Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đô Thị Kẻ Trở Về
Unknown
Chương 71: 71
Chương 71: 71
Tiếng gọi cửa dồn dập, xung quanh mọi người nghe thấy cũng không ai để ý, hiển nhiên là đã quen với việc này.
Vũ Viên Tình, nàng cũng không tính là cộn cán trong nghề này, theo nghề được mấy năm thôi, còn lý do theo nghề, xóm trọ chị em là không ai không biết.
Trước kia Vũ Viên Tình cũng là được coi là một cái xinh đẹp lại tài giỏi nữ nhân, bất quá sau bị một cái nam nhân lừa, không những mang thai con của hắn còn bị lấy danh nghĩ vay một khổng lồ món nợ, sau nam nhân kia bỏ đi,
nàng là vừa phải nuôi con một nhìm vừa phải trả cái kia món nợ khổng lồ.
Lúc đầu còn đỡ, bởi nàng là có bằng cấp người, công việc làm mặc dù là không thể ngay lập tức trả hết nhưng hàng tháng đóng tiền lãi vẫn được, bất quá bởi vay lãi quấy phá, nàng phải chuyển công tác liên tục, dần dần, không
một nơi nào dám nhận nàng nữa.
Lãi càng lúc càng tăng, công việc thì không có, cha mẹ già yếu, em trai thì vẫn còn đi học, gia đình cần tiền sinh hoạt, dần đà, cũng đường bí lối Vũ Viên Tình cuối cùng phải chấp nhận đi lên con đường này.
Đối với cái này mọi người cũng là thương nhưng không giúp được gì, vào nghề người đa phần là ai cũng có nỗi khổ riêng, mọi người đều là mình sinh hoạt còn lo chưa song, đâu có tâm tình đi quan tâm kẻ khác.
" Hổ ca." Vũ Viên Tình có chút run rẩy mở cửa, nhìn người trước mặt.
Trước mặt nàng nam nhân dáng người có chút cao lớn, mặt mày dữ tợn, hắn tên Trần Hổ, người thường xưng hắn là Hổ ca, là tài chính công ty Địa Viên người, gọi là tài chính công ty thôi chứ thật ra là công ty cho vay lặng lãi,
còn hắn là chuyên đòi nợ vay lặng lãi người.
Nói địa vị có thể không thể nói là, nhưng nhìn một đám tiểu đệ đối với mình trước cứ sau cung, một đám mao không trường đủ học sinh toàn thể điện thoại di động ca gọi, cũng vẫn có thể xem là một sự hưởng thụ.
Tuy rằng đụng tới chân chính đại ca, hắn chỉ là cái rắm. . . Nga Bất, liền chả là cái cóc khô gì.
Tình cờ thay ông chủ thu thu nợ, phía sau theo một đám tiểu đệ, mỗi ngày trải qua rất thảnh thơi.
Tuy rằng tìm cô gái thu nợ để hắn cảm thấy có điểm tẻ nhạt, nhưng đôi khi sẽ là có thể thu được một ít điểm chỗ tốt.
Nhìn trước mặt Vũ Viên Tình, Hổ ca mặt mày dữ tợn.
" Vũ Viên Tình, tiền của chúng ta ngươi định bao giờ thì trả xong?"
" Hổ, Hổ ca, ngươi biết gần nhất ta không thể nào có khách, ngươi có thể hay không cho ta thư thư một ít ngày đâu?" Vũ Viên Tình quyến rũ ghé sát vào người Trần Hổ, đủ mọi động tác kiêu gợi, ý đồ không cần nói cũng biết.
" Cút, lão tử hôm nay không có hứng, Vũ Viên Tình, hôm nay ngươi không trả tiền thì đừng trách ta." Trần Hổ hất tay, lạnh lùng nói.
Nếu bình thường hắn có thể không vấn đề gì, bất quá hắn vừa rồi mới từ một nhà khác đi ra, bây giờ hắn chỉ đang thiếu tiền, không có hứng thú cái kia nữa.
Vũ Viên Tình bị Trần Hổ hất tay lảo đảo xuýt ngã, khẽ căn môi, biết không dùng cách cũ được, nhưng tiền, nàng cũng không thể giao ra.
Bình thường còn khống sao, nàng bớt ăn bớt mặt tý là được, bất quá mấy ngày trước mẹ nàng gọi điện con gái dưới quê cũng đến rồi đóng học phí thời hạn, không thể nợ nữa, còn có em trai, nàng cũng không thể để hắn phải
nghỉ học ngang đi làm được.
" Hồ ca, ngươi cho ta một chút thời gian đi mà, ta xin hứa, tuần sau ta nhất định sẽ trả lãi đầy đủ." Vũ Viên Tình khổ sở cầu xin nói.
