Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đô Thị Kẻ Trở Về
Unknown
Chương 77: 77
Thanh Bình tỉnh nổi danh với tam đại gia tộc thống trị, trong đó Phạm gia vi nhất, theo sau là Sở gia cùng Tào gia, trong đó Phạm gia cùng Tào gia nàng không có tiếp s·ú·c qua, cũng ít khi nghe đồn về hai gia tộc đó, chỉ có Sở gia, bởi vì chuyện của bạn thân Lý Gia Tĩnh mà nàng biết nhiều hơn một chút, đặc biệt là Sở Minh Tiêu.
Từ trong miệng Gia Tĩnh, Vũ Tĩnh Hàm biết được Sở Minh Tiêu là kẻ bạo ngược, điên cuồng, là tâm lý vặn vẹo đến biến thái, những này chỉ là nghe đồn, nàng chưa chỉ thức gặp được, nàng cũng không quá hiểu làm sao Gia Tĩnh
sợ hắn như vậy, nhưng hôm nay nàng coi như biết lý do rồi.
Trong đại sảnh, Vũ Tĩnh Hàm cùng Tống Khanh Thi bị trói ở trong đó, bên cạnh các nàng là cái xác c·hết, nhìn Sở Minh Tiêu đập c·hết hoàn thành nhiệm vụ thảm đến không còn hình người, trong lòng run sợ, mùi máu hòa lẫn vào
trong không khí làm các nàng không nhịn được buồn nôn.
Mặc dù là g·i·ế·t rồi không hoàn thanh nhiệm vụ người, bất quá Sở Minh Tiêu trong lòng vẫn là có khó chịu, nhìn đến hai cái bị trói mỹ nữ, ánh mắt sáng lên, liếm môi.
Bị Sở Minh Tiêu mình đến, Vũ Tĩnh Hàm cùng Tống khánh Thi không tự chủ được rùng mình, thấy hắn đi lại đây, cả hai đều run sợ mà co người lại.
" Sở... Sở Minh Tiêu, ngươi... ngươi muốn làm gì." Vũ Tĩnh Hàm run sợ nói.
" Làm gì! tất nhiên là vui vẻ một chút rồi, như vậy nhàn chán thời gia, chúng ta là lên cùng nhau vui vẻ một chút mới phải."
Nhìn Sở Minh Tiêu d·â·m tà ánh mắt, Vũ Tĩnh Hàm liền toàn thân lạnh buốt, nếu hôm nay thất thân ở đây, vậy nàng còn sống có ý nghĩ gì.
" Không ngươi không thể làm thế, ta... nếu ngươi dám động vào ta, ta sẽ tự sát cho ngươi xem."
" Tự sát? ngươi có thể tự sát sao? bây giờ chuyện gì đều không phải ngươi có thể quyết định rồi." Sở Minh Tiêu cười lạnh, khinh thường nói.
Hắn đi lên, vật ngã Vũ Tĩnh Hàm ra, mặc cho nàng dạy dụa, với Nội Kình đại thành Sở Minh Tiêu, Vũ Tĩnh Hàm dãy dụa là chẳng khác nào đứa trẻ cả.
Xé rách nàng áo, để lộ ra nội y cùng mảng lớn da thịt tuyết trắng trần trụi bên ngoài, lúc này co ro, run rẩy, trên mặt viết đầy bất lực cùng tuyệt vọng.
" Đây là ngươi lần đầu đi, vậy thì ta sẽ nhẹ nhàng, các ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh đến cho Vũ Tiểu Thư hầu hạ." Sở Minh Tiêu cùng đám thủ vệ nói, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng Vũ Tĩnh Hàm, thỏa mãn cười, đúng là vẻ mặt này,
hắn là muốn thấy cái vẻ mặt này.
Đám thủ vệ nghe vậy nhìn nhau, hiệu ý cười, nhìn Vũ Tĩnh Hàm, lộ ra trần trụi d·ụ·c vọng, dường như đã thấy được nữ nhân này bị giày vò đến thảm không nỡ nhìn bộ dáng, đều là cười hưng phấn.
Oanh!
Lúc này, đúng lúc Sở Minh Tiêu đám người muốn động thủ thời điểm một đạo tiếng vang truyền đến, cửa phòng lập tức chia năm xẻ bảy, một đạo bóng người chậm rãi đi đến.
Vũ Tĩnh Hàm thấy được được hi vọng, vội hướng về phía cửa lớn khàn giọng.
" Cứu mạng!"
Miêu Vân Dung bước vào, quét một vòng xung quanh quanh, thấy được Vũ Tĩnh Hàm bị một đám đàn ông gắt gao áp chế dươi đất, trên người chỉ còn mỗi lội y thì cau mày, ánh mắt tràn đầy ghê tởm.
" Ngươi là ai, lại dám phá rối bọn ta vui vẻ."
" Một đám cặn bã, không đáng sống." Miêu Vân Dung gương mặt phạt lạnh, nhanh như chớp đến chỗ đám người, từng chưởng đập bay tất cả.
" Ngươi không sao chứ?" nhìn từ dưới đất ngồi dậy, cả người vẫn còn run rẩy Vũ Tĩnh Hàm, Miêu Vân Dung đưa nàng của mình chiếc áo khoác ngoài, quan tâm hỏi.
