Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Divine.exe

Unknown

Chương 21: Đấu trí (2).

Chương 21: Đấu trí (2).


Wil nhìn xuống khẩu s·ú·n·g vô dụng trong tay, cảm giác bực bội dâng lên trong lồng ngực. Anh ghét cảm giác bị dẫn dắt này, như một con cờ trong ván cờ của kẻ khác.

Với động tác nhanh gọn, anh tháo chiếc vòng phiên dịch từ cổ mình, đeo nó vào B-731. Con thú khổng lồ giật mình, nhưng không phản kháng.

- Rex không phải người duy nhất. - Giọng B-731 vang lên qua bộ phiên dịch, thô ráp nhưng đầy cấp bách - Còn những người khác. Rất nhiều người. Dưới tầng hầm sâu nhất. Tôi ngửi thấy mùi của họ.

Ánh đèn đỏ đột ngột nhấp nháy khắp hành lang. Một giọng AI vô cảm vang lên:

"Cảnh báo. Hệ thống tự hủy đã được kích hoạt. Thời gian còn lại: 7 phút."

Ba chiếc drone từ phòng điều khiển bay xuống. Giọng nữ cất lên, bình thản đến kỳ lạ:

- Ba lựa chọn, Wil. Và tôi biết anh ghét phải lựa chọn.

Jean lập tức kiểm tra bảng điều khiển gần nhất:

- Không được! Hệ thống đã bị khóa hoàn toàn. Toàn bộ cơ sở sẽ sụp đổ trong 7 phút nữa!

Ba chiếc drone từ phòng điều khiển bay xuống, mỗi chiếc chiếu một hình ảnh hologram khác nhau trong không khí. Giọng nữ vang lên từ loa drone, không lạnh lùng cũng không mỉa mai, mà bình thản đến kỳ lạ:

- Ba lựa chọn, Wil. Và tôi biết anh ghét phải lựa chọn.

Drone thứ nhất chiếu cảnh hàng trăm con người trong các phòng giam - già, trẻ, đàn ông, phụ nữ. Một số là người bình thường, số khác đã bị đột biến. Nhưng tất cả đều là người. Tất cả đều đang chịu đựng những thí nghiệm kinh hoàng.

Drone thứ hai hiển thị bản đồ 3D của kho dữ liệu trung tâm - nơi chứa tất cả bí mật về các thí nghiệm, danh sách những kẻ đứng sau, và quan trọng nhất: phương thuốc giải cho những người đã bị đột biến.

Drone cuối cùng chiếu một hành lang dài dẫn đến căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt - nơi làm việc thật sự của kẻ đứng sau tất cả.

- 7 phút, Wil. - Giọng nữ nhẹ nhàng - Cứu những người vô tội? Thu thập bằng chứng và thuốc giải? Hay đến tìm tôi.

B-731 gầm lên qua bộ phiên dịch:

- Thời gian không đủ để cứu tất cả. Cô ta muốn thấy anh sẽ hy sinh ai.

Wil nhìn ba hình ảnh hologram lần cuối. Dữ liệu, thuốc giải, danh sách những kẻ đứng sau - tất cả đều quan trọng. Nhưng khi nhìn vào mắt những con người trong phòng giam, anh chợt nhớ ra một sự thật đơn giản: không có công lý nào đáng giá bằng một mạng người.

"Sáu phút năm mươi giây."

- Khu giam giữ. - Wil quay sang B-731, giọng không còn do dự - Mùi của họ đến từ hướng nào?

Con thú khổng lồ hít một hơi. Trong đôi mắt đỏ rực của nó, Wil thấy được sự đồng cảm. Một con thú hoang dã, được cho là không có lương tâm, nhưng lại hiểu rõ giá trị của sự sống hơn cả những kẻ tự xưng là "văn minh".

- Bắc. Hai tầng dưới. Tôi có thể dẫn đường.

