Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đô Thị Kẻ Trở Về
Unknown
Chương 73: 73
Chương 73: 73
Lâm Trần thấy Trương Căn đã đến, hắn đứng dậy, dẫn theo Vũ Viên Tình phía trước đi đến, mấy tên tiểu đệ ở sau lưng Triệu Viên thấy Lâm Trần đi đến, vội dơ lên v·ũ k·hí, Lâm Trần nhàn nhạt nhìn lấy, phất tay, mấy tên tiểu đệ lập tức bị một vô hình lực lượng ép bẹp vào tường, c·hết ngay tại chô.
Triệu Viên thấy cảnh này ánh mắt co rút, bật thốt lên.
" Tông sư?" Triệu Viên là biết thế giới này không chỉ có người bình thường, hắn bản thân cũng là Nội Kình Tiểu Thành đỉnh, chỉ thiếu một chút là Nội Kình đại thành rồi.
Lâm Trần đi đến trước mặt Triệu Viên, bình tĩnh nhìn hắn.
" Để cảm ơn ngươi đã chờ đợi, ta cho ngươi một nhân từ, nói cho ta biết, ngươi muốn c·h·ế·t như thế nào?"
Triệu Viên sắc mặt khó coi, ôm quyền với Lâm Trần.
" Phía trươc là không biết Tông sư tại, Triệu Viên có nhiều đắc tội, mong tông sư thứ tội."
Phía trước là Trương Căn cùng hơn 50 thuộc hại, phía sau là tông sư cảnh võ đạo cao thủ, hắn thân trong hẻm nhỏ tứ bề thọ địch, việc cấp bách là làm sao thoát khỏi đây, chỉ cần thoát khỏi đây, mối nhục hôm nay hắn nhất định
sẽ gấp mười lần trả lại.
" Xem ra ngươi chưa nghe rõ, ta hỏi ngươi muốn c·h·ế·t thế nào?" Lâm Trần nhìn Triệu Viên, nhàn nhạt nói.
Triệu Viên sắc mặt càng khó coi hơn, cắn răng.
" Tông sư, ta là Sở gia thay mặt làm việc người, mong tông sư cho Sở gia một bộ mặt, hôm nay đắc tội Triệu Viên nguyện ý trọng kim bồi thường." Triệu Viên cúi người, cũng kính nói, ánh mắt lóe lên tia sát khí nhưng rất nhanh bị
che dấu đi.
" Được rồi, nếu ngươi đã không chọn được thì ta chọn thay ngươi đi." Lâm Trần lạnh lùng mà tiến đến gần Triệu Viên, đưa tay lên.
" Nếu ngươi đã muốn g·i·ế·t ta, vậy thì... đi c·h·ế·t đi." Đợi Lâm Trần đến gần, đang cung kính cúi người Triệu Viên bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt rữ tợn mà rút ra một thanh dao găm, đâm thẳng hướng Lâm Trần mà đi.
" Lâm đại sư cẩn thận."
Trương Căn biến sắc, vội vã hô lớn, bất quá hắn hô là dư thừa dao găm khi vừa đến gần Lâm Trần bất chợt khựng lại, như có một lực lượng vô hình hặn lại vậy, cho dù Triệu Viên có cố gắng hết sức thế nào cũng không thể tiếp
tục đâm vào tiếp đi được, hắn mồ hôi chảy ròng ròng, trước hắn nghe nói tông sư có linh khí hộ thể, đao thương bất nhập, trước hắn còn chưa quá tin, lúc này đây hắn mới chân chính lĩnh hội được tông sư đáng sợ.
Nếu ngươi đã có dao, vậy dùng ngươi dao kết thúc mạng sông của ngươi đi.
Lâm Trần nhàn nhạt nhìn Triệu Viên, bình tĩnh nói.
Triệu Viên nghe vậy biến sắc, vội muốn lùi lại, bất quá đã muộn, Lâm Trần nhanh như chớp đoạt lấy Triệu Viên vũ khí, gọn lẹ một đường rạch qua Triệu Viên cổ, Triệu Viên bưng cổ, ánh mắt khó tin mà nhìn Lâm Trần, đến lúc
nhắm mắt hắn cũng là khó tin Lâm Trần cứ như vậy mà g·i·ế·t hắn.
Nhìn Triệu Viên cứ như vậy bị g·i·ế·t, tất cả đều là dừng sờ đến ngây người, không ai là có thể tin được một đời Thanh Bình số 1 số 2 lão đại dưới lòng đất, cứ như vậy mà c·h·ế·t đi.
" Triệu Viên đã c·h·ế·t, các ngươi còn không mau đầu hàng." Vẫn là Trương Căn phản ứng nhanh nhất, mặc dù không nghĩ Lâm đại sư sẽ cứ như vậy rứt khoát g·i·ế·t Triệu Viên, bất quá hắn cũng là không có quá nhiều bất ngờ.
Lâm đại sư là ai, đó là cho dù Quân ca thấy cũng phải cung cung kính kính, thủ đoạn thông thiên nhân vật, một nho nhỏ Triệu Viên cũng dám đắc tội? Sở gia đến đây còn được.
Thuộc hạ của Triệu Viên thấy đại ca của mình bị g·i·ế·t, hai mắt nhìn nhau, hầu như đồng loạt bỏ vũ khí xuống.
Bọn hắn là cũng sợ c·h·ế·t, đặc biệt là như này c·h·ế·t không có ý nghĩ.
Đại ca cũng c·h·ế·t rồi, bọn hắn còn liều mạng chống trả có ý nghĩ gì?
Trương Căn thấy vậy thì gật đầu hài lòng, hắn phân phó đàn em canh dữ lấy đám người, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Trần, cung kính.
" Lâm đại sư, để người đợi lâu."
" Không sao, thứ ta để ngươi mang đến sao?"
Trương căn nghe vậy, vội lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Trần. " Lâm đại sư, ngài để ta chuẩn bị tiền đều ở đây."
Lâm Trần gật đầu, nhận lấy tấm thẻ đưa cho Vũ Viên Tình.
" Trong này có một ít tiền, đủ cho ngươi bắt đầu lại, cảm ơn ngươi bát canh, rất ngon, con gái ngươi chắc cũng rất hạnh phúc."
Vũ Viên Tình ngơ ngác nhìn lấy Lâm Trần, hai hàng nước mắt lăn dài, nàng quỳ sụp xuống đất, ngẹn ngào đến không thành tiếng.
" Cảm...cảm ơn ngươi, cảm.. ơn ngươi,..."
Tiếng khóc mang theo những nghẹn ngào uất ức cứ thế mà vang lên trong đem tối, như là tiếng khóc than cho những gì mình gặp phải, cũng là tiếng lòng hạnh phúc bởi tất cả đã qua.
Lâm Trần nhìn lấy không nói gì, quay đầu mà theo cung kính Trương Căn vào xe, kẻ yếu, luôn luôn bị trói bộc bởi vận mệnh, là bất hạnh, là vui sướng đều là không thể tử mình quyết định, chỉ có mạnh mẽ, mới có thể tự ý quyết
định vận mệnh của mình, kẻ mạnh quết định vận mệnh của mình, còn hắn, quyết định vận mệnh của tất cả.
" Đi thôi, về đỉnh đồi biệt thự."