Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 161: Vòng Tròn Không Hồi Kết

Chương 161: Vòng Tròn Không Hồi Kết


"Ngươi nói như vậy càng khiến ta cảm thấy tò mò, Bắc Tử là ngươi như nào mà có thể đào tạo một con người như ngươi." Lời nói của Tứ Mục lần nữa gợi lên sự hứng thú mãnh liệt của Trương Dương đối với Bắc Tử.

"Đào tạo thì không dám nhận, ta chỉ nhận được sự chỉ bảo từ Từ lão mà thôi, hai người chúng ta là cùng tư tưởng nhưng cách thức thực hiện lại hoàn toàn khác biệt." Tứ Mục lễ phép đáp trả.

"Chỉ mới là chỉ bảo ngươi có thể được như bây giờ thì phần lớn cũng nhờ hắn chứ nhỉ? Vậy ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn một lần không?" Trương Dương lần nữa lặp lại yêu cầu.

Tứ Mục nghe xong thì đưa tay lên cằm, suy nghĩ, hắn đây không phải là muốn thứ gì chỉ là đang xem hôm nay là thứ ngày bao nhiêu, Bắc Tử có đi vào rừng hái thuốc hay không mà thôi, sau khi suy nghĩ một hồi và tính toán, Tứ Mục chắp tay nói: "Trương lão, thật xin lỗi, hôm nay là ngày Tử lão vào rừng hái thuốc, tới tối mới về, nên giờ ta có dẫn lão đi thì cũng không gặp được."

Trương Dương nghe vậy càng không khỏi bất ngờ lần nữa, như hắn hiện tại đây, không còn tự mình đi hái thuốc, hắn có thể nhờ người khác vào rừng hái, sau khi hái về có thể đổi thảo dược thành tiền, đây có thể nói là một công việc cho những người không có việc, nhưng nguy hiểm đi kèm cũng rất cao, vì vậy tiền nhận được cũng không hề ít.

"Vào rừng hái thuốc? Mình lão?"

"Đúng vậy, Tử lão ở một mình, à không bây giờ có thêm một người nữa, thường thì mỗi tuần sẽ có hai lần tự thân vào rừng hái thuốc, sau đó thì một ngày ngẫu nhiên trong tuần sẽ đem thuốc vào thành bán với giá rẻ cho người dân." Tứ Mục nói.

Tứ Mục không biết là hắn càng nói nhiều về Bắc Tử, thì trước mặt hắn Trương Dương càng cảm thấy hứng thú và bội phục.

"Nếu không lầm thì Bắc Tử cũng bằng tuổi ta, mà còn có thể tự mình vào rừng hái thuốc, những thứ hắn làm đều khiến người bội phục, kể cả ta." Trương Dương tán dương trong lòng.

Nhưng không gặp được hôm nay lại khiến Trương Dương có chút thất vọng, hắn phải lập tức trở lại Định Yên Thành, không có nhiều thời gian ở lại đây.

"Vậy sao, thế thì thật đáng tiếc, mong sao lần sau ta tới có thể gặp được hắn một lần."

"Trương lão yên tâm, ta sẽ thông báo về việc ngài tới cho Tử lão, đến lúc đó Tử lão sẽ bỏ ra một ít thời gian để gặp ngài." Tứ Mục hứa hẹn.

"Vậy thì làm phiền ngươi." Trương Dương trở nên vui vẻ, nói.

“Không có gì.”

“Vậy giờ ta về.”

Trương Dương nói xong thì quay lưng đi, Tứ Mục vẫn đứng đợi cho đến khi Trương Dương hoàn toàn đi mất mới trở lại đại điện phủ thành chủ.

Trước lúc đó, cũng tại trong đại điện, An Phá và vợ của hắn đang nói chuyện, vợ cửa hắn thì miệng nói liên tục, An Phá thì đang ngồi bên với khuôn mặt mất kiên nhẫn.

"Phu quân, ta đã nói với ngươi rồi, bây giờ ngươi nhìn xem, hắn còn không thèm để ngươi trong mắt mà đi tiết lộ ra cho đám lang băm kia, chắc chắn hắn đây có vấn đề, có thể là hắn đang nhắm đến vị trí thành chủ, trước tiên là muốn làm xấu mặt ngươi, tiếp đó là lan truyền cho người dân trong thành, tìm kiếm sự ủng hộ của người dân mà lật đổ ngươi...."