Jean nhắm mắt, khuôn mặt căng thẳng khi cô đọc được tâm trí của những người bị giam. Nỗi đau của họ như những mũi kim châm vào tâm hồn cô:

- Ít nhất... bốn mươi người. Họ... họ đang sợ hãi. Đau đớn. Một số không còn tỉnh táo...

Đội trưởng Thanh Trừng siết chặt nắm đấm. Thật ra anh quan tâm bằng chứng, dữ liệu hơn. Nhưng có những thứ quan trọng hơn nhiệm vụ.

Wil không thèm nhìn lên drone. Trong đầu anh, tiếng những con số đang dần lắng xuống.

- Cô muốn thấy tôi lựa chọn? - Anh rút con dao từ thắt lưng - Được thôi. Tôi chọn không để ai phải c·hết thêm nữa.

- B-731, dẫn đường. - Wil ra lệnh

"Sáu phút ba mươi lăm giây."

Tiếng vuốt của B-731 cào xuống sàn kim loại theo từng bước chạy. Mỗi dấu cào để lại một vết xước sâu hoắm - dẫn đường cho những người phía sau trong ánh đèn đỏ nhấp nháy.

Wil chạy sát tường, não vẫn đang xử lý từng chi tiết nhỏ nhất. Tiếng ống dẫn rung lên phía trên đầu. Mùi khét của dây điện đang quá tải. Độ nghiêng của sàn nhà đang tăng dần - 0.3 độ mỗi phút.

XOẸT!

Tia laser xanh lam bất ngờ quét ngang hành lang. Đội trưởng Thanh Trừng lăn người về phía trước, áo giáp bị cháy xém một bên vai.

- Hệ thống phòng thủ! - Jean hét lên.

"Sáu phút mười giây."

Wil không dừng lại. Anh đã thấy được mẫu hình - cách các tia laser quét theo một quy luật nhất định. Ba giây một chu kỳ. Góc 75 độ.

- NHẢY! - Anh ra lệnh - Theo hiệu lệnh của tôi!

B-731 gầm lên khi một tia laser cắt ngang trước mặt. Nhưng nó tin tưởng. Năm trăm ký thịt và xương di chuyển với sự chính xác đáng kinh ngạc qua những khe hở giữa các tia laser.

Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Jean. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau từ tầng dưới ngày một rõ hơn. Những tiếng kêu cứu trong tâm trí như những mũi kim châm vào não.

"Năm phút bốn mươi giây."

Một t·iếng n·ổ vang lên từ phía sau. Sàn nhà rung chuyển. Beta 3 mất thăng bằng, chân vướng vào dây điện trần.

- Đừng động...

Nhưng trước khi Wil kịp nói hết câu, dây điện quấn quanh chân Beta 3 bỗng sáng lên xanh lét. Một tiếng rít chói tai. Mùi thịt cháy…

Tiếng hét của Beta 3 xé toạc bầu không khí căng thẳng. Mùi thịt cháy nồng nặc. Cơ thể anh ta co giật dưới dòng điện cao áp.

Jean lao về phía trước, nhưng Wil đã giữ cô lại:

- Beta 2, Beta 4! - Anh quát, giọng khản đặc - Đưa anh ta về! NGAY!

Không một lời phản đối. Hai đặc nhiệm nhanh chóng lôi đồng đội ra khỏi đám dây điện đang rít lên những tia lửa xanh. Mùi da thịt cháy khét theo sau từng bước chân họ.

"Năm phút hai mươi giây."

B-731 gầm lên sốt ruột, nanh vuốt cào xuống sàn. Nhưng nó không tiến lên. Bản năng hoang dã mách bảo nó - đây là khoảnh khắc của những quyết định khó khăn.

Jean quay lại, ánh mắt đau đớn:

- Wil...

- Tiếp tục. - Wil ra lệnh, không nhìn về phía Beta 3 đang được khiêng đi - Còn nhiều người đang đợi chúng ta.

Đội trưởng Thanh Trừng siết chặt nắm đấm trong găng sắt. Dưới lớp mặt nạ kim loại lạnh lẽo, anh ta đang nghiến răng. Một đặc nhiệm nữa b·ị t·hương. Và đây mới chỉ là tầng đầu tiên.

