0
“ Trương Căn, nể mặt Phạm Văn Quân, ta cho ngươi một cơ hội, bây giờ dời đi, chúng ta Tào gia không làm khó ngươi.”
Tào Trung Phi nhìn Trương Căn, lạnh lùng nói.
“ Tào gia chủ, ta thấy có pải hay không hiểu lầm gì, Lâm tiên sinh là khách quý của Quân ca, nếu có hiểu lầm gì chúng ta có thể từ từ giải quyết à.”
Đến giờ phút này rồi, Trương Căn làm sao còn không biết là chuyện gì, chắc chắn là Tào Trung Phi cùng Lâm Trần phát sinh mâu thuẫn, Tào Trung Phi đây là muốn tìm Lâm Trần phiền phức à.
" Hiểu lầm? Phạm Văn Quân khách quý? Hôm nay cho dù Phạm Văn Quân ở đây tiểu tử này ũng phải c·hết, ngươi chỉ là Phạm gia nho nhỏ một con chó, có quyền gì lên tiếng ở dây.”
“ Ngươi…”
“ nếu đã không đi, vậy thì không cần thiết phải đi nữa, lên cho ta, trước đánh tàn phế, ta muốn hắn sống không được mà c·hết không song.”
Lời vừa dứt, một đám cao to bảo vệ lao đến chỗ Lâm Trần bọn hắn bên này, Lâm Trần bình chân như vại, nhàn nhạt nhìn lấy tất cả không nói lời nào, Trương Căn thì sắc mặt vô cùng khó coi, trên tay thủ săn lấy một trai rươu, ý
định liều c·hết một phen.
Tào Trung Phi lạnh lùng nhìn lấy hết thảy, bên cạnh hắn Lăng lão cũng chú ý quan sát.
Hắn biết Lâm Trần là võ giả, mấy tên bảo an này sẽ không phải là đối thủ của y, bất quá Lăng lão hắn cũng chưa vội ra tay, giống như hổ vờn con mồi của mình, để hắn tưởng có đường thoát rồi chợt nhận ra tất cả đều phải c·hết,
như vậy mới tuyệt vọng.
Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Lâm Trần ngay cả động cũng chưa từng động, mà người động thủ lại là bên cạnh hắn cái kia cả người vả vậy tưởng chừng vô hại tiểu cô nương.
Tiểu Mai đứng dậy, động tác nhanh chuẩn xác giải quyết từng tên từng tên bảo vệ một, không một động tác thừa, tất cả đều là trí mạng, giống như một điêỵ múa ba lê tuyệt đẹp nhảy múa qua từng người, từng người ngã
xuống.
Qua lần trước g·iết người, bât giờ Tiểu Mai cũng đã không còn cảm giác khó chịu gượng gạo nữa rồi, tất cả đều trờ lên rất thuần thục, còn nhơ lần đầu g·iết người ấy, về khách sạn nàng đã nôn rất nhiều, rất lâu không ngủ được,
bất quá bây giờ nàng cũng đã chấp nhận được rồi, nàng muốn trở nên hữu dụng cho Lâm Trần ca, nàng không muốn thành gánh nặng cho huynh ấy.
Tào Trung Phi cùng Lăng lão trọ mắt hốc mồm nhìn la liệt thành sác c·hết bọn thủ hạ, nhìn lại thủ phạp thì đang vô cùng khó chịu lau lau đi một ít máu dính trên áo nàng, gương mặt phụng phịu cực kì dễ thương.
Tào Trung Phi ngay lập tức tỉnh hồn, sắc mặt cực kì khó coi nhìn lấy tât cả, hắn quay đầu về phía Lăng Lão.
“ Lăng lão, nhờ ngài.”
“ Gia chủ xin yên tâm.” Lăng lão đầy tự tin nói.
“ Tiểu cô nương, ta thấy ngươi thiên phú rất khá, muốn không làm ta đệ tử, lão phu có thể đảm bảo không đến 5 năm có thể cho ngươi đến tông sư, thế nào.” Lăng lão nhìn Tiểu Mai, hòa ái mỉm cười nói, hắn cũng một phần vì
nổi lòng yêu tài, 15 16 tuổi tiểu cô nương, có thể chớp mắt đánh bại hết bọn thụ vệ, tu vi ít nhất cũng phải Nội Kình đại thành rồi, 16 tuổi nội kình đại thành, đây là cái gì thiên phú, làm không tốt có thể 20 tuổi Tông sư, đây là có
thể sánh ngang Trần Trấn Nam yêu nghiệt à.
Một phần nhiều khác là hắn nhìn trúng Viên Tiểu Mai sử dụng chiêu thức, tinh sảo tuyệt phối, nếu như có thể học được, hắn có lắm chắc đột phá tông sư cảnh rồi.