" Không...không sao! Cảm ơn." Vũ Tĩnh Hàm vẫn có chút run rẩy nhận lấy, co ro sợ hãi, nàng không dám tưởng tượng, nếu không có trước mặt nữ nhân này, nàng sẽ đối mặt là như thế nào, có thể đối với này c·h·ế·t đi còn hơn.
" Cảm ơn ngươi cô giáo Dung." Tống Khanh Thi cũng được cởi trói, cả người nhẹ nhàng thở ra, hướng về phía Miêu Vân Dung cảm ơn.
Bịnh đánh bay Sở Minh Tiêu từ trong đống phế liệu bọ dậy, ánh mắt khó coi mà nhìn nữ nhân trước mặt.
" Miêu Vân Dung."
" Sở Minh Tiêu, ra là vậy, cái này b·ắ·t· ·c·ó·c là sở gia bày ra." Nhìn Sở Minh Tiêu, Miêu Vân Dung cười lạnh, những cái này thế gia gia tộc, thật là càng ngày càng coi trời bằng vung, trong bóng tối chuyện không nói, bây giờ còn dám
quang minh chính đại b·ắ·t· ·c·ó·c, thật cho là Thanh Bình không người? Không gõ một chúng đám người nậy thật bọn hắn sẽ là không biết sợ
" Sở gia là muốn kiêu kích chính phủ luật pháp?"
Sở Minh Tiêu bị Miêu Vân Dung nói sắc mặt khó coi, khiêu chiến chính phủ luật pháp, cái tội dạnh này cũng không thể loạn gánh, cho dù bọn hắn Sở gia chờ đợi cũng là hủy diệt.
" Miêu đội trưởng là không nên hiểu lầm, chúng ta nào dám vi phạm pháp luật, chúng ta đây là chỉ muốn mời hai vị này nữ sĩ đến làm khách mà thôi." lúc này, Sở Minh Viên bước ra, bình tĩnh nhìn Miêu Vân Dung nói.
" Mời khách? cái này phải là tự nguyện mới được, nếu không được sự đồng ý mà cưỡng ép đưa đi thì đó là b·ắ·t· ·c·ó·c."Miêu Vân Dung lạnh lùng mà nhìn Sở Minh Viễn, nói.
" Tất nhiên là tất cả đều là tự nguyện, nếu không tin Miêu tổ trưởng có thể hỏi bọn họ xem, Sở gia chúng ta là luôn tôn trọng ý kiến cá nhân à." Sở Minh Viên mỉm cười nói.
Miêu Vân Dung nhìn chằm chằm Sở Minh Viên, nàng quay người, nhìn Tống Khánh Thi cùng Vũ Tĩnh Hàm " Là hắn bắt các ngươi đến đây phải không, các ngươi không cần sợ, ta sẽ thay ngươi đòi lại công đạo."
" Khoan đã, trước khi trả lời, cho ta được nói vài lời." Sở Minh Viên nhìn Tống Khanh Thi cùng Vũ Tĩnh Hàm cười nói " cô giáo Tống, hình như là em trai ngươi ở dưới quê vay nợ rất nhiều tiền đi, còn có bạn học Tĩnh Hàm, cha
ngươi việc làm ăn gần nhất vẫn không xuôn xẻ đi."
Nghe Sở Minh Tiêu nói xong, Tống Khanh Thi cùng Vũ Tĩnh Hàm đều sắc mặt khó co, Miêu Vân Dung thì ánh mắt phát lạnh
" Sở Minh Viên, ngươi đây là uy h·i·ế·p nhân chứng?"
" Miêu tổ trưởng làm sao có thể nói như vậy được, ta chỉ là cùng bọn họ trò chuyện về gia đinh mà thôi." Sở Minh Viên không để ý ánh mắt phát lạnh Miêu Vân Dung, mỉm cười nói.
Miêu Vân Dung là sắc mặt khó coi, nhìn Tống Khanh Thi chúng nữ chấn an.
" Các ngươi không cần sợ, chỉ cần nói ra sự thật, ta đảm bảo Sở gia là không thể động đến các ngươi ngươi nhà."
" Ta..." Tống Khánh Thi nhìn một chút Miêu Vân Dung, rồi lại nhìn một chút mỉm cười tự tin Sở Minh Viên, vô lực nhắm mắt " Ta là tự nguyện theo bọn họ đến."
Nàng mặc dù biết thân phận của Miêu Vân Dung không bình thường, từ ngày nàng đến hiệu trưởng trường phải đích thân ra tiếp đón có thể nhìn ra lốm đốm, bất quá cho dù thế, nàng cũng không nghĩ Miêu Vân Dung có thể
làm Sở gia làm sao, nếu qua chuyện này Sở gia hướng nàng hoặc người nhà trả thù, nàng là chịu không nổi.
Miêu Vân Dung nghe vậy, cũng là chỉ có thể thở dài, không đủ bằng chứng, thật nàng là bất động Sở gia à, bất quá nhìn một mặt tự ngạo Sở Minh Tiêu, nàng thật sự không cam tâm.