Họ tiếp tục tiến về phía trước. Những bước chân nặng nề hơn, nhưng không chậm lại. Không ai nói một lời, nhưng tất cả đều hiểu - mỗi giây chần chừ là một mạng người có thể mất đi ở phía trước.

Ánh đèn đỏ vẫn nhấp nháy. Tiếng còi báo động vẫn vang vọng. Và đâu đó phía trên, qua những chiếc drone đang theo dõi, một người đang quan sát từng bước đi của họ với ánh mắt khó hiểu.

Ada đứng trong phòng điều khiển, ngón tay gõ nhẹ theo nhịp đếm ngược. Trước mặt cô, màn hình plasma hiển thị hình ảnh từ các drone theo dõi.

Cô nhìn cách Wil phản ứng khi Beta 3 b·ị t·hương. Không do dự. Không dao động. Một quyết định lạnh lùng để đảm bảo nhiệm vụ tiếp tục. Đó không phải phản ứng của một con người bình thường.

"Anh vẫn vậy." Ada thầm nghĩ, môi khẽ cong lên. "Luôn đặt logic lên trên cảm xúc."

Nhưng có điều gì đó khác. Hai mươi năm trước, Wil sẽ không bao giờ chọn cứu người. Anh sẽ chọn dữ liệu - bởi vì đó là lựa chọn hợp lý nhất. Thuốc giải có thể cứu được nhiều người hơn trong tương lai. Đó là toán học đơn giản.

"Năm phút."

Ada đặt tay lên mặt kính lạnh, nhìn theo từng bước chân của đội cứu hộ qua màn hình. Có một sự mâu thuẫn thú vị trong cách Wil hành động - vẫn là những tính toán chính xác đến từng milimet khi vượt qua bẫy laser, nhưng động cơ phía sau không còn là logic thuần túy.

"Anh đã thay đổi rồi, Wil." Ada thì thầm. "Hay đúng hơn... anh đã tìm được thứ mà chúng ta đã bỏ lỡ ngày xưa trong phòng thí nghiệm."

Cô bấm một nút trên bàn điều khiển. Phía trước họ, những cánh cửa thép nặng từ từ đóng lại.

"Hãy cho tôi thấy, Wil à... Liệu trái tim mới của anh có đủ mạnh để đánh bại khối óc thiên tài ngày xưa không?”

Họ đứng trước cánh cửa thép khóa kín khu giam giữ. Từ trong đó, Đội trưởng Thanh Trừng có thể nghe thấy tiếng động của hàng chục con người - những tiếng thì thầm hoảng loạn, tiếng khóc nghẹn và cả tiếng đập cửa tuyệt vọng.

"Bốn phút hai mươi giây."

- Jean! - Wil ra lệnh - Liên lạc với họ. Nói họ tránh xa cửa.

Jean nhắm mắt, truyền đi thông điệp tâm linh. Những tiếng động trong phòng giam lập tức im bặt.

Đội trưởng Thanh Trừng và B-731 đứng về hai bên cánh cửa. Bộ giáp đen của anh căng lên khi tích tụ năng lượng, trong khi cơ bắp của con thú khổng lồ nổi cuộn dưới lớp lông đen.

- Theo hiệu lệnh của tôi... - Wil nói, tay đặt lên bảng điều khiển bên cạnh - Ba... Hai...

RẦMMMM!

Cánh cửa bị xé toạc bởi lực t·ấn c·ông kép. Đám người bên trong ùa ra như nước vỡ bờ - già trẻ, gái trai, người bình thường lẫn người đã bị đột biến. Hầu hết trong họ mặc những bộ quần áo rách nát, trên người chi chít v·ết t·hương và những dấu kim tiêm.

- Lên trên! - Wil chỉ về phía trần nhà - Beta team, chuẩn bị đội hình!

Đội đặc nhiệm nhanh chóng triển khai thành một mạng lưới người, tấm lưới bảo hộ căng ra. Phía trên, B-731 đã phá thủng trần nhà, để lộ bầu trời đêm.

