Độ Ấm Môi Em
Phất Lý Xuyên Âm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Tán thưởng
Vốn nghĩ rằngmàn nghịch ngợm củaLục Thời Dậpsẽ kết thúcnhư vậy, không ngờ cậu ta lại mặt dày vô sỉ nói, “Em giúp chị giải quyếtchuyện củabà Lư,chị có phải cũng nên khen thưởng em gì chứ?”
Rõ ràngđã cùng giao hẹncùng nhau ăn no chờ c·h·ế·t,sống không uổng c·h·ế·t không phí, thế mà cậu ta lại trở nên ưu tú một mình như thế, thật CMN rất quá đáng!
Mỗi ngày, sau khi làm xong công việc của mìnhLục Thời Dậpcòn sẽ chủ động tới thay Vu Vãn chia sẻ công việc.Khiến gần đâysố lầntăng ca của cô dần ít lại rất nhiều.
Lục Thời Dập được nhân viên của Vinh Quangca ngợi vô cùng thần kỳ, anh ta cũng thực muốn xem xem, tên cờ hó này làm việc ra sao.
Vềviệc ưa mềm mỏng củaVu Vãn, Lục Thời Dậpđã được lĩnh hội qua.
Ngay cả Dương Tụngtrước mặt Vu Vãn, nhiều lầnkhông tiếc lờitán dươngnăng lực làm việc củaLục Thời Dập.Có thêm một người đắc lực chia sẻ được lượng công việc khổng lồ, Dương Tụng cảm thấy công việc gần đây nhẹ nhàng không ít.
Không, làsau cập một?
Vu Vãn: “……”
Đồng thời bịcả người anh em tốt và người chị thân yêughét bỏ,Vu Mục đi rakhỏi toà nhà cao ốc củaVinh Quang, ngước lên nhìn bầu trời. Hồi tưởng lại người anh em cùng mặc chungquần mà lớn lên, rốt cuộc là từ khi nàonó lạibắt đầu giỏi giang xuất chúng hơn anh?
Mà Lục Thời Dập cũnghiểu,trong ngày hôm nay đã nói khá nhiều đến chuyện của bàLưrồi, khẳng định Vu Vãn nghe trong lòng sẽ không thoải mái, cho nên anh nghĩ mình nên đổi chủ đề nói chuyệnđi, giờ anh lại giống như đứa trẻ vòi kẹo, hỏi Vu Vãnvề việc hôm nay anh giúpVinh Quang ký kết thành công một đơn hàng,liệucókhen thưởng gì cho anh không?
“Không phải thảo luận về chuyện hợp đồng? Không phải khéo léo đem người đuổi đi rồi? Nhìn xem cậu có cả năng lực cong cái đuôi đến tận trời rồiđấy!” Vu Vãn cười, tay cũng rút tập văn kiện trên bàn qua, làm bộ muốn đánh cho cái tên hỗn đản vênh váokhông biết trời cao đất dày một cái.
Lưu Nhất Minh mỗi khi nghe thấy mấy bông hoa simặt dàykhông tiếc lời tán thưởng về Lục Thời Dậpnày, trong lòng không khỏi vô cùng tức tối.
Sau dự án hợp tác vớiTây Đốn, Vu Vãn khôngtiếp tụcgiao chuyện tạp vụ choLục Thời Dập nữa mà bắt đầu cho anh tiếp nhận một số dự án quan trọng của tập đoàn. Lục Thời Dậplàm việc với hiệu suất cũng rất cao, mỗi dự án tới tay anh đều xử lý rất gọn gẽ và nhanh chóng.
Vu Vãn nhìn qua, quả thựchai tayanh chàng đanggiơ lên hướng tới côlàm kiểu bắn timđáng yêu. Mà cặpmắt đào hoakia nhìn cô không ngừng chớp chớpliên tụcphóng điện.
Cái gì mà người nào cólòng tham không đáy thì chẳng bao giờ cókết cục tốtđẹp được, bà ta nên biết đủ là gì……
“Hình nhưVu tổngnhiều hơn anh ta bốn tuổi thì phải?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà già họ Lư này cũng thật dễ lừa, em bảo mời bà ta qua bên quán cà phê đối diện đểtiệnnói chuyện, bà ta liền đi theo thật.
