Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 132: Đây Không Phải Huyễn Cảnh

Chương 132: Đây Không Phải Huyễn Cảnh


"Đúng, là ngươi."

"Tại sao là ta?"

"Tại vì ta thấy ngươi là một người may mắn, ngươi thấy đấy, mới vào đây ngươi đã có được cơ duyên là chiếc bình, xong ngươi lại đưa cơ duyên đó cho ta để được phụ thuộc đúng không?" Tống Lĩnh lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng.

"Đúng vậy."

"Thế thì như này thế nào? Nếu như ngươi tiếp tục tiến về phía trước?" Thứ mà Tống Lĩnh muốn nói cũng được nói ra.

Tất cả mọi người xung quanh đều chú ý lấy cuộc trò chuyện của hai người.

"Nhưng..."

"Khoan hãy từ chối, nếu như ngươi lần này tiến lên thì dù cho xảy ra bất cứ thứ gì ta vẫn sẽ nhận ngươi vào gia tộc, trở thành một người trong gia tộc thay vì phụ thuộc, ở đó cũng sẽ có nhiều đặc quyền hơn." Lần này Tống Lĩnh thực sự bỏ ra cả vốn để dụ người đàn ông này.

Không phải nói chứ thứ hắn nói ra quả thật là có sức hút đối với người đàn ông, đường đường là một tán tu nay chỉ cần tiến lên đằng trước thêm vài bước lại có thể trở thành người trong gia tộc, thế thì hắn có lỗ không? tất nhiên là không.

Tuy người đàn ông không nói gì nhưng Tống Lĩnh biết lời nói của hắn đã đánh động đến người đàn ông, thuận thế đẩy thuyền, Tống Lĩnh không ngại hô lên đối những người phụ thuộc gia tộc hắn.

"Không chỉ hắn, tất cả mọi người phụ thuộc Tống gia đều có thể được nhận vào gia tộc, chỉ cần tiến lên đằng trước là được."

Lâm Bình, Tạ Dũng, các đại diện gia tộc khác thấy Tống Lĩnh lời nói có hiệu quả, liền cũng nhanh chóng đối với những người phụ thuộc của bọn hắn nói lời như vậy.

"Đặng gia cũng vậy."

"Lâm gia cũng vậy."

"...."

Giang Tiến đối với tình huống như thế này cũng không nói gì, kẻ yếu tất nhiên thì phải nghe kẻ mạnh, trong giang hồ, c·hết một hai người không phải là vấn đề, nơi đây là nơi tranh đoạt cơ duyên, ai lại đi quản nhiều, cứ lo cho đồng đội của mình trước đi đã.

Với lại, nếu không có người tiến lên thì tất cả mọi người đều sẽ dừng chân tại chỗ này mất, đến lúc đó không được cơ duyên còn mắc kẹt luôn trong này do vòng xoáy đóng mất.

Đối với tình huống đang diễn ra, Lương Tín Nhân chỉ đành giữ im lặng, đây không phải nơi mà hắn đứng lên nói này nói nọ, lo cho bản thân trước thì hơn.

Lời mời được đưa ra, và những người trước đó nổi lên lòng tham đã không còn trở ngại, lỡ như đi trước được cơ duyên sau đó lại được nhận vào gia tộc thì phải biết là chuyện tốt như thế nào.

"Nếu như người đã nói như vậy, thì kẻ phụ thuộc tôi đây cũng không ngại mà đi trước." Một người nào đó trước tiên lên tiếng.

"Ta nữa."

"Có ta nữa."

"...."

...

Lúc thì không một người dám, lúc thì tranh nhau mà đi, không biết nói gì hơn.

"Rất tốt, rất tốt, đây mới là hiệu quả mà ta đang muốn, quả nhiên là không có lợi ích là không được mà." Tống Lĩnh cười thầm trong lòng.

"Được rồi, các ngươi tiến lên đi."

Tuy mở miệng là tranh nhau lên trước, nhưng cho đến khi thực sự thì bọn hắn không khỏi nuốt nước bọt một phen, đến lúc hạ quyết tâm rồi.

"Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, Aaaaaa" Một người nào đó nói nhảm, sau đó lao lên phía trước.