"Ba phút năm mươi giây."

- Từng người một! - Đội trưởng ra lệnh - Nhanh và gọn!

Những n·ạn n·hân được ném lên qua lỗ thủng, rơi xuống tấm lưới an toàn bên ngoài. Nhiều người trong số họ quá yếu để tự di chuyển, phải được các đặc nhiệm khiêng đi.

Một bà cụ nắm chặt tay Wil trước khi được đưa đi:

- Còn những người khác... Tầng dưới... Họ đang...

- Chúng tôi sẽ quay lại. - Wil siết nhẹ tay bà - Tôi hứa.

"Ba phút hai mươi giây."

Tiếng kim loại rên xiết từ dưới sàn. Tòa nhà đang dần sụp đổ. Nhưng trong con mắt của Đội trưởng, đây không phải cuộc chạy đua với thời gian.

Đây là cuộc chiến với chính định nghĩa về nhân tính.

"Bốn phút."

Đội trưởng Thanh Trừng áp tay lên cánh cửa thép, cảm nhận được độ rung của dòng điện bên trong:

- Wil, trần nhà. Cấu trúc yếu nhất ở...

- Góc phần tư thứ ba. - Wil tiếp lời, mắt đã quét xong layout - Jean, còn bao nhiêu người?

Jean nhắm mắt tập trung:

- Ba mươi bảy... không, bốn mươi hai người! Họ đang chen chúc trong phòng giam. Chủ yếu là dân khu ổ chuột - những người không ai tìm kiếm khi m·ất t·ích.

B-731 gầm lên, mũi khịt khịt:

- Mùi sợ hãi... và hy vọng. Họ nghe thấy chúng ta.

Đội trưởng Thanh Trừng gật đầu với hai đặc nhiệm còn lại:

- Beta 1, Beta 5, chuẩn bị băng chuyền. Jean, liên lạc đội bên ngoài, tôi cần một mạng lưới an toàn ngay dưới vị trí này.

Wil đã bắt đầu leo lên những ống dẫn trên tường, tính toán góc độ:

- B-731, khi tôi phá vỡ trần nhà, mi sẽ là người đầu tiên nhảy vào. Họ sẽ sợ chúng tôi, nhưng với anh...

- Tôi hiểu. - Con thú khổng lồ gật đầu - Họ sẽ thấy tôi cũng là n·ạn n·hân như họ.

"Ba phút năm mươi giây."

Tiếng nổ đinh tai vang lên khi Đội trưởng và các đặc nhiệm đồng loạt bắn vào cửa thép. Không phải để phá cửa - mà để làm hỏng mạch điện bên trong. Tia plasma xé toạc kim loại, những dòng điện cao áp dần tắt ngấm.

Cùng lúc đó, Wil và B-731 đã tạo được một lỗ hổng trên trần. Ánh sáng hắt xuống những gương mặt ngước lên đầy hy vọng bên dưới.

- Các bạn sẽ được tự do! - B-731 gầm lên qua bộ phiên dịch - Đừng sợ! Theo tôi!

Những người bị nhốt ùa ra như một dòng suối vừa được giải phóng. Không hỗn loạn, không giẫm đạp - họ giúp đỡ nhau, đỡ những người yếu hơn, nâng những người b·ị t·hương.

Đội đặc nhiệm tạo thành một dây chuyền người, từng cặp tay vững chắc đưa các n·ạn n·hân lên cao, nơi mạng lưới an toàn đang chờ đợi. Những giọt mồ hôi lẫn với nước mắt rơi xuống sàn thép lạnh lẽo.

"Ba phút ba mươi giây."

- NHANH LÊN! - Wil gào lên, mồ hôi nhễ nhại khi đỡ một cụ già lên cao - Beta 1, phía bên trái!

Một phụ nữ quá yếu để tự leo, gần như ngất xỉu. Beta 1 lập tức lao tới, một tay đỡ người, một tay bám vào ống dẫn.

- Em bé! - Jean hét lên - Còn một em bé phía sau!

