Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 120: Thiên Đạo Lời Thề

Chương 120: Thiên Đạo Lời Thề


Trước đó không có kiếm Lục Dực đã rơi vào thế yếu, đến nay cả hai đã có kiếm thì Lục Dực lại còn trở nên yếu hơn so với trước khi mà kiếm hắn đang cầm chỉ là sản phẩm đã trải qua dòng thời gian lịch sử dài dằng dẳng đã không còn nguyên vẹn mà kiếm của người đàn ông lại hoàn toàn mới, lưỡi kiếm sắc bén, không những vậy nó còn tồn tại "linh"

Người đàn ông lao tới với khí thế áp đảo, đưa tay vung lấy thanh trung lưu linh kiếm của hắn, mỗi nơi lưỡi kiếm đi qua đều tạo ra âm thanh xé gió.

Trốn là không thể trốn, Lục Dực chỉ có nước đón đỡ lấy những nhát chém bằng thanh kiếm nát trên tay.

Keng!!! Keng!!! Keng!!!.......

Rất nhiều nhát chém đã được vung ra và Lục Dực đều có thể chống đỡ được nhưng nhát chém đó, nhưng cứ mỗi lần tiếp nhận một lần chém thì hắn lại càng tiêu hao khí để điều chỉnh thanh kiếm của mình hơn, lượng khí trong cơ thể dần bị mài mòn hết, cho đến khi....

Keng!!!! Rắc~

Tại lần đón đỡ này thanh kiếm của Lục Dực quả thật đã đỡ lấy được nhưng thanh kiếm do đó cũng đã xuất hiện vết nứt, có dấu hiệu bị gãy, cũng không thể trách được khi mà thanh kiếm này đã quá cũ, "linh" cũng hoàn toàn mất không thể chống trả trong một cuộc chiến lâu dài, nếu bây giờ đỡ thêm một phát nữa thì nó quả thật sẽ gãy.

"C·hết tiệt, đã tới giới hạn rồi sao?" Lục Dực nhắn mặt, trong lòng gấp gáp nói.

Phía sau Mộ Dung Thắng cũng thấy tình huống càng ngày càng trở nên tồi tệ cũng không khỏi nhăn mặt.

"Không ổn."

Người đàn ông lần nữa tiếp cận, trên khuôn mặt lúc này đang nở lấy một nụ cười vui thú, tay di chuyển vung lấy thanh kiếm lần nữa.

"Đến đây là kết thúc!!"

Keng!! Rắc~~

Thấy tình huống không ổn, Lục Dực theo bản năng đưa kiếm lên để chặn lại nhưng khi hai thanh kiếm v·a c·hạm lấy nhau thì kiếm của Lục Dực đã bị gãy thành đôi.

Lưỡi kiếm bị gãy, không thể ngăn chặn hoàn toàn nhát chém khiến cho nhát chém của người đàn ông tiếp tục tiến tới và một nhát từ vai trái xuống tới hông phải của Lục Dực.

Nhưng cũng may thay dù không đón đỡ được nhưng nó cũng có thể ngăn cản được một phần lực phát ra, làm cho nhát kiếm có một khắc đình trệ, dựa vào đó Lục Dực có thể né được nhát chém chí mạng nhưng vẫn b·ị t·hương ngoài da, khiến máu chảy ra.

Lục Dực lui về phía sau, đưa tay lên sờ lấy miệng v·ết t·hương, vết chém không sâu nhưng lại rất khó để có thể lành lại, vì đây là vết chém do "linh" gây ra chứ không phải là do lưỡi kiếm.

"Đây là tác dụng của "linh"?" Lục Dực nói nhỏ.

"Đúng vậy, khi "linh" đủ sắc bén thì nó cũng có thể gây sát thương mà không cần phải chạm đến lưỡi kiếm, có vẻ như các ngươi đã cảm nhận đủ rồi, thế thì lần này thật sự là kết thúc." Người đàn ông lao tới với một sức mạnh áp đảo, khí truyền vào thanh kiếm cũng trở nên nhiều lần so với lúc trước.

Dứt khoát đưa tay chém một phát thật mạnh vào Lục Dực, Lục Dực biết bản thân rằng không thể trốn thoát, giờ đây nếu hắn có thật sự phải c·hết thì hắn sẽ cố gắng cầm chân lại người này để Mộ Dung Thắng có thể chạy trở về Bắc, tuy việc này thật sự là vô nghĩa nhưng cũng xem như là làm tròn trách nhiệm của một người phụ thuộc của Mộ Dung thế gia.