Ví dụ như trong khoảng thời gian này, anh đem cà phê đổi thành sữa tươi, tập dần choVu Vãn cóthói quenăn bữa sáng, anh không cứng rắn bắt épcô phảitheo ý mình, mà là học cách mềm nắn rắn buông khéo léo,ngược lại làm choVu Vãn không thể từ chối anh được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu còn không xong có đúng không?!”
Tiểu hỗn đảnnày, còn học được đâu cách trêu ghẹo cô? Tạophảnhết rồi!
Thật là không nghiêm túc được quá ba giây!
Vu Mục bỗng nhiên cảm giác bị lừa gạt cùng cực,đãnhiều năm như vậy, anh tựa hồkết giao với người anh em giả tạo!
Tựa hồ, hiện naychị em của cácbộ phận trong công ty, ngày nào cũng sẽ tán gẫu bát quáisôi nổivềLục Thời Dập và Vu tổng.
Vu Mục từ nhỏ đến giờsố lầnthi được điểm một vô số kể. Lục Thời Dập còn quá thể hơn,thi cử được0 điểmnhiều như sao trời vậy.
“Pang!”
Sau này, mười mấy năm cùng nhau đi học, Vu Mục rất nhiều lần phát hiện, têngia hoả kia cũng giải bài sai lè lè ra. Anh lúc ấy còn cười nhạo cậu ta, trí nhớ kémcỏi thế này nhanh chóng có thể đuổi kịp được mấy người già ngoài kia thôi.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Lục Thời Dậphoàn toàn có thể tránh được điểm liệt, hoàn toàncó thể làm được đáp án chính xác, giành điểm tuyệt đối là chắc chắn!
Nhưng mà lần nàythì khác, vừa xuống máy bay anh liền trực tiếp đến Vinh Quang, giống như một ngườilãnh đạođột xuất tớikiểm tratiến triển công việc củaLục Thời Dập.
Vu Vãn nhìn Lục Thời Dậpmặc vest mang giầy da trước mặt mình, lạibắt đầu quay về với con người mà cô vốn quen thuộc, thấytên tiểu hỗn đản này vẫn còn mang phần ấu trĩ trong tínhcách thì bất giác làm cô bật cười. Côcố ý lấy rachức vụ của mình ra thuyết giáo: “Làm tốt công việc, chẳng lẽ không phải là bổn phận của một người nhân viên như cậu sao?”
Hơn nữa,hiện giờLục Thời Dập còn là cánh tay đắc lực của tổng giám đốc,nên anh nghiễm nhiên là nhân vật phong quang số một.
Thế giới này, sao lại còn có sự bất công như thế?
“Em thì làm sao?” Vu Mục vẻ mặt rất ngu ngơ.
“Tôi mặc kệ, tôi rất cần được khen thưởng!” Lục Thời Dập bỗng giở trò vô lạira, thân hìnhcao lớn nằm dài trên ghế, hai tay đập xuống đầy giận dỗi, ngửa đầulên nhìn trần nhà thở phì phì, giữa ban ngày ban mặt cẩu giở trò bất lương mà.
Anh đi tới chỗ nào,cũngđều có vô số đôi mắthình trái timnhìn chằm chằm mình.
Vu Vãn hít một hơisâu, cố gắng điều hoà lại cảm xúc, nắm tay lúc này mới chậm rãi buông ra.
Bà ta nếu là vì việc nàymàtớithìchỉ sợ không dễ gì bị đuổi đi mới phải. Vu Vãn thật rarấttò mò, Lục Thời Dập rốt cuộc dùngbiệnpháp mà tổng cổ được bà ta đi như thế?
Vu Vãn ngồi ởghếtổng giám đốc, hai bàntay giaolạinắmvào nhau để xuống mặt bàn, nhìn đứa em trai chẳng biết nỗ lực cố gắng của mình, chau mày lại: “Mặc kệ tất cả, chạy ra nước ngoài chơi hơn một tuần, giờ còn không biết xấu hổ ngồi đó mà hỏi biểu hiện làm việc của người ta?”
