trong tích tắc rồi vỡ vụn như pha lê đỏ thẫm.
Tiếng cười cuối cùng tắt lịm, để lại một khoảng không c·hết chóc - nơi mà chỉ vài giây trước còn là một thực thể của sự điên loạn thuần túy.
0