Chương 146: Thời Không Sụp Đổ
Tiếp tục chạy về phía trước để tìm đường ra, thời không sụp đổ càng thêm rõ ràng, nó đang dí tới đít Lương Tín Nhân hai người.
"Sao đoạn đường về này lại khác vậy?" Lương Tín Nhân luôn chú ý xung quanh, nhận ra điều bất thường liền hỏi, lần trước đi qua không hề có những khối đá lớn như này.
"Quả thật là khác, cũng không lạ gì nếu là thời không sụp đổ, các không gian đang khép kín lại với nhau, v·a c·hạm của nơi này với nơi khác là không thể tránh khỏi."
"Nên tăng tốc, sụp đổ đang theo sau, chả hiểu sao là người muốn ra ngoài trước, giờ trở thành người ra cuối cùng." Lương Tín Nhân than thở.
Với tốc độ hiện tại thì không sụp đổ đụng tới, nhưng ai mà biết không gian này lúc nào giở chứng, tăng tốc độ sụp đổ, vậy nên tăng tốc đi là vừa.
Thiên Thành cũng ngay lập tức phản ứng lại, cố gắng tăng tốc chạy về phía trước.
Chạy được một lúc, thoát khỏi những nơi lạ lẫm, liền tới nơi quen thuộc, phải nói là quá quen thuộc luôn vì bị kẹt ở đây một lúc lâu trước đó mà, bãi chiến trường.
Biến số là nữa xảy ra, không gian bầu trời của bãi chiến trường đã vỡ vụn, mặt đất thì nhấp nhô, cũng không trụ vững được bao lâu.
"Đây là có chuyện gì?" Thiên Thành vừa chạy, vừa nói.
"Có vẻ như không gian này được cấu tạo thành ba phần, chỗ mộ địa, bãi chiến trường, và nơi chúng ta vừa thoát được lúc nãy, ba nơi này sẽ bắt đầu sụp đổ cùng lúc và kết thúc cùng lúc, theo tình hình này thì đã trôi qua được một nửa." Lương Tín Nhân phán đoán, hắn giờ đây cũng thật sự gấp, nếu không nhanh thì sẽ bị kẹt luôn trong.
Thiên Thành đã dùng hết sức bình sinh để chạy, nhưng cũng chỉ chạy được như này, dù sao hắn tu vi cũng chỉ mới có lục đoạn.
Lương Tín Nhân cảm thấy có lỗi, do cõng hắn nên tốc độ bị chậm lại một cách đáng kể, dù vậy Thiên Thành vẫn cõng hắn mà chạy.
Chạy thêm được một khoản thời gian nữa, hai người bọn hắn cuối cùng cũng thoát khỏi bãi chiến trường, tiến về chỗ mộ địa.
Lần này thật sự tệ hơn, mặt đất đang lần lượt rơi xuống, và biến mất trong không gian.
Thiên Thành vận sức, nhảy một phát thật mạnh đến chỗ mặt đất còn nguyên, sau đó là tăng tốc chạy lần nữa.
Mặt đất nơi hắn đi qua, lần lượt rơi xuống dưới không gian.
Gấp, lần này còn gấp hơn lần trước, chỉ cần một cái sảy chân là sẽ ở luôn trong này.
Thiên Thành gồng cơ mông, hít cơ đít, thục mạng mà chạy, chạy đến nổi chân của hắn đang chảy máu liên tục.
Và sự cố gắng của hắn cuối cùng cũng được đền đáp, cuối cùng hắn cũng thấy được vòng xoáy, lối ra.
"Đây rồi, trước mắt, chỉ còn một chút nữa thôi." Thiên Thành vui mừng, nói.
"Tốt lắm, cố lên." Lương Tín Nhân cổ vũ, ngoài cổ vũ chứ hắn cũng không biết làm gì khác.
Cùng thời điểm đó, tại nhà Lương Tín Nhân, trong căn phòng của hắn, đằng sau tủ đồ, thanh kiếm cổ mà hắn đã nhặt được khi trước bỗng tự nhiên chuyển động.