TừlúcLục Thời Dập ngănđượccơn sóng dữ, một mình anh bắt được dự án hợp tác với Tây Đốn,sự tích về anh trong công ty càng lúc càng lan rộng. Đã soái khí ngút trời,lại có năng lựclàm việc thượng thừa, quan trọng là vẫn là nam thanh niên trẻ tuổi độc thân, lập tức trong nháy mắt, anhliềntrở thành đối tượng thầm mến của toàn bộ chị em độc thân trong tập đoàn.
“Oa, Vu tổng, ngài quá keo kiệt mà?” Lục Thời Dậptỏ vẻoán giận, “Một chút khen thưởng cũng không có, ngài rõ ràng đã đả kích một nhân viên tích cực làmviệc rồi đấy! Ngài đã bủn xỉn như vậy thì từ sau tôi sẽ không bán sức mà làm việc cho ngài nữa!”
“Anh tachính là Lục Thời Dập, ôi cặp chân kiamới dài làm sao! Cảcáidáng ngườicũng đẹp quá thể! Gương mặt này làm héo hon trái tim tôi mà!”
“Soái ca khẳng định có thể làm người cảnh đẹp ý vui nha!”
Không không không, Vu Mục càng nghĩ lại càng kinh ngạc, têngia hỏa này hình nhưlà bắt đầutừhồinhà trẻ, chỉ số IQ của cậu ta đã cao hơn anh. Chơi trò chơi trí tuệ nào, cậu ta cũng là số một!
DùLục Thời Dập chưa nói đếnkết cụcnhưngVu Vãn cũng có thể đoán đượckết thúc của câu chuyện cậu ta đi gạt người như thế nào……
Nhưng Lục Thời Dập làm saocó thể đưa ra biện pháp giải quyết thật cho bà ta chứ.
“Vutổng tuyển trợ lý tổng giám đốc, có phải hay không ngoại trừ có năng lực làm việc, còn cần phải lớn lên đẹp trai nữanha?”
“Oa, hai người đều tốt nghiệp từ những trường đại học danh giá, tổ hợp học báchỉ số IQ cao, giá trịnhansắc cũng ngất ngưởng, mỗi ngày lại được ở gần nhau, có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén không nhỉ?”
Từ sau khi cậu ta xuất ngoại?
Vu Vãn bị màn biểu diễn khoa trương của cậu ta làm cho bật cười, không rảnh nói chuyện tào lao với cậu ta nhiềunữa, dứt khoát hứa hẹn, “Yên tâm đi, tháng nàychắc chắn sẽ không thiếu tiền thưởng của cậu.”
“Cậu thử nóixem, mỗi ngàyVu tổng làm việc với khuôn mặt đẹp trai như thế, tâm tình có phải cực cực tốt hay không?”
Gần đây, công ty muốn tổ chức một hoạt động công ích, sau khi anh có cuộc họp với bộ phận kế hoạch vàbộ phận tuyên truyền, lạicùngphối hợp này hai bộ phận nàylập kế hoạch làm việc, bận đếnmứcchân không chạm đất.
Giống như lúcởThâm Quyến, vì trước khi xuất viện hai người đã ầm ĩ với nhau mộttrận mà trở nên ngượng ngùng không thoải mái.Sau khi anhcùngđámVu Mục tụ tập trở về nhà, liền thức trắng một đêm để nghiêm túc suy nghĩ lại. Cuối cùng anh cũng nghĩ rasách lược đểđối phó với Vu Vãn.
CMN!!!
–
Bởi vì có Lục Thời Dập đội sổ hộ cho như thế, Vu Mục về nhà cũng ít khi bị Lâm Khải Minhquở trách và bị đánhhơn.
“Vutổng, đã nhận được dòng điện lưu của em rồi chứ?”Cặp mắt củaLục Thời Dậpchớp càng ác liệt hơn,dường như tầng suất chớp một giây đến bảy tám cái, giống hệt như bị thiểu năng trí tuệ còn có dị tật ở mắt.
Vẻ mặtVu Vãn càng trở nên lạnhlẽo.
