- Cuối cùng thì cũng bị bọn họ đuổi ra ngoài. May là họ không gọi cho cảnh sát.
- Thì ta là cảnh sát mà con trai, họ có gọi cảnh sát thì cũng không làm gì được ta đâu.
Sabata nghe thế thì ngớ người “Đây là lời mà một con người phục vụ công lý có thể nói ra sao?”. Nhưng không để Sabata tiếp tục thắc mắc Wil liền dắt cậu lại gần một cái xe ngựa không có ngựa rồi thản nhiên trèo lên vị trí lái rồi nhìn cậu mà cười khúc khỉu:
- Nào, con trai bây giờ con hãy hóa thành một chú ngựa dũng mãnh cho cha xem nào.
Lúc này Sabata cũng cạn lời, nhưng nhìn cái roi trong tay của Wil thì cậu lại thấy rén. Sabata thở dài, biết mình không thể tránh được, nên bắt đầu kéo xe ngựa. Mỗi khi cậu chạy chậm lại, Wil lại dùng roi quất vào mông cậu, khiến Sabata bật lên những tiếng la oai oái.
- Nhanh lên, Sabata! Ta biết con có thể làm tốt hơn thế! - Wil hét lên trong tiếng cười sảng khoái.
Càng chạy thì trong đầu cậu lại càng hiện lên những viễn cảnh tồi tệ. Khu vực xung quanh còn có mấy con drone hồng chuyên dụng bay qua bay lại để biển báo đang đóng phim nữa, nên dù có tò mò thì người đi đường cũng chỉ cười cười chỉ trỏ chứ không làm gì cả.
- Tôi sẽ không bị đem bán nội tạng rồi bị vứt đi đâu đó đâu nhể?
- Tất nhiên rồi, con là con trai của ta mà.
Nếu Wil đã nói thế, thì tất cả những gì cậu có thể làm là hy vọng. Sabata chạy mãi, cảm giác như gót chân đang b·ị đ·âm bởi hàng trăm cây kim.
Mồ hôi phủ đầy trán Sabata, dòng nước mặn chảy vào mắt khiến cậu nhăn mặt đau đớn. Cậu cố gắng hít thở sâu, nhưng không khí dường như đặc quánh thành bê tông. Bất chợt, cậu cảm thấy một cú roi vụt vào mông mình, khiến cậu nhảy bổ lên. Trên mặt của Wil bày ra nụ cười sáng sủa, như đang tận hưởng việc đem lại đau khổ cho Sabata. Cứ mỗi khi Sabata chạy chậm lại, cú roi lại quất vào mông cậu, như một cái nhắc nhở không thể quên.
Mặc dù đau đớn, nhưng Sabata vẫn cố gắng chạy. Đôi chân cậu dường như không còn là của mình, cứ bước đi mãi trong đau đớn, không biết khi nào là hết. Dù cậu không đọc được cảm xúc của Wil, nhưng qua cử chỉ và gương mặt cậu có thể khẳng định anh ta đang tận hưởng những đau khổ cậu. Vậy nên nhất định không được để cho những kẻ như vậy thấy hả hê. Cậu ghét nhất những loại người như vậy, lấy nỗi đau của người khác ra để làm niềm vui. Cậu cắn môi, ngăn không cho tiếng kêu đau khổ thoát ra, quyết tâm không để Wil thấy mình yếu đuối.
Cuối cùng hai người cũng dừng lại ở khu trung lưu sầm uất sau mười cây số hành xác, Sabata quỳ mọp xuống, mặt không còn một giọt máu với cơ thể toàn thân đau nhức. Khu vực này có vẻ khác hẳn so với khu người nghèo Sabata từng ở. Đường phố rộng rãi, sạch sẽ, những tòa nhà cao tầng chọc trời được chiếu sáng bởi hàng ngàn ánh đèn màu. Mùi hương của những món ăn ngon đắt tiền lan tỏa khắp nơi, kích thích vị giác của bất kỳ ai đi ngang qua. Tiếng nhạc du dương từ các quán bar, nhà hàng vang lên, hòa quyện với tiếng cười vui vẻ của những người giàu có.
Trong khi đó, Sabata thì quen với cuộc sống trong khu người nghèo, với nhà cửa thấp cùng những cánh cửa xập xệ. Tiếng la hét của những người say xỉn và tiếng khóc của trẻ em là những âm thanh thường ngày ở khu vực đó. Sabata không thể ngờ rằng chỉ cách nhau một vài cây số, cuộc sống lại có sự khác biệt đến vậy.
Giữa bầu không khí sang trọng của khu trung lưu, Sabata cảm thấy mình như một kẻ lạ lùng, không hề đáng tồn tại ở đây. Nhưng giờ đây, cậu không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục theo chân Wil và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ không đi quá xa rồi ngất đi.