Mỗi bước chân bước ra, tim lại đập thêm một lần, cho đến khi người này cách đám người 10 mét, trông vẫn không có chuyện gì xảy ra.

"An toàn sao?"

"Có vẻ là như vậy."

Phát hiện người kia không có bất cứ tổn thương gì, càng nhiều người cả gan tiến lên phía trước và vẫn không có gì xảy ra.

"Thật sự không có chuyện gì xảy ra?"

"An toàn?"

"Giờ ta có thể trở thành thành viên của gia tộc Đặng chưa?"

"Ta nữa."

"...."

Người của gia tộc thật không ngờ trước tình huống như này, cứ ngỡ là có chuyện gì đó xảy nhưng không phải, giờ đây thứ đã nói ra miệng rồi bọn hắn cũng không thể nuốt lời, nếu không sẽ làm bẩn gia tộc, nhưng cho người khác trở thành thành viên khi chưa được sự cho phép của gia chủ thì lại là vấn đề lớn, quả nhiên là không thể lấy tên gia tộc ra để làm màu.

Quy tắc của các gia tộc, Giang Tiến cũng biết được chút ít, trong đó là có trở thành thành viên, trừ khi có công lớn hoặc là đã giúp sức cho gia tộc từ lâu thì mới được phép trở thành, còn không thì dù cho có bất kỳ tình huống gì xảy ra thì không thể nhận người khác vào, nếu không sẽ bị gia pháp phục vụ và khoảnh khắc bối rối của Tống Lĩnh, Lâm Bình,... đây đều là thứ đáng để thưởng thức.

"Để xem các ngươi sẽ nói gì." Giang Tiến cười thầm trong lòng.

Trong lúc Tống Lĩnh, Lâm Bình, người của gia tộc không biết nói gì, thì không biết một ai đó hô lên.

"Này mọi người, hình như là.... đằng trước có người." người này nói rồi chỉ về phía trước.

Đám người đang nghị luận dần trở nên yên lặng lại, sau đó là nhìn về phía phương hướng mà người kia chỉ, quả nhiên nơi đó thật sự có người, vì xa qua không thể nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng toàn thân là có thể.

Thứ mà người đó đang mặc là quân phục, tay cầm theo s·ú·n·g, bước chân không vững.

"Tại sao lại có người trong này?" Một ai đó hỏi lên.

"Nơi đây đáng lý ra sẽ không có người trừ những người đ·ã c·hết và được mai táng trong này, nếu mà có người thì chứng tỏ rằng chúng ta hiện tại thật sự ở trong huyễn trận." Nếu nói trước kia không hoàn toàn tin là đang ở trong huyễn trận thì khi thấy có người khác xuất hiện ngoài bọn hắn thì lần này đám người mới hoàn toàn tin.

"Nói như vậy trình độ huyễn trận này phải đạt tới cảnh giới nào khi mà đến cả chúng ta còn không phát hiện."

"Những năm 19XX thật sự có người tu luyện mạnh thế này ư?"

"Này hắn đang tính làm gì kìa."

Theo tiếng nói, đám người lại lần nữa chú ý đến tên mặc quân phục, giờ đây hắn đã không còn di chuyển nữa, mà thay vào đó là đang vào tư thế, tay từ từ đưa khẩu s·ú·n·g lên va bắt đầu ngắm.

"Hắn đang chuẩn b·ị b·ắn sao?"

"Không cần phải sợ, tiếp tục tiến lên đi, đây chỉ là huyễn cảnh, chỉ cần đi qua và tìm trận nhãn phá là xong." Lâm Bình lúc này lên tiếng, nếu đã biết đây là huyễn cảnh thì cứ tiếp tục đi tiếp là được, đi đến khi nào có thể tìm trận nhãn để phá là có thể thoát khỏi huyễn trận.

Cảm thấy lời nói của Lâm Bình là không sai, thế là không ai dừng chân lại một chỗ nữa mà tiếp tục tiến lên phía trước tìm kiếm trận nhãn, ngó lơ qua tên mặc quân phục, nhưng ai ngờ rằng...

Pằng!!!

Một tiếng kêu vang khắp cả không gian, tiếng rất quen tai, chắc rằng bất cứ ai cũng đều đã nghe rồi, đó là tiếng s·ú·n·g, là tên mặc quân phục nổ s·ú·n·g.

