Đô Thị Sóc Thiên Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155: Vào Rừng
Ngồi bên cạnh đó là một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trung niên xấu không kém đang đứng khoanh tay.
"Không biết lây cái tính này từ ai nữa, cha mẹ ngươi đều không phải, chả được cái tích sự gì, một năm rồi, đến bây giờ ngươi vẫn không nói lý do tại sao bị bệnh sao? Trước khi bị bệnh ngươi đã làm gì?"
"Không được, cho đến khi hoàn toàn khỏe lại thì không được đi đâu cả." Người phụ nữ từ tốn nói.
“Tử lão nói lão không thể chữa được bệnh này, muốn dừng lại, mời thành chủ mời người khác.” Tứ Mục khi nói có chút lo lắng.
Tất nhiên rồi, khi vào rừng thì phải có đồ phòng vệ cho bản thân, hắn đã cố tình mang theo thanh kiếm gãy, chỉ là hơi ngắn chút thôi, nhưng độ sắc bén vẫn không hề giảm, dễ dàng gọt đứt người là khác.
“Phu quân, Tử lão thế nào rồi? Liệu có thể chữa được cho Hoại nhi không?” Người phụ nữ hỏi.
Đi thêm được mười lăm phút nữa thì Lương Tín Nhân và Bắc Ngư bắt gặp con yêu thú đầu tiên.
"Hừ, không có mà bị bệnh à? Ngươi tưởng ta là thằng ngu sao?"
Tuy nói đây là Vạn Yêu Sâm Lâm nhưng chả thấy một con yêu thú này quanh quẩn quanh đây, ngược lại hoàn cảnh nơi đây rất không tệ, ánh sáng chiếu len lói qua những cành cây, tán lá, gió nhẹ thổi qua làm đung đưa theo, trên đường có rất nhiều loại cây, thực vật khác nhau, một số thì hắn biết thông qua sách nhưng sách vẫn không thể ghi đầy đủ hơn thực tế, nên đi đến những nơi có thứ lạ, là Bắc Ngư lại lần nữa giới thiệu và giải thích.
“Tử lão đã cố gắng hết sức.” Phận làm dưới không dám cãi lại bề trên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 155: Vào Rừng
“Hừ, được rồi, cho đến khi hoàn toàn khỏi bệnh thì hãy nằm im trên giường đó.” Người đàn ông cũng không mắng chửi nữa, thương cho roi cho vọt, la là để thể hiện sự quan tâm, lo lắng đối với con cái.
Ngày hôm sau.
“Tử lão nói nếu như công tử uống thuốc thường xuyên thì lâu nhất một năm sau, thuốc sẽ không còn tác dụng với cơ thể.”
Vì không để Bắc Ngư lo lắng, Lương Tín Nhân cúi người làm theo, để cho nàng xịt thuốc lên người.
Đã một tiếng trôi qua kể từ lúc tiến vào bên trong, vẫn không có chuyện gì to tác xảy ra.
Cho đến khi Tứ Mục hoàn toàn đi mất thì từ bên trong phòng đi ra người phụ nữ, đó là mẹ của An Hoại.
"Hừm....." An Phá ngồi một mình trong đại sảnh trầm ngâm.
“Dừng lại? Lão đó là có ý gì? Nhận thù lao rồi không chữa ư?”
"Thành chủ, ta nghĩ rằng, đại phu cũng chỉ là người bình thường thôi, không phải là thần tiên, chúng ta không thể cứ mặc định cho là đại phu là có thể chữa được tất cả loại bệnh, bệnh của công tử cũng là người đầu tiên dính phải, không có thuốc nào chắc chắn có thể chữa được là điều đương nhiên." Tứ Mục nói lái, cố gắng nói tốt cho Bắc Tử.
"Thành chủ, ngài có chắc là sẽ như vậy chứ, nếu không làm theo Tử lão thì có thể công tử không qua nổi trong một năm." Tứ Mục lo lắng nói.
"Gia gia!!" Bắc Ngư thẹn thùng kêu Bắc Tử.
