0
Vũ Tĩnh Hàm choạng vạng trong bóng tối bước vội tường bước, mọi thứ hôm nay diễn ra với nàng cứ như một giấc mơ vậy, đầu tiên là không hiểu thấu b·ị b·ắt cóc, sau lại chứng kiến những cái kia như siêu nhân quyền nát gạch đá đám người, cái này để nàng tưởng là đang nằm mơ, nhưng đau đớn thể sác làm nàng biết được đây là không phải là mơ.
Này làm nàng rất sợ, cái kia lạnh nhạt muốn g·iết nàng, cái kia điên cuồng Sở Minh Tiêu, tất cả đều là nàng không thể phản kháng người, đến bây giờ chân nàng là vẫn không thể nhịn được run rẩy.
Nhưng có thể, làm nàng sợ hơn cả vẫn là không còn được gặp bóng người đó nữa, đó là những lúc nàng sợ hãi, nàng tuyệt vọng luôn luôn đứng chắn trước mặt nàng bóng người, che trở nàng.
Đó là đối phương có là biểu đệ của Trương Căn, ông chùm t·hế g·iới n·gầm Thanh Bình, là Sở gia, cự đầu của Thanh Bình hay như thân tiên lão giả vẫn cứ sẽ đứng ra che trở cho nàng, nàng không thể tại lúc hắn liều sống c·hết mà
hèn nhát chạy trốn.
Nàng biết, nếu nàng quay lại, rất có thể nàng sẽ chết, nàng rất sợ, rất sợ chết, nhưng nàng cũng biết, nếu nàng không quay lại, nàng là sẽ ân hận cả đời.
' Lâm Trần, Lâm Trần, đợi ta Lâm Trần.' Vũ Tĩnh Hàm dùng hết sức bình sinh, kiềm chế run rẩy sợ hãi nội tâm mà hướng phía trước chạy, trong lòng không ngừng mặc niệm, cứ nghĩ đến cảnh Lâm Trần có thể bị hai lão giả kia giết
chết, xác bị chôn vùi trong gạch đá thì nàng không nhịn được nước mắt rơi như mưa, bước đi có có chút loạng choạng.
" A"
Cơn đâu từ chân chuyền đến, nàng không giữ được thăng bằng nữa mà ngã lộn nhào, cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân tự như không lời, cơn đau nàng gần như không thể đứng lên được nữa.
" Đứng lên đi, đứng lên cho ta, hu hu, Lâm Trần, hu hu, ta thật vô dụng mà."
" Ngươi là đang gọi ta?" Bất chợt, một giọng nói bên tai nàng truyền đến, Vũ Tĩnh Hàm ngẩng đầu, ngậm nước con mắt nhìn đến mơ hồ bóng hình.
" Lâm Trần, ngươi...híc...ngươi không sao?" Vũ Tĩnh Hàm nín khóc, vội lau đi nước mắt, kinh hỉ nhìn Lâm Trần.
" Ta có thể có việc gì?" Lâm Trần bữu môi, sau đó hắn là kì quái nhìn Vũ Tĩnh Hàm. " Ta là không phải để Miêu Vân Dung đưa ngươi về rồi sao? Sao ngươi còn ở đây?"
" Ta, ta là lo lắng cho ngươi nên quay lại." Vũ Tĩnh Hàm có chút ngượng ngùng nói.
" Lo lắng cho ta, ta có gì phải lo lắng, hơn nữa ngươi vô dụng như vậy, trở về cùng là ta gánh lặng, có gì tốt lo lắng." Lâm Trần bữu môi, ghét bỏ nói.
Vũ Tĩnh Hàm:.....
Mặc dù là sự thật, nhưng có cần hay không như vậy trực tiếp, khốn kiếp Lâm Trần, vẫn là như vậy nói chuyện đáng ghét, thật muốn cắn chết tên khốn này.
" Lâm Trần, cho ta mượn tay ngươi một chút."
" Làm gì?" Lâm Trần là cảnh giác, câu này dường như quen quen.
" Ta là không đứng dậy được, ngươi còn không biết đỡ ta dậy?" Vũ Tĩnh Hàm tức giận nói.
" Ồ, bị thương ở chân" lúc này, Lâm Trần mới là nhìn thấy chân nàng vẫn còn đang chảy rất nhiều máu, dường như dẫm phải thứ gì, hắn ngồi xuống, rút ở chân nàng một cái đinh, máu theo đó chảy ra càng dữ dội hơn.
" A, Lâm Trần, ngươi làm cái gì?" Vũ Tĩnh Hàm bị đau kêu nên thành tiếng, trợn mắt nhìn Lâm Trần.
" Không muốn nhiễm trùng thì ngươi tốt nhất là cho ta ngồi yên" dùng linh khí giúp nàng cầm máu, lục lọi khắp người, hắn là mới biết mình dùng hết chữa thương đan dược rồi, trở về phải luyện một lò mời được, còn có muốn
luyện chế một chút chú nhang đan, Hồi Hương Thảo mấy hôm trước đã được chuyển đến rồi.
" Được rồi, ngươi trở về đi thôi." cầm máu xong Vũ Tĩnh Hàm, Lâm Trần đứng dậy, quay người muốn đi.
" Khoan đã."
" Chuyện gì?"
" Ta không đi được." Vũ Tĩnh Hàm ngượng ngùng nói.
" Vậy thì ở đây đợi người đến đón đi."
Vũ Tĩnh Hàm: ......
Nàng thề, nếu có cơ hội, nàng là muốn cắn chết tên chết tiệt này.