B-731 lập tức quay lại, vọt qua đám đông. Một bé gái chừng năm tuổi đang co ro trong góc, quá sợ hãi để di chuyển. Con thú khổng lồ nhẹ nhàng ngậm cổ áo bé, như mèo mẹ tha con.

Sàn nhà rung chuyển dữ dội. Một thanh thép rơi xuống, suýt trúng đầu Đội trưởng Thanh Trừng. Không ai nói gì - chỉ có tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ của người b·ị t·hương, và tiếng kim loại rên xiết của tòa nhà sắp sụp đổ.

"Ba phút."

Họ làm việc như một cỗ máy. Nâng. Đẩy. Ném. Đỡ. Không còn thời gian cho sự nhẹ nhàng. Mỗi giây trôi qua là một giây gần hơn với c·ái c·hết.

- Còn mười bảy người! - Jean hét lên trong tiếng ồn đinh tai của kim loại vỡ vụn - Tường phía đông sắp sập!

Một t·iếng n·ổ vang lên từ tầng dưới. Khói đen bắt đầu tràn vào qua khe nứt trên sàn.

"Hai phút bốn mươi giây."

RẦMMM!

Một phần sàn nhà sụp xuống, tạo thành một hố đen ngòm. Khói đặc cuộn lên, bỏng rát phổi. Một phụ nữ hét lên khi mất thăng bằng, suýt rơi xuống.

- TÔI CÓ CÔ ẤY! - Beta 1 lao tới, găng tay bấu chặt vào ống dẫn rỉ sét. Anh ta kéo được người phụ nữ lên, nhưng ống dẫn đứt phựt, phun ra một tia hơi nước nóng bỏng.

- MẸ TÔI! - Một thiếu niên gào lên - Mẹ tôi không đi được!

Góc phòng tối om, một phụ nữ trung niên nằm bất động, chân bị kẹt dưới đ·ống đ·ổ n·át. B-731 lập tức phóng tới, nanh vuốt cào xới đống sắt vụn.

- KHÔNG ĐỦ THỜI GIAN! - Đội trưởng gầm lên.

Wil không đáp. Anh nhảy xuống, lưng áp sát tường thép đang nóng dần. Bàn tay rướm máu luồn vào khe hở:

- B-731, CHỖ NÀY!

Họ cùng nhấc. Kim loại cắt sâu vào da thịt. Mồ hôi nhỏ giọt thành vệt đen trên mặt đầy bụi. Người phụ nữ được kéo ra, thiếu niên òa khóc ôm chầm lấy mẹ.

"Hai phút."

- CÒN BẢY NGƯỜI! - Jean hét lên - KHÓI... khói đang...

Cô bật ho dữ dội. Không khí đặc quánh, tanh nồng mùi kim loại cháy. Những tia lửa điện bắn ra từ dây cable đứt đoạn, như những con rắn lửa trong địa ngục công nghiệp này.

*"Một phút bốn mươi giây."*

Khói đen đặc quánh như mật. Qua làn khói, Wil chỉ còn thấy những bóng người lờ mờ đang di chuyển. Tiếng gầm của B-731. Tiếng thở khò khè của Jean. Tiếng kim loại rên xiết dưới chân.

UỲNH!

Một v·ụ n·ổ từ tầng dưới. Sàn nhà nghiêng hẳn sang một bên. Hai người đàn ông trượt về phía hố sâu.

- KHÔNG! - Đội trưởng Thanh Trừng lao tới, dây an toàn từ bộ giáp bắn ra. Một người được cứu. Người còn lại...

B-731 phóng qua không trung như một quả đ·ạ·n pháo, nanh vuốt chụp được cổ áo người đàn ông ngay trước khi ông ta rơi xuống vực.

- NĂM NGƯỜI! - Jean gào lên, giọng khản đặc vì khói - Góc... góc phòng!

Qua màn khói đen, Wil thấy họ - một nhóm người co ro trong góc tối nhất. Quá yếu để di chuyển. Quá sợ hãi để kêu cứu.