***
Lúc này khi đã tỉnh lại cậu thấy toàn thân như bị tháo ra thành từng khúc và khi nhìn xung quanh cậu lại thấy ngạc nhiên hơn cả, Sabata có cảm giác vừa lạ vừa quen “Vẫn là đồ nhà mình nhưng cảm giác khác biệt thật”.
Tất cả những món đồ đạc ở nhà cũ của cậu dường như đều ở đây, tạo nên cảm giác quen thuộc. Nhưng điểm lạ ở đây là Wil đã dọn tất cả đồ của Sabata tới căn hộ này và sắp xếp chúng một cách ngăn nắp tới độ không biết là ông cảnh sát tâm thần này có bị OCD không.
Căn hộ này có view nhìn từ trên cao xuống, khiến cho mọi thứ dưới mắt cậu trông sợ vãi đái đối với những người sợ độ cao như Sabata thì đây đúng là ác mộng. Những tia nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua từng kẽ cửa sổ, rải vàng khắp không gian của căn hộ. Tất cả chúng cho cậu cảm giác như đứng trên đỉnh của thế giới.
Nó không chỉ đơn giản là cảm giác của sự mở rộng tầm mắt, mà còn cho cậu thấy rằng cuộc sống mới đây có thể sẽ không còn chật vật và khổ cực như trước kia. Cậu cảm thấy hồi hộp, không biết mình nên phấn khởi hay lo âu về những gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng dù sao, cậu cũng biết mình không thể quay lại cuộc sống cũ, và giờ đây cần phải thích nghi với những thay đổi này. Chợt nhìn từ đằng xa cậu thấy một con drone thả xuống một gói hàng trông rất sus trông như một cái chày với hai quả bóng ở phía dưới còn kèm theo tờ giấy viết “Cởi đồ ra đi tắm đi” khiến cậu không khỏi phải siết chặt cơ mông của mình lại.
- Chắc mình không thoát khỏi số bị sugar daddy bao nuôi rồi - Cậu thở dài, trách móc số phận bất công vì cho mình bộ mặt quá đẹp trai.
***
Tiếng gào thét của người dân nhốn nháo chen chúc nhau tìm đường thoát ra. Kẻ xô, người lấn, dẫm đạp lên nhau mà chạy.Từng tiếng đùng đùng, răng rắc vang lên giữa đám người. Bụi bốc lên cao như sương mù giăng phủ khắp con phố và những n·ạn n·hân. Khói bụi xộc lên mũi khiến người người ôm miệng ho khan đến cả cổ.
Giữa biển người hỗn loạn, Wil xuất hiện với một bộ giáp che kín toàn thân, chỉ chừa ra mỗi đôi mắt qua tấm kính bảo vệ màu đỏ. Khung giáp làm bằng hợp kim thép dày cộm cứng ngắc. Thân bộ giáp bóng loáng với những viền cam nổi bật trên lớp vật liệu đen tuyền. Những khối cơ bắp nhân tạo chạy dọc khắp cơ thể trông lực lưỡng và cân đối như một tượng thần Hy Lạp cổ.
Will thoáng chút lo lắng khi nghe tiếng kêu thất thanh của người dân. Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt anh trở lại sắc bén, quyết đoán. Giọng anh vang lên đầy nội lực mang sức nặng của kẻ chỉ huy:
- Đội 1 đội 2 đội 3 tiến lên. Lập trận 112!
Ba đội người có giáp phục tương tự như Wil nhưng đơn giản hơn với ba màu xanh, đỏ, trắng xông vào khu người nghèo. Đội 1 và 2 tiến lên phía trước hướng dẫn những người dân đang hoảng loạn làm cho họ có trật tự trở lại và rời khỏi khu vực nguy hiểm. Đội 3 phân công bảo vệ và hỗ trợ hai đội kia. Những chiến binh áo trắng leo lên tường cao, rút súng ẩn mình sau các khe hở. Trong những con ngõ hẹp, đó đây xuất hiện những bóng người mặc giáp đỏ, sẵn sàng lao ra t·ấn c·ông. Tiếng chân giậm vang lên từ sau bức tường, đội xanh đang chờ đợi tín hiệu. Họ phối hợp nhịp nhàng như thể hòa làm một.
Bóng một con chuột nhỏ xuất hiện ở phía sau đội 3. Con chuột ngoác miệng ra nhe hàm răng trắng phếu nhọn hoắt. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cổ của n·ạn n·hân. Nó há ra đầy răng nanh sắc nhọn, rồi nhảy phóc lên không trung sẵn sàng cắn xé.