“ Làm ta lão sư? Ta mới không muốn đâu.” Tiểu Mai nha đầu bữu môi một cái, trước mắt lão đầu mới Luyện Khí cảnh tầng 3, mặc dù cảnh giới của nàng cũng chỉ như vậy, bất quá nếu đánh nên chưa chắc ai ăn ai đâu.
“ Ngươi xem thường ta, được, vậy để lão phhu dạy ngươi một chút cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên à.”
Lăng lão giả mặt âm trầm, ngữ khí uy nghiêm nói ra, nhìn đến Viên Tiểu Mai còn bình tĩnh đứng tại chỗ, Lăng lão giả hừ một tiếng, cũng không đoái hoài tới cái gì tiền bối phong phạm, sãi bước bước ra, ép thẳng tới Viên Tiểu
Mai.
Viên Tiểu Mai thấy Lăng lão giả mấy bước liền xuất hiện ở trước mặt mình, cũng không dám khinh thường, liền vội vàng đón đỡ cùng lão giả cận chiến với nhau.
Càng đánh, Lăng lão càng kinh ngạc, Viên Tiểu Mai vậy mà cùng mình cùng cảnh giới, hơn nữa lượng chân khí cùng thân pháp rõ ràng là hơn mình một bậc
Cuối cùng, Lăng lão giả bị Viên Tiểu Mai một chưởng bắn trúng ngực, liền lùi mấy bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
“Tiểu cô nương này rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện yêu nghiệt a.” Lăng lão giả vẻ mặt hoảng sợ.
Viên Tiểu Mai thấy Lăng lão giả trúng chưởng rồi, lộ ra một vẻ vui mừng, mình thắng, may mà không để cho Vân Phàm ca ca thất vọng.
“Thật là anh hùng xuất thiếu niên a, tiểu cô nương, có thể nói cho lão hủ, ngươi kế thừa nơi nào sao?” Lăng lão giả hòa hoãn một hồi, thành khẩn hỏi, hắn có chút cẩn trọng, loại này yêu nghiệt thường là một số gia tộc hay đại
não người kế tụng, vì một Tào gia để mình đắc tội với đại lão, không đáng à.
” Kế thừa, không có à, ta chỉ biết Lâm Trần ca ca.” Tiểu Mai ngây thơ trả lời, Lâm Trần vẫn ngồi đấy nhìn hết thảy, hơi nhíu mày, Tiểu Mai xem ra còn phải lịch luyện rất nhiều à.
Lăng lão giả nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, nhìn thoáng qua Lâm Trần, xác nhận hắn chỉ có ‘ Nội Kình đại Thành’ thì mừng như điên, tiểu tử này chắc chắn là ở đâu vô tình đạt được truyền thừa, bởi vì không có thiên phú lên là
gặp tiểu cô nương này thiên phú vượt trội thì lừa gạt để nàng thành hộ vệ của mình.
Nếu truyền thừa đó mà vào tay ta, đây không phải là có thể đơn giả bước vào tông sư cảnh ư, không, lúc ấy tông sư cảnh đã là gì, có thể để ta đạt đến càng cao cảnh giới à.
Thật là trời giúp ta ha ha ha.
Hắn mừng như mở cơ trong bụng, bất quá trên gương mặt vẫn bất động nhan sắc, hiền hòa cười nói.
“ Tiểu cô nương thật anh hùng xuất thiếu niên, lão phu tự nhận không bằng, bất quá theo ta thấy chúng ta cũng không cần vô nghĩ chiến đấu làm gì nữa à.”
“ Nói thế nào đâu?” Viên Tiểu Mai cau mày, khó hiểu nhìn trước mắt lão giả.
“ Thật ra những năm nay Tào gia làm nhiều việc ác, ta vốn đã không được nữa, tiếp tục làm việc cho Tào gia đơn giản chỉ là bị ép buộc, nay có cô nương đây, ta cũng không muốn tiếp tục nối giáo cho giặc nữa, xin cô nương cho ta
một cơ hội lấy công truộc tội, góp một phần sức trừ đi cái u Tào gia này.” Lăng lão nói hết sức chân thành, ánh mắt đầy thành khẩn nhìn Viên Tiểu Mai.
“ Lăng lão ngươi..” Tào Trung Phi trừng to mắt nhìn Lăng lão, lửa giận ập lên.
“ Cái này..” Viên Tiểu Mai nhìn mặt đầy chân thành Lăng lão, rồi lài nhìn theo dõi hết thảy Lâm Trần, thấy hắn không nối gì thì cũng gật đầu đồng ý.
Dẫu sao nàng vẫn quá thiện nương, không muốn g·iết quá nhiều người, nếu lão giả này đã biết quay đầu thì nàng cũng không ngại cho hắn một cơ hội.