"Ta.... ta không làm gì cả." Nam thành niên từ chối cho lý do.
"Tử lão yên tâm." Lương Tín Nhân không cho là gì nói, đây là điều hiển nhiên mà có gì sai sao?
"Mẹ, ta ngán uống thuốc lắm rồi, ta muốn ra ngoài chơi." Nam thanh niên nói
“Lão nói câu này là có ý gì? Muốn uy h·i·ế·p ta sao?” An Phá đập bàn, nổi giận, nói.
Ở phủ thành chủ An Lạc Thành thì không hề vui vẻ như vậy.
"Thời gian? Cần bao lâu? con trai của ta chỉ có thể chống đỡ được một năm, chưa nói tới những tình huống xấu khác có thể xảy ra, bỏ đi, không cần đợi lão nữa, cho người đi qua hai thành trì khác để mời đại phu bên đó về xem bệnh." An Phá không chịu nổi nói.
"Hừ, đám vô bổ ngươi nói tới, sau này có thể trở thành chủ gia đấy, thân thiết với chúng thì có đã sao? Chức thành chủ này cũng dễ bảo toàn hơn." Người phụ nữ không thua kém, nói.
Đại sảnh lần nữa trở nên yên tĩnh, không ai dám hó hé miệng, dù là Tứ Mục muốn nói gì đó thì cũng phải ngậm miệng lại.
“Rõ.” Tứ Mục nghe lời đi đến đại sảnh đợi.
Thanh niên câm nín, không dám cãi lại.
Nói xong, An Phá cũng xoay người rời khỏi phòng.
Phía trong phòng, An Phá tiếp tục phân phó: “Người đâu!! Hãy canh chừng công tử đừng cho hắn đi ra ngoài hay đi lung tung, tới giờ thì cho uống thuốc, đến khi hết bệnh thì mới cho ra, ai làm trái lệnh hoặc xảy ra sơ xuất thì chuẩn bị cái đầu của ngươi đấy.”
"Hừ, ta không tin là không ai chữa không được, chả qua là tìm chưa đúng người mà thôi, mỗi người mỗi tài năng, không thể đánh đồng chung với nhau, ngươi cho người đi qua các thành trì khác mời đại phu đi, ta không muốn nói nhiều nữa." An Phát phát ngán khi phải nói đến chuyện này rồi.
Cảm ơn zlionz đã đề cử, hehe.
Là loại lợn rừng yêu, thân hình béo mập, to cao bằng Lương Tín Nhân, tuy béo mập nhưng không hề chậm chạp, lao nhanh như quỷ khi đang săn một con yêu thú hươu trong rừng, hạ gục trong một cú húc, sau đó tươi sống ăn thịt con hươu.
“Hừ, Cố gắng hết sức? Ta thấy lão đấy là không muốn chữa trị cho con ta thì có, mỗi lần tới đây chỉ đưa mỗi thuốc để áp chế bệnh tình, nếu con ta có mệnh hệ gì thì đừng mong ta bỏ qua cho lão. Ngoài ra lão còn nói gì nữa?”
Nhưng cũng may thay An Phá cũng không phải là một kẻ máu dồn lên não, nên khi phát hiện Tứ Mục muốn nói gì đó, hắn đã bình tĩnh lại: "Tứ Mục, ngươi có gì muốn nói thì nói đi."
Hôm nay là Bắc Ngư sẽ vào rừng đi hái thảo dược, vì hôm qua có nói là Lương Tín Nhân sẽ đi chung, nên sau khi ăn sáng xong và chuẩn bị các thứ xong thì hai người cũng chuẩn bị lên đường, đây cũng là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi khu nhà này trong một năm qua, thật đáng mong chờ.
Tối hôm đó là một buổi tối vui vẻ đối với Lương Tín Nhân, sau khi ăn xong thì hắn tự thân dọn dẹp, đến đêm thì lên giường ngủ.
“Chưa biết nhưng chắc sắp—-“ (đọc tại Qidian-VP.com)
Bắc Ngư nghe xong thì không khỏi đỏ mặt.