Will rút súng ra, ngón tay anh siết chặt cò súng như một con báo săn mồi, toàn thân bước vào trạng thái chiến đấu. Một t·iếng n·ổ như sấm sét đánh ngang tai làm rung chuyển cả không gian, khiến tất cả những người có mặt giật bắn mình. Con chuột đang lơ lửng trên không bỗng nhiên nổ tung như một quả bóng bay bị xì hơi.
Máu và nội tạng của nó vỡ vụn bay ra, rơi xuống như mưa phùn đỏ thẫm. Một mùi h·ôi t·hối như xác c·hết bị phân hủy xông thẳng vào mũi, len lỏi sâu vào cổ họng khiến những người chứng kiến cảm thấy dạ dày quay cuồng và muốn nôn ọe.
Chưa kịp định thần thì một chuỗi âm thanh rào rào phát ra đến rợn da từ mọi ngõ ngách hai bên phía sau Đội 3. Chuột từ các ngõ, ngách, hang, cống tới tận hàng trăm ngàn con dưới đất chui lên chạy như ong vỡ tổ, bò lúc nhúc như dòi. Chúng cắn phá, gặm nhấm bất kì thứ gì trên đường đi.
Những bóng đen nhỏ xíu kéo đến san sát, chúng leo tràn qua tường rào, ùa xuống từ trên cao như thác nước. Tiếng chân cào cào, tiếng rít giận dữ hòa lẫn vào nhau khiến người ta không khỏi lạnh gáy. Giữa biển chuột đen kịt, một vài con chuột khổng lồ kích thước như con bò xuất hiện. Chúng phóng nhanh trên hai chân sau, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp da nhăn nheo. Nanh vuốt sắc nhọn loáng lên dưới ánh đèn đường. Đôi mắt đỏ rực của chúng nhìn thẳng về phía con người, sẵn sàng xé xác mồi.
Tiếng của những loài động vật tưởng chừng như thiệt địch của lũ chuột như chó mèo đang kêu inh ỏi thì bị nhấn chìm khi bị cuốn vào cơn lũ háu đói ấy. Chúng hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, riêng những con chim bay trên cao thì thoát được kiếp nạn. Trước cảnh tượng đó không ít người yếu bóng vía đã đái ra quần.
Những tiếng súng nổ liên hồi vang lên. Dù b·ắn h·ạ hàng chục con chuột, số lượng chúng vẫn không hề giảm, thậm chí còn nhiều hơn. Nhưng những chiến binh vẫn không vì thế mà run sợ.
Wil vung kiếm chém đứt đầu một con chuột khổng lồ đang nhào tới, mặt anh nhăn lại vì độ tởm lợm. Máu đen tóe lên giáp anh. Bên cạnh anh, những người đồng đội dùng súng máy hạng nặng tỉa những con chuột leo trên cao. Trong lòng họ chỉ mong sao có thể sớm kết thúc trận chiến, để không phải nghe tiếp những tiếng kêu thất thanh đầy sợ hãi của người dân phía sau lưng.
Wil quát lớn, nhảy thẳng xuống tiếp viện cho đội 1 và 2 ở bên dưới, anh hô to:
- Cận chiến!
Ngay lập tức đội cảnh sát rút gươm ra khỏi vỏ, lưỡi gươm lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng. Họ xông vào chiến trường như những con hổ đói, sẵn sàng xé xác kẻ thù dưới sự chỉ huy của Wil. Tiếng gươm v·a c·hạm vang lên những âm thanh kinh hoàng, cắt xé da thịt chuột như dao cắt bơ. Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ bộ giáp của họ.
Nhưng cũng không ít binh sĩ b·ị t·hương, tiếng rên rỉ đau đớn pha lẫn tuyệt vọng vang lên giữa trận chiến ác liệt. Một con chuột khổng lồ b·ị c·hém đứt cổ, ngã gục xuống đất. Bụng nó bị mổ tung, lòi ra ngoài những sợi ruột đỏ au quằn quại như con rắn. Máu và dịch não văng tung tóe, tạo thành một vũng lầy trơn trượt, h·ôi t·hối
- A, Tởm thật chứ!
Rồi lại thêm một đợt tiến công của của đám sinh vật lông lá. Họ liên tục bị đẩy lùi lại, gươm lướt tạo nên những đường cắt lạnh lẽo. Mỗi đòn chém xuống, vài con chuột b·ị đ·ánh gục, nhưng vẫn còn hàng trăm con khác nối đuôi theo. Khiến tay của những chiến sĩ bắt đầu thấy mỏi.
Một người té xuống bị chúng lao vào và cắn xé, kêu gào trong đau đớn. Máu văng tứ tung, đậm đặc như một bức tranh đỏ thẫm. Bạn đồng đội của anh liền quật ngã một con chuột khổng lồ, giải cứu anh ta khỏi nanh vuốt của quái vật. Nhưng đã quá muộn.