“Được được được, em nói, em nói.” Lục Thời Dập lập tức nâng hai tay lênthỏa hiệp, “Bà ta hôm nay tới, mục đích vẫn giống như lần trước, muốn tỷ chia cổ phần Vinh Quang cho Thạch Tinh và hai đứa trẻ kia.”
Rõ ràng là học bá, vì cái gì muốn giả vờhọc dốtgiống anh?
Tổng kết từ kinh nghiệm học từ thực tế, anh liền trở thành người giành phần thắng.
Lục Thời Dập kéo bà Lưlại nóiblah blahmột đống.Bà Lư kia biết mìnhbị lừa, rốt cuộc đemmười tám đời tổ tông củaLục Thời Dậpra mắng chửi một trận.
Lục Thời Dập vội vàng từghế củabàn đối diện nhảyvọt ra xa, còn không quên nói: “Việc bà Lư kia, là việc tư, em không cần tiền thưởng nhưng em muốn một hình thức khen thưởng khác!”
CMN!!!
Ầm ĩ đến nỗi làm toàn bộ khách hàng có mặt trong quán cà phêđềuquây lại xem. Cũngthật không may cho bà ta là da mặtcủaLục Thời Dập quá dày, địch sao nổi.
Vu Vãn cười ngặt ngẽo, không nhìn nổi nữa.
Năng lực công tác củaLục Thời Dập ở Vinh Quang được tán dương rộng rãi đến ngay cả người đang ở nước ngoài như Vu Mục cũng được nghe kể. Trước đây, anh ghét nhất là phải tớitới Vinh Quang, thấy lái xemà phải đi qua cao ốcVinh Quang, anh sẽ nhất định vòng đi hướng khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi tới quán cà phê, anhliền bắt đầu giảng một tràng dài đạo lý cho bàta, nói cái gìmàVu Vãn cùng Vu Mục cũng đều là cháu trai cháu gái ruột của bà ta,bà takhông thể chỉ locho mỗiThạch Tinh và hai đứa cháu kia được. Lòng bàn tay vớimu bàn tay đều là thịt, làm người không thể quá bất công như thế……
Vốn nghĩ rằng lúc trước tại bữa tiệc mừng thọ của Lâm gia,cô đã cảnh cáo, hy vọng bà tacó thể biết điều mà thu cái tâm tư của mình lại, không ngờ tà niệm của bà ta lại nặng nề đến như thế.
“Tình yêu chị em thì làm sao? Chỉ cần là chân ái, tuổitácđều không thành vấn đề nha! Thôi thôi, tôi chẳng muốn tình yêu chị em gìđâu, tôi chỉ hy vọng nam thần là của một mình tôi, ha ha ha……”
Lục Thời Dậpngồi xuống phía đối diện cô, cười thần bí, “Tỷ đoán thử xem?”
“Aiya, các cô có cảm thấy,khiLục Thời Dập cùng Vu tổng đi với nhau,thoạt nhìn hai người siêu xứng đôikhông?.”
“Đừng nóilàthật nha! Tôi nghe nói,đại học màLục Thời Dậptừng học ởMỹcũng là đại học mà trước đây Vu tổng theo học, anh tavẫnlà đàn em của Vu tổng đấy!”
Lục Thời Dập ghé mắt nhìn tên bệnh thần kinh ngồi hóng hớt suốtcả buổi, nói: “Đừng chọc ngoáy quầy rầy công việc của tao nữa.”
“Cậu cũng tưởng bởthật đấy!” Vu Vãn với vẻ mặt hậnkhông thể rènsắt thành thép,đứng dậytừ trên ghế,giơ chânđá vàomông cậu ta một cái, “Đi ra ngoài, đừng đứng đó quấy rầy công việc của chị nữa!”
Không khỏi cảm khái, người trẻ tuổi thật biết cách đùa nghịch.
Nói đến chuyện này, Lục Thời Dậpvới vẻ mặtxuân phong đắc ý, hoàn toàn không có cái gọi là trầm ổn thong dong nhưở trước mặtMễ Đặc. Cậu ta cười khàkhà rồi nói, “Em nói với bà ta rằng, chị là người ưa mềm không ưa cứng. Hôm nay việc bà ta tới công tygây ầm ĩthế này để càng náo loạn lên, dựa vào tính khí của chị thì chắc chắn chị sẽ không để bà ấy thoả mãn được mục đích của mình đâu.”