"Một phút."

Sàn nhà nghiêng thêm. Những thanh thép rơi xuống như mưa. Và khói... khói đặc đến mức không thể thở nổi.

Đội trưởng Thanh Trừng bắt đầu ho ra máu bên trong mặt nạ.

"Năm mươi giây."

- KHÔNG AI BỊ BỎ LẠI PHÍA SAU! - Wil gầm lên.

B-731 và Đội trưởng lập tức hiểu ý. Không cần ra lệnh, không cần dấu hiệu. Ba sinh vật - người, thú và chiến binh trong giáp - lao vào màn khói đen như những mũi tên.

Hai người đầu tiên - một cặp vợ chồng già. B-731 cõng họ trên lưng, lông đen bết máu và mồ hôi.

XOẢNG!

Dây cáp điện đứt văng, quật như roi điện. Đội trưởng né được, nhưng bộ giáp đã quá nóng, từng mảng kim loại bắt đầu biến dạng.

Người thứ ba - một thiếu nữ bị gãy chân. Wil và Đội trưởng phối hợp, tạo thành một cái cáng người.

"Ba mươi giây."

- CÒN HAI! - Jean hét lên yếu ớt - Họ... họ...

Cô ngã quỵ vì khói. Beta 1 lập tức kéo cô về phía lỗ thoát.

Wil lao vào lần cuối, phổi như b·ốc c·háy. Qua màn khói, anh thấy họ - một người mẹ ôm chặt đứa con trong góc tường, đã b·ất t·ỉnh vì khói độc.

"Mười lăm giây."

Sàn nhà nghiêng 45 độ. Kim loại rít lên từng hồi thảm thiết. Và ở đâu đó phía trên, qua những chiếc drone vẫn đang quan sát, một người đang chờ đợi xem anh sẽ làm gì trong khoảnh khắc này.

Wil nhìn lên lỗ hổng trên trần - cách đó bảy mét. Các dây cáp và ống dẫn đã đứt hết, không còn gì để bám.

"Mười giây."

Không còn thời gian để suy nghĩ. Anh vực người mẹ và đứa trẻ lên - Họ thuộc về loài Iron Man - những con người với trọng lượng khổng lồ được nén trong một cơ thể bình thường, mỗi tế bào đặc quánh như thép dù bên ngoài vẫn mềm mại như da thịt người thường. Não anh lập tức tính toán - trong phòng gym, với cơ thể cải tiến của mình, anh từng ném được mười tấn. Nhưng đây là gấp gần ba lần...

- B-731! - Wil gào lên - CHUẨN BỊ!

Con thú khổng lồ lập tức hiểu ý. Nó nhảy lên, bấu chặt vào mép lỗ hổng, thân hình đen đặc như một cái đích di động trong màn khói.

"Năm giây."

Wil hít sâu lần cuối. Những sợi cơ cải tiến trong người anh căng cứng đến mức rạn nứt. Máu rỉ ra từ những vết nứt trên da.

Không còn lựa chọn nào khác.

Anh gầm lên, dồn toàn bộ sức mạnh và khát khao sống vào cú ném. Hai mươi bảy tấn thịt xương bay lên trong không trung, xuyên qua màn khói đen.

B-731 vươn người, nanh vuốt chụp được họ trong gang tấc.

"Một."

Sàn nhà sụp hoàn toàn.

"Không."

Thế giới chuyển thành một cơn lốc của chuyển động và lửa. Wil cảm nhận được mình đang rơi, hơi nóng của thép nóng chảy áp sát vào lưng. Những sợi cơ cải tiến trong người anh gào thét phản đối cú ném vừa rồi, mỗi sợi là một đường đau riêng biệt.

Xuyên qua hỗn loạn của kim loại sụp đổ và khói cuồn cuộn, anh bắt được một thoáng cuối - bóng hình đồ sộ của B-731 hiện lên như một bóng đen trên nền trời đêm, người mẹ và đứa trẻ an toàn trong nanh vuốt của nó. Hình ảnh đó khắc sâu vào võng mạc của anh như một bức ảnh được chụp bởi tia chớp.