Sau vài lần rung động nhẹ, nó trở nên mạnh hơn và phá tủ mà bay ra ngoài, không dừng lại ở đó, thành kiếm tiếp tục phá toang cửa sổ phòng hắn, đập vỡ cả kinh mà bay đi.
Choang!!!
Ở phía dưới nhà đang ngồi trò chuyện Hồ Điệp, Lê Hiền Hòa nghe được tiếng liền cũng mau chóng chạy lên xem, sợ là trộm đột nhập, nhưng khi lên đến nơi, ngoài cái tủ đồ và cửa kính ra thì không có gì khác vỡ, cứ nghĩ rằng những đứa trẻ hàng xóm quậy phá.
Trở lại với Lương Tín Nhân hai người, sụp đổ vẫn dí theo sau chân, cách lối thoát chỉ còn năm mươi mét khoảng cách.
Năm mươi mét, nói gần thì gần mà nói xa thì lại xa, với Thiên Thành và Lương Tín Nhân hiện tại thì nó thật sự là xa, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Bốn mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét, năm mét.
"Tín Nhân, chuẩn bị ra ngoài, chúng ta sắp thoát rồi." Thiên Thành mừng quá kêu lên.
Nhưng lạ thay lại không có tiếng đáp lại.
"Tín Nhân?" Thiên Thành lần nữa gọi, nhưng lại không có ai đáp.
Lần này hắn mới thật sự chú ý, hai tay di chuyển để dò tìm, nhưng lạ thay không chạm vào được thứ gì, lưng cũng cảm thấy trống rỗng, sức nặng biến mất.
"Tín Nhân!!!" Thiên Thành quay người lại để tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy bất cứ thứ gì, chỉ có mảnh không gian đằng sau sụp đổ.
Cách lối ra một mét, Thiên Thành đứng hình, ánh mắt trở nên vô thần.
"Đánh rơi? ta đánh rơi hắn?"
Sụp đổ đã đến trước mắt, Thiên Thành vẫn đờ người đứng đó, nhưng thật may thay không gian khép kín, lực hút từ vòng xoáy bỗng xuất hiện, hút lấy Thiên Thành ra ngoài, mặc kệ hắn đang đờ người ra.
Ngay khoảnh khắc Thiên Thành bị hút ra, một thứ gì đó sắc bén bỗng bay vào và biến mất ở cuối không gian.
Rầm!!
Phía bên ngoài, Thiên Thành bị hút ra bên ngoài, xong cũng ngay lập tức ý thức lại được hắn đã được ra ngoài, nhưng thâm tâm hắn giờ đây chỉ biết được một điều là.
"Hắn vẫn còn bên trong."
Thiên Thành muốn lao vào cứu, nhưng vòng xoáy đã hoàn toàn khép kín và biến mất.
Người ta nói, đàn ông chỉ khóc khi sức khỏe, công việc có vấn đề, khi hành phúc đứng bên bờ vực sụp đổ, khi lo sợ bản thân không đủ mạnh mẽ để gánh vác, nhưng lúc này đây Thiên Thành thực sự muốn khóc.
Tại vì ngoài sư phụ và sư huynh của hắn thì Lương Tín Nhân là người bạn đầu tiên của hắn, người ta nói, người bạn đầu tiên luôn là người đáng nhớ nhất, tuy không lắm thân thiết nhưng cả đoạn đường này đủ để bồi dưỡng.
Giọt nước mắt chảy dài trên má, rơi trên mặt đất.
"Tín Nhân." Thiên Thành nhỏ giọng thì thào.
Trong lúc Thiên Thành đang thì thào nức nở, thì bỗng sau lưng hắn có người bước tới, người này hoàn toàn rất lạ, tóc dài như con gái, quần áo cổ xưa, có dính máu trên đó, khuôn mặt, ánh mắt trưởng thành.
Người này đưa tay để lên vai Thiên Thành, nói: "Thiên Thành, đã lâu không gặp."
Thiên Thành phát giác có ngươi kêu hắn, liền quay người lại nhìn, sau khi thấy người này liền không khỏi trở nên kinh ngạc, ánh mặt khó tin.