"Cậu chủ, cậu hãy nhanh chóng chạy đi, tôi sẽ ở lại cầm chân hắn lâu nhất có thể." Lục Dực vội vàng nói với Mộ Dung Thắng ở phía sau.

"Chạy? Làm sao để chạy? Với người thì chỉ cần một nhát thì đã xong rồi, thời gian còn không để để cho hắn chạy trốn nữa là, c·hết đi."

Kiếm đã được đưa đến trước mắt, Lục D·ụ·c chỉ có thể dùng cùi kiếm để chống đỡ, nhưng cũng không thể hoàn toàn là chống đỡ được bao nhiêu khi khí là không đủ.

Lục Dực bị kiếm của người đàn ông cắt một vệt ngang ngực, khiến ngực của Lục Dực chảy máu không ngừng.

Chưa kịp cảm nhận đau đớn đến từ v·ết t·hương truyền lại, Lục Dực lại cảm nhận thêm một đợt cái lạnh truyền xuyên qua bụng mình.

Xoẹt!!

"Cái.... gì...?" Lục Dực tỉnh người lại, đưa đầu xuống nhìn phía dưới bụng mình, bụng hắn bây giờ có thể thấy được lưỡi kiếm của người đàn ông, phía trên còn vướng máu của hắn.

Hắn không thể phản ứng kịp với tốc độ của người đàn ông, nên cho đến khi người đàn ông xuất hiện phía sau và đâm xuyên bụng hắn.

"Khục." Lục Dực hộc ra một đống máu.

Người đàn ông rút thanh kiếm ra khỏi có thể của Lục Dực sau đó nhảy ra đằng trước, Lục Dực không thể giữ được cân bằng cơ thể nên liên tục đi lui lại sau, đến cuối cùng thì ngã nằm ra đất, máu chảy từ miệng v·ết t·hương tràn ra mặt đất.

"Lục Dực!!" Mộ Dung Thắng kêu lên.

"Chạy!!!" Lục Dực kêu lên những câu nói cuối cùng, sau đó là hoàn toàn ngất đi, ngất đi do mất máu quá nhiều nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục tiếp diễn như này thì hắn sẽ thật sự c·hết đi.

"Đã nói là không chạy được rồi mà, đừng có cố, giờ thì đến lượt ngươi, nên c·hết đi là vừa." Người đàn ông nói.

"Chờ đã!!! Nếu ngươi tiến lên, ta sẽ tiến hành phá hủy chiếc nhẫn này." Mộ Dung Thắng to giọng nói.

Người đàn ông nghe vậy thì cũng dừng lại bước chân, không dám tiến lên.

Nhẫn trữ vật, khác so với những chiếc nhẫn thường là bên trong nó có không gian có thể giữ được đồ bên trong, nhưng về bản chất thì nó hoàn toàn giống với những chiếc nhẫn bình thường khác, chỉ cần có lực đủ mạnh tác dụng vào thì nó có thể hoàn toàn phá vỡ, khi bị phá vỡ, không gian bên trong cũng sẽ hoàn toàn biến mất, các vật phẩm chứa bên trong cũng bị như vậy và không ai biết lý do tại sao.

Thế thì tại sao nó lại có thể bám trụ ở các trận chiến lớn ư? Đó là do người tu luyện dùng khí để bao bọc lấy nó đấy, nếu khí đã bao bọc lấy cơ thể thì tại sao lại không thể bao bọc các thứ có trên cơ thể chứ? và đó là lý do.

"Được, dừng lại." Người đàn ông lên tiếng nói, hắn không thể để chiếc nhẫn bị phá hủy, nếu không khi trở lại thì có thể sẽ bị "đày" nhiệm vụ là mang chiếc nhẫn hoàn chỉnh trở về.

"Mộ Dung, ngươi nên đưa thứ đó cho ta, nếu như vậy thì ta có thể tha cho ngươi một mạng." Người đàn ông đưa ra một phương án trao đổi.

"Tha cho ta? Ngươi đang nói đùa chắc, ta không tin." Mộ Dung Thắng khuôn mặt cảnh giác, không tin tưởng nói.