Thậm chí có những con khổng lồ còn tha nắp cống mà ném bay vù vù đập mạnh xuống đầu giáp của họ. Khiến đội hình của họ suýt mấy lần bị phá vỡ. Họ bị vây kín, nhưng vẫn cố gắng chống trả với những cú chém đã được tôi luyện hàng ngàn lần. Một con chuột thậm chí còn nhân cơ hội cắn thủng phần giáp phía sau cổ của một thành viên đội một mà chui vào bên trong cắn xé. Khiến người này hét lên thảm thiết.
- Không á…
- John!
- C-cứu tôi với!
- lũ chụt tiệt chế này đâu ra mà đông vậy!
- Đội hình! Đừng để chúng chia cắt chúng ta! - Wil ra lệnh khi thấy đội ngũ r·ối l·oạn.
- Đội 1 dàn trận mai rùa, đội 2 yểm trợ người b·ị t·hương rút lui, đội ba tập trung giải quyết những mục tiêu lớn.
Trên cao, đội 3 ẩn nấp sau các ô cửa sổ tối om trong ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ. Họ nhìn xuống khu ổ chuột, súng nổ liên hồi. Phía dưới, đội quân chiến đấu giáp lá cà với biển chuột hung dữ vừa di chuyển những người b·ị t·hương. Tiếng v·a c·hạm của thép, tiếng kêu đau đớn của cả hai phe vọng lên. Máu văng tứ tung, v·ũ k·hí lấm lem.
Bên ngoài khu phố nghèo đầy chuột, không gian trở nên mơ hồ trong màn đêm. Trên cao, những chấm sáng nhỏ dần dần thể hiện mình, chúng di chuyển với tốc độ nhanh chóng và không phát ra tiếng động cho đến khi đã tiến sát. Đó là những chiếc drone tiếp viện của Wil, thân hình nhỏ gọn nhưng chứa đựng sức mạnh kinh hoàng.
Wil nhìn về phía biển chuột đang ùa ra từ những con hẻm tối tăm ở phía cuối khu phố. Đội quân của anh đang cố gắng cản trở trước số lượng chuột quá đông và quá hung dữ. Anh biết mình cần phải hành động nhanh chóng để giảm bớt sức ép.
Anh ra lệnh cho những chiếc drone t·ấn c·ông. Chúng thả xuống những quả bom hướng về phía lỗ chuột ở phía cuối con hẻm, nơi mà những đám chuột đang ùa ra. Đây là một kế hoạch mạo hiểm, nhưng anh biết rằng không có lựa chọn nào khác.
Những quả bom rơi xuống với tốc độ chóng mặt, và trong tích tắc, những v·ụ n·ổ dữ dội nổi lên, ánh lửa bùng cháy rực rỡ. Đám chuột gào thét đau đớn, khói đen bốc lên, che khuất cảnh tượng kinh hoàng phía dưới. Nhưng ít nhất, những v·ụ n·ổ này đã tạm thời ngăn chặn được sự tiến công của đám chuột, cho phép đội quân của Wil có thêm thời gian để thu thập lại sức lực và chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo.
Mặt đất cháy rụi, đầy vết nứt và xác chuột nát nỡ, những sợi lông cháy khét của chúng bay tứ tung như tan tành sau cơn bão lửa. Khói đen dày đặc bao phủ lấy khu phố, nuốt chửng mọi thứ vào bóng tối. Lúc này bầy chuột mới kh·iếp sợ mà rút lui.
Nhân cơ hội này họ dùng gươm, súng và mọi v·ũ k·hí trong tay để chống lại lũ chuột. Mỗi lần một con chuột bị tiêu diệt, máu nó văng ra như những mảng sắc đỏ và dịch trắng của óc, chảy lênh láng trên giáp và v·ũ k·hí của họ.
Wil lao về phía trước, vừa chém vừa hét lên:
- Cứu người dân ra khỏi đây, chúng ta không được để chúng làm tổn thương thêm ai nữa!
Một cảnh sát bên cạnh anh vừa chém một con chuột, vừa hô:
- Dồn chúng vào một góc, đừng để chúng tách ra!.
Nhưng lúc này Wil lại có một linh cảm bất thường, một tiếng rít quái dị vang lên, tất cả những con chuột đang hoảng loạn lại một lần nữa trở nên điên cuồng, từ đằng xa anh có thể cảm thấy khí thế của một vị bá chủ, theo bản năng anh hô lên:
- Mọi người chuẩn bị tử chiến, quyết không được để chúng tiến ra ngoài!
0