Lúc trước khi có những buổi xa giao quan trọng bên ngoài, Vu Vãn đều chỉ dẫn theo Dương Tụng.Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, số lầnLục Thời Dập đi theo cô ra vào công ty, trở nên càng ngày càng nhiều.
“Cậu dám nói thêm nữa một chữnữa xem, tôi sẽ khiến cho cậu……”
Chiều hôm nay, Lục Thời Dập vô cùng bận rộn.
Vu Vãn chớp chớp hai mắt nhằm tránh tầm mắt chú mục của Lục Thời Dập, liền quay rahỏivụ củaLư Xuân Hoa, “Cậu làm thế nàomà “mời” được bà ta đi?”
Đôi bàn tayđang để trên mặt bàn,dần dần co nắm chặt lại với nhau.
Cô nhìncánhcửavừa khép lại, khóe miệngbất giác nở nụcười, một lúc lâu sau vẫn quênkhôngthu lại
Hình như làsau cấp hai?
Anh ta biếtchị gái mình có yêu cầu cực kỳ khắt khe trong công việc, cho nên, anh ta lên muốn hỏi chị gái một chút xem người anh em tốt của anh ta có thật biểu hiện làm việc tốt đến như thế không?
CMN!!!
Vu Mục theo chân cậu ta cả nửa ngày nay, khoan nói đến việcnhìnLục Thời Dập mặc vest đi giày da,dáng dấp khi chỉ đạo công việc, thật ra dángmột tinh anh ưu tú ra sao.
Kết quả của tiết mục lên lầu củaVu Mục chính là, CNM lại ăn một tràng nhục nhã.
Mà chỉ nhìn đến việcĐường Uyển Tình cũng ở đây, anh ta như phát hiện được gian tình gì ghê gớm lắm vậy, vô cùng khoái chí ngồi ở bên cạnh góp vui.
Lúc trước, anh đã mất công chuẩn bị lâu như vậy, rồi chỉ bởi vì tới người làtổng giám đốcTây Đốn, rốt cuộc mọi nỗ lực đều uổng phí. Mà Lục Thời Dập cũng không biết dẫm phải vận*ứtchó gì, vừa khéo biết nói tiếng Pháp, nhẹ nhàng ký một cái hợp đồng 4 trăm triệu đôla như thế, lập tức vị thế ở trong công tyliềntỏa sáng rực rỡ, còn được Vu tổngvô cùng xem trọng……
“Chị thấy Lục Thời Dập tốtnhư vậy thì chị đi mà nhận nó làm em trai của mình đi, kệ em tự sinh tự diệt là được.” Vu Mục nhếch nhếch khoé miệng hờn dỗi nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục cẩu nháy mắt khôi phụclại hình dạng con người, ngồi thẳng dậy, trên mặtlạitreo lênnụ cười thương hiệu, “Vutổng quả đúng là mỹ nhân lương thiện lại hào phóng nữa, gửi đến ngài ngàntráitimbé nhỏ*!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đến đây, Lục Thời Dập dừng lạimột chút, trên mặtanh chàng bỗng xuất hiện một nụ cười xảo trá, “Cho nên, em đã lừa lão thái tháirằng, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, em có thểđưa cho bà ta vài biện pháp.”
“Cậu sao không tự xem lại biểu hiện của chính mìnhđi?”
Anh có thể không tức giận sao?
“…… Không nói thì thôi. Đi ra ngoài, đóng cửa lại.” Vu Vãn làm vẻ mặt lạnhlùng, ralệnh đuổi khách.
Chương 16: Tán thưởng
“Được được được, lão tử không quấy rầy công việc của mày nữa, lão tử này xin cáo lui.” Dứt lời, Vu Mụcđúttay vào túi quần, lười nhác cất bước lên tầng cao nhất, tìm chị gái nhà mình nói chuyện phiếm một chút.
Vu Vãn nói còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị đóng sầm lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.