Rồi bóng tối nuốt chửng lấy anh.

Cú rơi kéo dài như cả một đời người mà cũng chỉ trong chớp mắt. Bộ não cải tiến của Wil ghi nhận từng cảm giác với độ chính xác của máy móc: Độ chênh nhiệt độ khi anh rơi qua những tầng nhiệt tăng dần. Âm thanh phức tạp của kim loại rên xiết. Thời điểm chính xác tính bằng mili giây khi sức mạnh còn lại của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng bên dưới những tính toán lạnh lùng đó, một phần khác trong anh - phần đã chọn cứu người thay vì dữ liệu - cảm nhận được điều gì khác. Một sự bình yên kỳ lạ. Như niềm thỏa mãn khi giải được một phương trình bất khả, nhưng ấm áp hơn. Người hơn.

Bàn tay trong giáp của Đội trưởng Thanh Trừng chụp được cổ tay anh. Cú v·a c·hạm suýt giật đứt cánh tay Wil khỏi khớp vai, nhưng cái nắm vẫn giữ chặt. Phía trên họ, hiện diện thần giao cách cảm của Jean chạm vào tâm trí - yếu ớt nhưng kiên định, dẫn đường cho họ qua làn khói như ngọn hải đăng xuyên sương mù.

Họ thoát ra không khí mát lạnh của đêm đúng lúc những hơi thở cuối cùng của tòa nhà đạt đến cao trào. Âm thanh như một vị thần cơ khí đang thở hắt ra lần cuối - một bản giao hưởng của kim loại đứt gãy và bê tông vỡ vụn dường như kéo dài vô tận.

Wil nằm ngửa, nhìn lên những chiếc drone của Ada vẫn đang lơ lửng trên nền trời đầy sao. Cơ thể anh như xa xăm, như thể đang quan sát nó qua nhiều lớp kính dày. Mỗi hơi thở mang theo vị đồng và tro bụi.

Cái đầu to lớn của B-731 xuất hiện trong tầm nhìn của anh, đôi mắt đỏ rực mang một sự dịu dàng tưởng như không thể có trên khuôn mặt hoang dã ấy.

- Những con số. - Nó gầm gừ qua bộ phiên dịch. - Cuối cùng chúng không còn quan trọng nữa.

Wil cố cười, nhưng nó thành một tiếng ho.

- Chúng luôn quan trọng. - Anh thì thầm. - Chỉ là... không nhiều như tôi từng nghĩ.

*Trước đó một trăm hai mươi giây*

Ada lướt ngón tay trên màn hình điều khiển, theo dõi các chỉ số sinh học của những "món hàng" quý giá đang được dịch chuyển. Mỗi nhịp tim, mỗi dao động não bộ của các nhà khoa học hàng đầu và những "mẫu vật" độc nhất vô nhị đều được hiển thị với độ chính xác tuyệt đối.

"Một trăm hai mươi giây."

Phía dưới chân cô, sàn nhà rung nhẹ theo nhịp của những cỗ máy đang khởi động. Tiếng vo vo trầm đục vọng lên từ lõi quantum - trái tim của hệ thống dịch chuyển.

Một màn hình plasma hiển thị hình ảnh từ phòng thí nghiệm cấp cao nhất. Giáo sư Moore vẫn đang cúi mình trên bàn thí nghiệm, tập trung đến mức không hề để ý tòa nhà đang sụp đổ phía trên. Những ống nghiệm chứa chất lỏng phát quang xanh lam được xếp gọn gàng trong các hộp đặc biệt.

- Đã khóa tọa độ đích. - Một giọng AI vang lên - Các module lượng tử đồng bộ ở mức 97%.

Ada khẽ mỉm cười khi nhìn đồng hồ đếm ngược:

- Wil này, anh có biết không? Đôi khi để cứu được điều quan trọng nhất, ta phải biết hy sinh.

"Chín mươi giây."

