Đô Thị Sóc Thiên Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 130: Quật Mộ
"Nếu ngươi đưa nó cho ta có lẽ ta sẽ nghĩ tới việc cho ngươi phụ thuộc vào gia tộc họ Lâm." Lâm Dương tự tin nói, nói giống như phụ thuộc vào gia tộc hắn sẽ vinh quang lắm không bằng.
........................ (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Lâm Dương hoàn toàn lui xuống, Lâm Bình mới bắt đầu nói chuyện với đám người áo choàng đen.
Với một người học về chuyên ngành lịch sử và hiện tại đang mang niềm đam mê tìm hiểu lịch sử như hắn, mặc dù chỉ từ sử sách nghe đến những cuộc chiến đấu của con người từ những năm trước TCN đến nay, đối với những người tham gia cuộc chiến và những người t·ử t·rận trong trận chiến, hắn luôn giữ lấy trong tim một sự tôn trọng đối với họ.
Chương 130: Quật Mộ
"Chỗ mộ này thuộc gia tộc họ Đặng, các ngươi nhanh chóng tránh ra chỗ khác, trước khi bọn ta dùng biện pháp mạnh."
"Đây là người của đại gia tộc sao, thật là không có tố chất, chỉ mới có bát đoạn mà dám to mồm như thế này, không biết những người khác như thế nào? Mà gia tộc này đã như này rồi thì các gia tộc khác chắc cũng như này." Một người đi sau tỏ ra khinh thường đối với Lâm Dương kèm theo lời nói có chút đụng chạm với những người sau.
"Con mẹ nó, toàn thứ gì thế này? Xẻng, cuốc, ấm nước,.... toàn những thứ vô dụng không có thứ gì được gọi là cơ duyên."
"Cái đéo gì đây? Ta đào được cái xẻng?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lâm Dương, con em nhà gia tộc họ Lâm." Thiên Thành bên cạnh trả lời.
"Sợ các ngươi? Phải là các ngươi sợ bọn ta mới đúng."
Đây là một đám người mặc áo choàng đen che mặt, và người nói là người cầm đầu bọn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi đào được cứt còn mày, ngươi thử nhìn xem bên kia xem, thằng kia đào phải mìn rồi ngủm luôn rồi kìa."
"Nói dễ hiểu hơn?"
Lâm Dương bị chửi không biết thế nào để đáp trả, quyền uy của con gia chủ lúc nào cũng là lớn hơn, đó là hậu quả để lại dó tư tưởng phong kiến, cổ hủ để lại.
Trước đây họ đã cực khổ kháng chiến, đến c·hết đã xem như giải thoát, nay nếu như lại quật mộ bọn họ thì hắn thật sự là làm không được.
"Mời trước hay mời sau không phải là vấn đề, vấn đề là hắn sẽ đưa nó cho ai." Tống Lĩnh bình tĩnh nói, người được công nhận là gia chủ tương lai nhà họ Tống có mặt ở đây.
"Cút xuống." Lâm Dương đang muốn sừng cồ lên nói nhưng đã bị người khác đánh ngắt.
Người đàn ông giữ cái bình không nói gì, cũng làm như không nghe thấy.
Không ai có thể kìm nén được trước sức hút của cơ duyên, cơ duyên trước mắt mà không giành giật thì chỉ có ngu.
"Ta nói ngươi đấy, đừng giả điếc, mau chóng đưa cái bình ra đây, trước khi ta đổi ý g·iết ngươi." Lâm Dương không ngần ngại.
"Ok." Lương Tín Nhân cầm lấy sau đó đeo lên mặt.
Lời nói lại lần nữa khiến người đàn ông do dự, không biết bản thân nên làm thế nào, nếu đưa cho gia tộc này thì sẽ đắc tội những gia tộc khác, gia tộc mà hắn đưa cho cũng có thể sẽ vì tu vi kém cỏi của hắn mà bỏ hắn cũng có khả năng, đây thật sự là một tình huống khó giải quyết.
"Nếu đưa cho bọn ta thì thế nào?" Lúc này một giọng nói không biết từ chỗ nào vang lên.
"Lâm Dương, ngươi nên cẩn thận cái miệng của mình, trước khi ta lại tháo nó xuống." Người dẫn đầu không hề sợ, nói.
"Cái đệt, sao hắn lại ở đây?"
Nhiều cuộc t·ranh c·hấp, giành khu mộ diễn ra, các gia tộc dựa vào tên tuổi và sức mạnh của mình để có thể chiếm lấy một khu vực mộ, xui xẻo nhất là những tán tu không có chỗ dựa, toàn bị những gia tộc lớn dùng vũ lực đánh đuổi, không cho quật.
"Hửm? Người này là..." Lương Tín Nhân theo tiếng nói nhìn thấy người lên tiếng.
Không cần đợi Lương Tín Nhân quay đầu qua hỏi, Thiên Thành đã tự giác giải thích.
"Cục Đặc Biệt.. Việt Nam?" Lâm Bình cũng nhận ra ký hiệu này, không khỏi nói lên.
"Giờ sao? Không vào quật à?" Thiên Thành quay sang hỏi Lương Tín Nhân.
"Hừ." tới đây đám người áo choàng đen không ngần ngại mà cởi áo ra, ngay lập tức hiện ra trước mặt mọi người là những khuôn mặt kiên nghị, thanh thoát tuổi 25 đám người, thân mặc quân phục, phía trên có ký hiệu hình con rồng nắm vuốt ngôi sao, thứ này Lương Tín Nhân đã từng gặp qua cách đây không lâu, Lương Tín Nhân tiếp tục đảo mắt nhìn vào bên trong đám người, xong thì không khỏi có tật giật mình.