"Chật." Người đàn ông tặc lưỡi một cái, những câu nói như này thường không có một ai là sẽ tin tưởng, tình huống như này cứ kéo dài mãi thì sẽ không bao giờ kết thúc, hắn cần tìm một cách nào đó để có thể lấy được chiếc nhẫn mà không bị tổn hại, nhưng ai ngờ đâu là phía bên kia Mộ Dung Thắng lại mở lời trước.

"Thế này thế nào? Ngươi thề đi, thề với thiên đạo rằng ngươi sẽ tha cho ta khi ngươi cầm tới được chiếc nhẫn."

Đối với người bình thường thì việc thề các thứ không tính là gì to tác dù cho là không làm theo lời thề, nhưng đối với những người tu luyện thì lại khác.

Khi tiếp xúc đến tu luyện và hấp thu khí trong tự nhiên thì liên kết giữa người tu luyện và thiên đạo đã được tạo ra, việc lấy danh nghĩa của thiên đạo để thề thì người thề phải chắc chắn thực hiện lời thề, nếu làm trái lời thề thì được xem như là không xem thiên đạo vào mắt, nếu như vậy thì sẽ bị thiên đạo trừng phạt, tùy vào giá trị của lời thề mà thiên đạo sẽ đưa ra án phạt, nhưng nhẹ nhất cũng đã là c·hết, nặng nhất thì không thể luân hồi không thể siêu sinh.

Đây cũng không phải là bí mật gì, tiếp xúc với tu luyện thì trong đầu lập tức hiện lên điều này.

"Thật không ngờ, Mộ Dung ngươi lại là một người tham sống s·ợ c·hết, khi mà thuộc hạ đã bỏ mình câu giờ để ngươi chạy." Người đàn ông lời nói chế giễu, thực ra hắn muốn g·iết quách đi Mộ Dung Thắng nhưng nếu làm như vậy thì chiếc nhẫn sẽ bị hủy, nhưng nếu để Mộ Dung Thắng sống cũng không phải là thứ gì hay ho, xem xét cái lợi và cái hại của hai trường hợp, người đàn ông quyết định thề.

"Không có cách nào, sống sót là trên hết." Mộ Dung Thắng nhún vai nói.

"Được ta thề, ta đây xin lấy danh nghĩa của thiên đạo thề, thề sau khi nhận được chiếc nhẫn thì sẽ không g·iết ngươi, nếu làm trái lời thề thì sẽ bị thiên đạo t·rừng t·rị." người đàn ông đưa tay lên trời để thề, sau tiếng nói, hắn cũng cảm nhận được rằng trên thân mình giống như có một thứ gì đó trói buộc.

Thấy người đàn ông đã thề, Mộ Dung Thắng nói thật sự thở phào nhẹ nhõm.

"Thế này được chưa? Giờ đưa nó cho ta." Người đàn ông nói.

"Không cần vội, đây, bắt lấy." Mộ Dung Thắng nói, sau đó là ném chiếc nhẫn cho người đàn ông.

Người đàn ông đưa tay chụp lấy chiếc nhẫn, chiếc nhẫn rơi vào tay hắn, hắn cầm chiếc nhẫn lên cẩn thận quan sát lấy, sau một hồi chắc chắn đây là chiếc nhẫn đó người đàn ông mới tươi cười.

"Quả thật là nó."

"Được chưa? Giờ có thể thả ta đi chứ?"

"Ha ha, thả ngươi đi? Ngươi nghĩ nhiều rồi." Người đàn ông cười nói.

"Ngươi tính làm gì? Ngươi đã thề rồi đó."

"Đúng là ta đã thề là sẽ không g·iết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không cho ngươi sống không bằng c·hết."

"Ngươi........ thế thì thật đáng tiếc." Mộ Dung Thắng khuôn mặt tỏ ra khó có thể tin, nhưng sau đó lại trở nên bình tĩnh một cách lạ thường.

"Ngươi có vẻ như vẫn bình tĩnh nhỉ?"

"Đúng vậy nhỉ."

"Thế thì cố gắng đón đỡ lấy." Người đàn ông nói, sau đó lao lên phía trước, muốn h·ành h·ạ lấy Mộ Dung Thắng.

Mộ Dung Thắng thấy vậy nhưng khuôn mặt vẫn giữ bình tĩnh hắn đưa tay vào bên trong túi áo, từ từ móc ra một cái công tác, đưa ngón tay lên và nhấn nút kích hoạt.

BÙM!!!!!!

------------------------------

Cảm ơn KTH 100 đã đề cử.

Chương 120: Thiên Đạo Lời Thề