Cô bấm một nút. Trên màn hình, những bức tường đặc biệt bắt đầu dịch chuyển, bao bọc lấy khu vực then chốt như một cái kén khổng lồ. Tiếng kim loại cọ sát vang lên ken két, nhưng không ai trong số các nhà khoa học bên dưới tỏ ra bận tâm. Họ quá quen với những "thay đổi bất ngờ" của Ada.

Giáo sư Moore vẫn đang làm việc. Tiến sĩ Trang lướt qua các màn hình hologram, miệng lẩm bẩm những công thức phức tạp. Và trong phòng số 7, "chúng" vẫn đang phát triển - những sinh vật được tạo ra từ công nghệ mà thế giới chưa sẵn sàng đón nhận.

"Bảy mươi giây."

Không gian bắt đầu vặn vẹo, uốn cong theo những quy luật mà khoa học thông thường không thể giải thích. Ánh sáng dường như chậm lại, thời gian trở nên đặc quánh như mật.

- Tiến trình dịch chuyển đã bắt đầu. - AI thông báo - Đang tách biệt không gian lượng tử.

Ada đưa tay lên, như thể có thể chạm vào những gợn sóng vô hình đang lan tỏa trong không khí:

- Anh đã chọn phần trên, Wil. Vậy phần còn lại... là của tôi.

"Năm mươi giây."

Dưới ánh đèn xanh nhợt nhạt, những "mẫu vật" trong phòng số 7 bắt đầu phản ứng. Chúng cảm nhận được sự thay đổi của thực tại xung quanh. Một vài con đập cánh, những con khác co mình lại. Tất cả đều tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt - như thể đang cộng hưởng với quá trình dịch chuyển.

"Ba mươi giây."

Giáo sư Moore cuối cùng cũng ngước lên khỏi kính hiển vi. Ông quan sát những gợn sóng năng lượng đang nhảy múa trên tường, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hiểu biết.

- Lại nữa sao, Ada? - Ông lẩm bẩm, cẩn thận đóng nắp hộp đựng mẫu - Cô đúng là không bao giờ chịu làm việc gì đơn giản cả.

"Mười lăm giây."

Thực tại vỡ ra trong một tích tắc vô hạn. Như thể cả thế giới bị nén lại thành một điểm vô cùng nhỏ, rồi lại giãn ra theo một chiều không gian khác.

Không có tiếng động. Không có ánh sáng chói lòa. Chỉ có cảm giác tê dại kỳ lạ, như thể mọi nguyên tử trong cơ thể đều được tháo rời rồi lắp lại.

"Năm."

Ada nhắm mắt lại, cảm nhận được sóng năng lượng cuối cùng phát ra từ lõi quantum.

"Bốn."

Giáo sư Moore vẫn đang mỉm cười.

"Ba."

Những sinh vật trong phòng số 7 phát ra thứ ánh sáng mạnh nhất.

"Hai."

Tiến sĩ Trang vẫn chưa ngừng lẩm bẩm công thức.

"Một."

Thế giới vỡ òa.

"Không."

Ada mở mắt ra. Trước mặt cô, những màn hình plasma đã chuyển sang hiển thị một khung cảnh hoàn toàn khác - một căn cứ dự phòng được xây dựng sâu dưới lòng đất, cách đó hàng trăm kilômét.

Giáo sư Moore vẫn đang cúi mình trên kính hiển vi, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tiến sĩ Trang vẫn đang làm việc với các phương trình. Và trong phòng số 7, những sinh vật kỳ lạ đã bắt đầu tắt dần ánh sáng của chúng.

- Dịch chuyển hoàn tất. - AI thông báo - Tổn thất: 0%.

Ada nhìn lên màn hình cuối cùng - nơi hiển thị hình ảnh của tòa nhà đang sụp đổ phía trên. Nơi Wil đang chiến đấu để cứu những con người vô tội.

- Đôi khi để thay đổi thế giới... - Cô thì thầm - ...ta phải biết giữ lại những bí mật quan trọng nhất.

Chương 21: Đấu trí (2).