Tất cả mọi người lại lần nữa phải chú ý đến tên mặc quân phục.

"Không cần lại chú ý tới hắn, chỉ là thứ huyễn trận bày ra, tiếp tục di chuyển." Tạ Dũng lớn tiếng nói, chỉ là huyễn trận thôi mà sao cứ phải nhìn.

Lời nói Tạ Dụng đánh thức lại đám người, không phải chứ dù là huyễn trận nhưng vẫn phải sợ, người tu luyện mới tới giai đoạn luyện khí như bọn hắn mà ăn đ·ạ·n trúng chỗ hiểm thì cũng c·hết như thường.

"Này, ngươi cứ đứng đó làm gì? Di chuyển tiếp đi chứ." Một người nào đó không chịu di chuyển, làm chắn đường người đi sau, người đi sau không chịu được nói, tay đẩy lấy người đằng trước.

Người đằng trước bị đẩy cũng không hề nói gì mà thân thể của hắn nghiêng về phía trước, và va phải người phía trước nữa.

Người đằng trước nữa bị đè lên lưng liền cảm thấy bực bội, lấy tay hếch người đè lên hắn qua một bên, sau đó quay lại chửi: "Ngươi đang tính làm gì? Cút, đừng có dựa vào t-------" đang chửi được nữa chừng thì người đằng trước mới nhận ra vấn đề rằng người hắn hếch qua một bên lúc nãy không hề đứng lại mà ngã trên mặt đất,

Uỵch!!

"Này, ngươi không sao chứ? Đừng có ăn vạ, ta chỉ hếch nhẹ tay thôi mà." Người đi trước cảm thấy lo lắng, sợ rằng người hắn động vào lại là người thuộc các gia tộc, nếu như vậy thì thật là tệ.

"Uy!! Uy!!" Người đằng trước có kêu lên mấy lần, nhưng người nằm dưới đất lại không hề phản ứng lấy hắn, thế là người đằng trước phải cúi người xuống xem xét, đến khi hắn lật người nằm dưới đất lên thì không khỏi hốt hoảng.

"Aaaaaaa"

Tiếng hét thất thanh làm gián đoạn lại sự di chuyển của mọi người ở đây, khiến cho ai ai cũng phải dừng lại.

Thấy đoàn người không hề di chuyển nữa, Đặng Mạc trở nên buồn bực, nãy giờ là cũng phải dừng lại được ba lần rồi, nếu cứ gián đoạn tiếp thì không biết sẽ thế nào, vã lại hắn cũng cảm thấy chắn khi cứ dừng chân lại đây rồi.

"Ngươi la lên cái gì? Nhanh di chuyển tiếp đi." Đặng Mạc chửi lên.

"Không-..... Không ổn......"

"Có chuyện gì không ổn?"

"Đây--....... Đây không--..... không phải là huyễn trận." vì sợ hãi, nên lời nói của người đằng trước có chút nhỏ và run.

"Ngươi nói cái gì? Nói to lên-----" Lời nói của Đặng Mạc chưa hết câu thì đã bị ngắt quãng lần nữa bởi tiếng s·ú·n·g

Pằng!!!! Lại là tên mặc quân phục nổ s·ú·n·g.

Theo tiếng s·ú·n·g vang lên, lại có thêm một người phải ngã xuống, người ngã xuống lần này là sát bên cạnh Đặng Mạc, do đó Đặng Mạc cũng ngay lập tức ý thức được vấn đề, nhìn về phía người ngã xuống bên cạnh.

Ngay v·ết t·hương người ngã xuống đã bị lủng lỗ, nơi đó xung quanh đã hoàn toàn nhướm đỏ, còn có thể thấy da thịt bên trong, không những như vậy do không có thứ gì để băng bó, máu dần dần tràn ra khỏi v·ết t·hương và chảy dài xuống đất.

"Đây không phải là huyễn cảnh, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ HUYỄN CẢNH!!!!" Câu đầu tiên không được to, nhưng đến câu hai hắn bắt đầu la lên cho mọi người xung quanh biết nhưng đã trễ.

---------------

Cảm ơn KTH 100 đã đề cử.

Kịch tính sẽ liên tục nổi lên.

Chương 132: Đây Không Phải Huyễn Cảnh