"Hừ, cũng do thân thiết nên mới xảy ra chuyện như này, trong khi những đứa khác không ai bị."
"Tất nhiên, một năm qua đều nhờ Ngư Nhi chăm sóc, nếu ta đã đi lại được thì đến lượt ta chăm sóc cho Ngư Nhi." Lương Tín Nhân không ngại, nói.
Hái thảo dược, không phải là nơi đâu có thảo dược là lao đầu vô hái, những thảo dược nào đang cần thì mới hái thôi, nhưng nếu như chỗ đó thảo dược mọc quá ít thì cũng bỏ qua, để cho bọn chúng tiếp tục ở đó nảy mầm, đợi cho đến khi nhiều thì mới hái.
Đại sảnh.
“Thành chủ.”
"Vậy ngươi nói là cứ để con ta như thế mà c·h·ế·t hả?" An Phá gằn giọng lên nói.
"Không nói chuyện với ngươi nữa, ngươi xem đó mà làm." Người phụ nữ nói được hai ba câu xong bỏ đi.
“Ừm, mọi chuyện thế nào rồi?”
"Không phải, tuy Tử lão đã nói là không chữa nữa, nhưng theo ta biết tính cách của lão, thì lão chắc cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu cách để chữa mà thôi, khác là lão cần thời gian, vậy thì trong lúc đó chúng ta có thể cho công tử uống thuốc của Tử lão, hoặc là mời những đại phu ở nơi khác đến xem, dù sao thì còn hai thành trì chúng ta chưa đi qua để mời mà."
"Đã rõ, vậy giờ ta sẽ đi sai người." Tứ Mục quay người lui xuống, chỉ có thể nghe lời bề trên mà thôi.
Nam thanh niên lần nữa im lặng.
An Phá đến vị trí cao nhất ngồi xuống, nhìn xuống phía dưới Tứ Mục.
“Nương tử, nàng nữa, đi ra đi, đừng có ở đây làm vướng chỗ, để cho hắn nghỉ ngơi.”
Lúc trước thì Lương Tín Nhân cứ nghĩ rằng bình xịt ở đây là loại nhỏ, ai ngờ là nguyên cái bình xịt nước tưới cây, to như cái ấm nước.
"Loại sức mạnh này.... chắc là nhất đoạn." Lương Tín Nhân trốn ở một bụi cây xa xa, nhìn toàn cảnh và đưa ra phán đoán của mình.
"Hừ, ta biết bản thân cần như thế nào, ngươi không cần phải nói này nói nọ, một phần trong này cũng tại ngươi, ngươi cứ để nó chạy ra ngoài để chơi với đám vô bổ đó." An Phá giọng không đổi, âm trầm nói.
"Tín Nhân ca ca, huynh làm gì vậy? Cúi xuống, muội xịt thuốc cho." Bắc Ngư bên cạnh, lo lắng kéo Lương Tín Nhân thấp ngươi xuống, trên tay cầm theo bình xịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người một giỏ, đi theo con đường mòn tiến vào trong rừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta biết rồi, đến đại sảnh chờ ta.”
"Chơi, chơi, trong đầu chỉ có mỗi chơi, cũng do chơi nên ngươi mới trở nên như này, ngươi không biết điểm dừng sao." Khác với người phụ nữ, người đàn ông chửi lên.
“Thành chủ, ta đã trở về.” An Phá chưa nói xong thì bên ngoài tiếng của Tứ Mục truyền tới.
"Tốt, ánh mắt của Ngư Nhi không tệ, thế thì từ giờ nhờ cả vào ngươi." Bắc Tử vui vẻ nói.
---------------
"Phu quân, ta đã nói trước rồi, miệng của người đời là không thể nghe, bọn họ chỉ làm quá lên mà thôi, tác dụng thì không được bao nhiêu." Người phụ nữ nói.
Trong một căn phòng nọ, một thanh niên 19 tuổi đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch xấu xí có vài chỗ bị phát ban đỏ lên nhìn càng xấu xí hơn, mắt có quầng thâm do mất ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.