" Lâm Trần, ngươi dám để ta lại đây, nếu ta có mệnh hệ gì, ta xem ngươi làm sao nói với mẹ ta." Gặp Lâm Trần đi xa, Vũ Tĩnh Hàm tức giận kêu to.
Nghe vậy, Lâm Trần khựng lại, nếu thật sự vì hắn để nàng ở lại mà nàng gặp chuyện gì, không những hắn thật khó ăn nói với dì Trương, mà mẹ hắn cũng là không xé hắn không được.
" Phiền phức thật."
Gặp Lâm Trần quay trở lại, Vũ Tĩnh Hàm có chút đắc ý, hừ, còn không phải vẫn thua bản cô nương.
" Được rồi, lên đi." Lâm Trần quay về, cõng lên Vũ Tĩnh Hàm mà đi, vừa trèo lên lưng Lâm Trần, Vũ Tĩnh Hàm là hung hăng cắn hắn một cái vào bả vai, bất quá không gặp hắn phản ứng nàng mới thả ta.
" Ngươi không đau?"
" Đau!"
" Vậy sao ngươi không kêu."
" Ta đã từng chịu đau đớn so với thế rất nhiều lần, quen." Lâm Trần nhàn nhạt nói, nhưng nhàn nhạt Lâm Trần lại làm Vũ Tĩnh Hàm nhói lòng, hắn, rốt cuộc là phải chịu đựng những gì mới như vậy chịu đau quen.
" Xin lỗi."
" Không sao, nhớ lau sạch ngươi trên áo ta nước rãi là được."
Vũ Tĩnh Hàm:....
Đươc rồi, nàng không chấp hắn.
" Lâm Trần, ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ." Trên lưng Lâm Trần, Vũ Tĩnh Hàm dựa vào lưng hắn, cảm nhận hơi ấm cơ thể hắn, nói.
" Năm 6 tuổi năm ấy." Lâm Trần có chút xâu xa nhở lại.
" Ừm, lúc đó ngươi bởi cho ta lấy món đồ chơi bị rơi sang sân hàng xóm mà bị bên nhà đó con chó rượt, ngươi là vừa chạy vừa khóc trở về trốn sau lưng Thím Như, nhưng là cũng không quên cầm lại đồ chơi cho ta."
" Có sao? "
" Có, ta nhớ rất rõ." Vũ Tĩnh Hàm chắc chắn nói.
" Còn có năm lên nhập học ngươi, ngày đầu tiên là gặp lại ngươi, lúc đó trời mưa rất to, ta không mang ô, ngươi là để cho ta chiếc ô duy nhất của ngươi còn mình thì đội mưa mà về, kết quả là ngươi bị ốm nguyên một tuần, lúc đó ta cảm giác ngươi thật ngốc."
Lâm Trần trầm mặc nghe nàng kể chuyện, những ký ức này, hắn là đều nhớ, bất quá hắn không muốn nhắc lại, lúc chưa thức tỉnh hắn, thật sự là rất ngu, nhớ lại chỉ tổn mệt đầu.
Rất nhanh, đến rồi Vũ nhà.
" Được rồi, về đi thôi."
" Ngươi không vào ta nhà sao?" Vũ Tĩnh Hàm níu lại Lâm Trần áo, mong chờ nói.
" Không đi, ta còn có việc." Lâm Trần lắc đầu nói.
Vũ Tĩnh Hàm nghe vậy có nho nhỏ thất nghiệp, bất quá hôm nay đường ở cùng Lâm Trần lâu như vậy đối với nàng đã đủ hạnh phúc rồi.
" Lâm Trần, có thể cho ta biết ngươi bây giờ ở đâu không?"
" Kim Thanh đỉnh đồi biệt thự." Vũ Tĩnh Hàm nhìn đi xa bóng lưng Lâm Trần, có chút sững sờ, Kim Thanh đỉnh đồi biệt thự, đó không phải là Thanh Bình nổi danh Nghìn tỉ biệt thự sao, Lâm Trần là làm sao vào ở được như vậy
biệt thự, bất quá nghĩ đến Lâm Trần bản sự, nàng là có tin tưởng, dẫu sao hôm nay, nàng cũng là biết rồi thế giới cũng không chỉ có người bình thường, với Lâm Trần như thần tiên bản sự như vậy, có Kim Thanh đỉnh đồi biệt thự
cũng là có thể lý giải.
Xuất Thần hồi lâu, Vũ Tĩnh Hàm đột nhiên vui mừng, chuyển thân hướng trong nhà đi.
"Ba, mẹ, ta đã trở về."
.....
Đổ nát biệt thự Sở gia, từ trong đống đổ nát chui ta hai bóng người, không, chính sác hơn là một người và một cái hấp hối.
" Cha, ngươi cô lên cha, ta đưa ngươi đi bệnh viện." Sở Minh Tiêu cố gắng mà ôm lên đang hấp hối Sở Minh Viên, chỉ thấy Sở Minh Viễn yếu ớt thều thào.
" Không .... không cần, ta... là không chịu nổi nữa rồi, Minh Tiêu, ngươi... chạy khỏi Thanh Bình.. ngay." Sở Minh Viên yếu ớt chưa nói hết câu thì đã mất đi hơi thở.
" Không, cha ơi, ba." Tiếng kêu đau đến xé lòng, Sở Minh Tiêu ôm xác cha hắn mà khóc rống lên, cha hắn, là bởi lúc tòa nhà sập xuống lấy thân mình che cho hắn nên hắn mới sống, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn thực sự
cảm nhận được tình thương từ cha, như cũng là lần cuối cùng hắn cảm nhận được thì ra cha vẫn rất thương minh.
" Lâm Trần, ta muốn giết ngươi."