"Cút xuống, ngươi còn không cảm thấy mất mặt sao? Tên của gia tộc không phải là thứ để ngươi cầm đi rêu rao khắp nơi." Lầm Bình nói, hắn là con của Lâm Chính Ngọ.
.........
"Giang Tiến sao? Thật là một cái tên quen thuộc, không ngờ lần cơ duyên này, cục lại cử các ngươi tới đây." Lâm Bình nói.
"Các ngươi tính làm gì? Người là ta mời trước." Lâm Dương đối với những gia tộc khác, nói.
"Thế nào? Ta là Giang Tiến, người được cử đến đây lần này." Giang Tiến tự giới thiệu.
"Ngươi..."
"Cút, đây là mộ ta chọn, ngươi tìm cái khác đi."
"Các người thật sự không sợ lục đại gia tộc ở đây?"
"Đuỵt mọe, ta hên vờ lờ, lúc nãy đào lên cục sắt, cứ tưởng là cơ duyên thử cắt nó ra, lúc đó mới phát hiện đấy là trái bom, may mà nó không nổ."
Đám người cũng nhanh phát giác ra được tình huống, từng người, từng người một lao lên và chia nhau ra để quật mộ.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, hơn chục nghìn ngôi mộ tại nơi này hầu như đã bị đám người quật hết nhưng.....
Thiên Thành bên cạnh nghe được thì hỏi: "Sao vậy? Người quen à?"
"Không, còn ngươi." Lương Tín Nhân trả lời câu hỏi của Thiên Thành.
Lời mời của các gia tộc khác cũng dần dần xuất hiện, khiến cho người đàn ông không biết nên làm thế nào.
"Ngươi là ai mà dám nói với ta như vậy?" Lâm Dương có bị máu dồn lên não không chịu được, nói, trên thân còn vận lấy tu vi bát đoạn.
Có những tán tu kết hợp lại thành một nhóm để chống trả nhưng sức mạnh của bọn hắn lại không mạnh bằng sức mạnh của gia tộc.
Người đàn ông quả thật có chút động tâm về lời nói của Lâm Dương, làm tán tu không hề dễ dàng chút nào, không có tài nguyên tu luyện, lúc nào cũng phải trốn tránh việc v·a c·hạm với những người khác, do tu vi thấp nên không có gia tộc nào chấp nhận cho vào, nếu bây giờ đưa ra thứ này hắn sẽ được phụ thuộc vào gia tộc họ Lâm, nhưng liệu bỏ cơ duyên thế này có thật sự ổn.
"Ta thì chắc chắn sẽ không, quật mộ là một trong những quy tắc cấm của phong thủy thuật. nếu như nói là tìm phong thủy cho mộ thì ta còn có thể làm được, trừ đó ra thì là không, vì nó sẽ mang đến vận sui cho ta." Thiên Thành thoải mái nói.
Thiên Thành từ trong người lấy ra cái mặt nạ dùng lúc đấu giá đưa cho Lương Tín Nhân: "Đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy, đưa ai là lựa chọn của hắn, mà.... đưa cho ai đi chăng nữa thì cũng đắc tội các gia tộc còn lại, để xem ngươi sẽ lựa chọn thế nào?" Đặng Tinh, con em gia tộc họ Đặng nói.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của đám người, liền cũng không khoe ra nữa mà giấu nó đi, không nói bất cứ thứ gì mà di chuyển sang một ngôi mộ khác mà quật.
"Các ngươi là ai mà dám chĩa mũi vào nơi các gia tộc nói chuyện." Đang tức tối Lâm Dương, tự nhiên lòi ra đám người không biết nên hắn cũng không ngần ngại mà chửi lên.
Mọi người đều theo tiếng nói nhìn về.
Những người thuộc gia tộc khác nghe vậy cũng gật đầu, có vẻ như Giang Tiến là một cái tên rất nổi dưới này, ngoại trừ một người không biết, đó là Lương Tín Nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gia tộc họ Đặng ta cũng vậy."
"Giang Tiến, 25 tuổi, cảnh giới ngưng linh khí cảnh - nhất ngưng, tuy không bằng những con em khác của gia tộc, nhưng lại có thành tích cực cao trong cục, không những vậy còn là con của Giang Vệ Quân, một người có chức vụ cao trong cục, cháu của Giang Chủ, một người có công trong quá trình xây dựng đất nước và chống Mỹ, hay có thể nói là "con ông cháu cha""
Tuy sức nhỏ nhưng đó cũng là một phần sức lực để khiến cho cuộc chiến dẫn đến chiến thắng.
"Chỗ này là của họ Phan...."
Với những người tu luyện được mai táng ở đây cũng vậy, cũng là người tham gia cuộc chiến và t·ử t·rận hoặc là những người không may mà t·ử t·rận, Lương Tín Nhân đều tôn trọng lấy.
"Tại sao ta phải đưa cho ngươi?" Người đàn ông biết không thể giả điếc được nữa nên quay người lại nói.
"Ta cũng vậy, ta còn đào được cứt này."
Rất nhiều lời than thở được nói ra, có vẻ như là không ai đào được thứ gì tốt ngoại trừ người đàn ông đầu tiên đào được một cái bình.
"Không tính là quen, nhanh, có thứ gì đó che mặt không? Cho ta."
"Lâm Bình, ta..."
Người của đại gia tộc cũng vậy, điều đó có thể nhìn thấy từ trên khuôn mặt của bọn họ, đào lòi cứt mà không được thứ gì.
Lương Tín Nhân không nói gì mà đưa mắt nhìn lấy đám người đang quật mộ.
..............
"Ừm, thế thôi." Thế là cả hai lại tiếp tục đứng đó nhìn lấy đám người quật mộ.
"Chờ đã. nếu như người đưa nó cho ta, ta sẽ cho ngươi phụ thuộc gia tộc họ Tống."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.