" Thư cho ngươi, thư cho ngươi thì chúng ta anh em ăn bằng gì?" Trần Hổ mặt mày dữ tợn dơ tay, đinh tát bào Vũ Viên Tĩnh mặt, bất quá còn chưa hắn hạ tay xuống, một bàn tay đưa tay cản lấy.
Vũ Viên Tình gặp Trần Hổ đưa tay đánh vội nhắm mắt, nàng cũng không phải lần đầu bị đánh thế này, ngoại trừ chủ nợ, làm nghề nàng thi thoảng sẽ gặp những cái kia khách hàng hành hung, đối với cái này phận nữ nhân nàng
cũng chỉ có thể biết đưa tay chịu trận, vô lực phản kháng, dần dần nàng cũng đã quen rồi.
Nhắm mắt chịu trận Vũ Viên Tình gặp Trần Hổ bàn tay vẫn chưa giáng xuống, từ từ mở mắt, chỉ thấy một cảnh tượng làm nàng rung động, chỉ thấy một bóng người chắn trước người nàng, đưa tay bắt lấy cánh tay Trần Hổ.
Trần Hổ chỉ thấy cánh tay mình đau nhức, cho dù hắn là cố gẵng dãy dụa thế nào cũng không thể thoát được trước mắt thiếu niên tay, cái này làm Trần Hổ kinh ngạt, phải biết, trước mắt hắn thiếu niên là thấp hắn hắn một cái
đầu, thoạt nhìn dáng người gầy yếu, vậy mà lại có khí lực lớn như vậy.
" Tiểu tử, ngươi là ai, muốn can thiệp vào chuyện của người khác." mặc dù kinh ngạt, bất quá Trần Hổ cũng không sợ, hắn bên này có nhiều người, ai ai cũng có thể đánh, đối phương chỉ là một nhóc con choai choai, khí lực lớn
hơn nữa thì có làm sao.
" Lâm Trần, ngươi nhanh đi đi, ta đã cho ngươi gọi taxi, bây giờ chắc cũng sắp đến, ngươi ra ngoài ngõ là được." Vũ Viên Tình mặc dù cảm động Lâm Trần có thể vì nàng đứng ra, bất quá nàng cũng không muốn lầm Trần cuốn vào
chuyện này, chưa nói Lâm Trần có thể hay không đánh Trần Hổ đám người, cho dù đánh Trần Hổ đám người thì đã sao, sau lưng hắn đó là Địa Viên tài chính, là Viên ca người, nếu dám động đến người của Viên ca Lâm Trần là
c·h·ế·t chắc.
" Ha, ra là ngươi tiểu tình nhân, tiểu tử, chi ngươi một cơ hội, bỏ tay ta ra, cho ta quỳ xuống xin lỗi ta tha cho ngươi một mạng." Trần Hổ nhìn Vũ Viên Tình, rồi lại nhìn Lâm Trần, cười lạnh nói.
Lâm Trần nhìn Vũ Viên Tình, mỉm cười " Không sao, chuyện nạy để ta." rồi hắn ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Hổ, bình tĩnh nói.
" Cho ngươi một cơ hội, gọi điện cho ngươi người sau lưng."
" Ha Ha Ha, ta người sau lưng, tiểu tử, ngươi biết hay không ta người sau lưng là ai, nói ra sợ ngươi đái ra quần." Trần Hổ đán người òa lên cười, hài hước như kẻ ngốc nhìn Lâm Trần.
Lâm Trần thấy vậy nhíu mày, dùng sức bóp một cái, chỉ nghe thấy răc rặc tiếng, Trần Hổ ôm tay kêu đau đớn.
" aaaa tay ta."
Đáp lại hắn tiếng kêu đau đớn là lạnh nhạt tiếng nói.
" Ta Không thích lặp lại lần nữa."
" Khôn kiếp, lên cho ta, làm thịt tiểu tử này." Trần Hổ mặt mày dữ tợn, cắn răn ra lệnh, đám đàn em sau lưng hắn tựa như ong vỡ tổ ào lên vây quanh lấy Lâm Trân, nhưng không đến 3s, toàn bộ đều nằm thẳng cảng dưới chân
Lâm Trần.
Nhìn đám đàn em cả người run rẩy đau đớn mà lằm dưới đất, Trần Hổ run rẩy, hắn biết, hắn là đụng phải thiết bảng rồi.
" Lặp lại lần cuối, gọi điện cho ngươi lão đại." một tiếng lạnh nhạt truyền sao tai hắn, làm hắn cả người run lên.
Nhìn Lâm Trần, Trần Hổ cắn răng.
"Được, ngươi chờ đó, có loại chờ một chút Viên ca đến rồi ngươi đừng chạy."