"Ngươi....."
--------------------------
Trở lại với Lương Tín Nhân, khi Thiên Thành cõng hắn, chỉ còn hai mươi mét là tới lối ra thì bỗng nhiên, một màng chắn màu trắng xuất hiện, hất hắn ra khỏi lưng Thiên Thành, rơi vào trong không gian.
"Thiên Thành, Thiên Thành!!!" Lương Tín Nhân cố gắng kêu lên để Thiên Thành có thể phát giác, nhưng âm thành giống như bị ảnh hưởng, không thể truyền tới tai Thiên Thành.
Xung quanh và trước mắt giờ chỉ còn một mảnh tối đen và màng chắn màu trắng, cơ thể như đang bị cắt xé, nỗi đau truyền lại là vô tận, đầu óc choáng váng, như có thứ gì sắp bị lôi ra, ý thức cũng nhanh chóng biến mất, rơi vào b·ất t·ỉnh.
Thứ hắn có thể nghĩ trước lúc b·ất t·ỉnh là: "C·hết? Ta sẽ c·hết? Khi bước chân tới ngưỡng cửa thiên đường ư? Thật là một ngày đen đủi, thôi thì gặp mọi người kiếp sau."
Sau khi Lương Tín Nhân b·ất t·ỉnh, tại cánh tay hắn, vòng ngọc bỗng nhiên sáng lên.
Phía xa xa không gian, một tia sáng lóe lên, và nhanh chóng lao tới vị trí Lương Tín Nhân.
Thanh kiếm cổ bỗng nhiên xuất hiện nơi này, bay xung quanh Lương Tín Nhân.
"Ngươi đã tới." Một âm thanh nhẹ nhàng, u mị từ vòng ngọc phát ra.
Thanh kiếm chỉ dừng lại và đưa đầu kiếm lên xuống để đáp lại.
"Tốt lắm, hãy mau chóng giúp Y, một mình ta là không đủ, ngươi hãy bảo vệ cơ thể Y, còn ta sẽ cố gắng bảo vệ linh hồn Y." Vòng ngọc lại nói.
Thanh kiếm lại đưa đầu kiếm lên xuống để đáp lại.
"Tốt, triển khai đi." sau lời nói, vòng ngọc tỏa ra ánh sáng còn lớn hơn trước, một luồng hào quang màu xanh từ trong vòng ngọc phát ra, bao bọc lấy Lương Tín Nhân.
Còn thanh kiếm, trước đó bị gãy thành hai khúc lại lần nữa hợp nhất lại với nhau, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng, liên tục bay quanh Lương Tín Nhân, bao bọc cơ thể của hắn.
Cả ba chìm vào trong thời không.
-----------------------------
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không biết không gian đưa cả ba đến nơi nào.
Tại một nơi nào đó, nơi mật độ linh khí cực kỳ nồng đậm và thuần, trong một khu rừng im ắng, chỉ nghe gió nhẹ thổi qua, kêu vù vù, một giọng hát ngâm nga, nhẹ nhàng, trong vắt cắt lên.
"hưm hứm hừm hưm, la lá là la...."
Một thiếu nữ xinh đẹp, sau lưng vác theo cái túi, người đi đến nơi là cúi xuống nhặt đồ.
Rầm!!
Bỗng nhiên gần đó có tiếng động phát ra, làm cho tiếng ngâm nga của thiếu nữ bị ngắt quãng.
"Áaa!! Ai vậy? Đừng có giỡn như vậy nha" Thiếu nữ hoảng sợ, hô lên
Không có ai đáp lại.
"Đừng nói lại là yêu thú?" Thiếu nữ sợ sệt, nói.
Nàng cố gắng ngồi bất động, không gây ra bất cứ tiếng động nào, để cho yêu thú đi.
Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, lại không có bất cứ thứ gì xuất hiện, hay tiếng gầm gừ của yêu thú.
Thiếu nữ lúc này mới đứng lên quan sát, theo tính tò mò, thiếu nữ liền chủ động di chuyển, đi đến nơi phát ra tiếng động.
Khi tới gần thì không khỏi bất ngờ.