"NGƯƠI CÓ IM MỒM ĐI ĐƯỢC KHÔNG????? Cứ liên tục lải nhải, ngươi không thấy mệt nhưng ta thấy mệt." An Phá rống lên.

"Ngươi quát ta? Ta đây là nghĩ cho ngươi, cho tương lai Hoại nhi, mà ngươi lại quát ta?" Người phụ nữ không thua kém rống lên.

"Ta biết ngươi đang muốn nói gì? Nhưng không phải cứ đuổi hắn đi là mọi chuyện sẽ tốt hơn." An Phá cố lấy lại bình tĩnh, nói.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, hầu như mọi việc trong phủ thành chủ này đều do Tứ Mục làm, ta đây giống như chỉ là thành chủ bù nhìn, nhưng khác ở chỗ là chức vị thành chủ vẫn có tiếng nói, ngươi có biết tại sao không?"

"Thứ nhất là trừ khi ta đưa ra mệnh lệnh có hại với người dân, thì đừng nói là ý kiến, hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại mà lật đổ."

"Thứ hai là hắn đang đợi, năm sau là ta bồn lăm, đến lúc đó là phải bắt buộc rời khỏi chức thành chủ này, và đưa người kế vị, đây là quy tắc tồn tại của ba thành." Khả năng phân tích của An Phá không hề kém, nhưng hắn lại không biết cách để phát triển thành trì, vì vậy hắn mới để cho Tứ Mục xử lý, ngồi vào được chức thành chủ đâu phải là người tầm thường.

Quy tắc tồn tại của ba thành: An Lạc Thành, Định Yên Thành và Thanh Nhàn Thành, mỗi nhiệm kỳ thành chủ, không cần biết là lý do gì, như thế nào, cứ đến bồn lăm tuổi thì phải đi xuống, nhường cho người trẻ tuổi có tài năng đi lên nắm giữ, những người này sẽ đưa ra những ý tưởng để thành trì phát triển.

Tất nhiên cũng không tránh khỏi những trường hợp, người lên nắm giữ lại là làm xấu, nếu như vậy thật sự xảy ra, thì hai thành khác sẽ hợp sức lại và bắt lấy người đấy, đưa đến trước tất cả người dân để lăng trì.

Thứ nhất là để răn đe, thứ hai là để cho bọn họ biết rằng không phải trở thành thành chủ là ưng làm gì thì làm.

“Nếu như vậy thì phải làm sao bây giờ??” Người phụ nữ lo lắng cho địa vị của An Phá

“Không sao cả, nếu như chức vị thành chủ này mất, chúng ta vẫn còn đủ số tiền để sinh sống cho đến hết đời, nhưng mà ít nhất, lúc này đây, ta muốn tận dụng chức vị thành chủ này hết mức có thể để giúp Hoại nhi khỏi bệnh.” An phá thở dài nói, lúc này đây hắn đã có chút bình tĩnh trở lại, những lời nói lúc trước cũng đã bị nghe hết, còn một năm nữa xuống, nên có bị người nghĩ thế nào cũng đã không còn quan trọng.

Người phụ nữ nghe vậy cũng lập tức hiểu ra vấn đề, thời thế của bọn hắn đã hết, là lúc người mới lên thay, người phụ nữ chỉ có nước thở dài theo: “haizz, chỉ còn nước như vậy, mong sao có người có thể chữa được cho Hoại nhi.”

Lúc này cửa đại điện được mở ra, và người từ ngoài bước vào là Tứ Mục

“Thành chủ, các đại phu đã trở về.” Tứ Mục nói

“Tốt, ngươi hãy tiếp tục tìm và mời đại phu về khám cho Hoại nhi đi.” An Phá bình tĩnh nói

Tứ Mục thật sự giật mình vì quyết định này, không khỏi nói: “Thành chủ, mời đại phu ta không dám chắc mời được, những lời ngài nói trước đó ở đại điện đã bị mọi người nghe được, chẳng mấy chốc sẽ được chuyền đi khắp tam thành, bọn họ sẽ không dám mà tới chữa giúp.”

“Như này thì ngươi lại nói thiếu rồi, không phải tất cả đại phu đều như vậy, họ cũng là con người, có tài năng thì chắc chắn lòng tự trọng sẽ cao, lòng tự trọng cao sẽ đi kèm theo sự so sánh, so sánh rồi lại khinh thường, nâng cao cái tôi, cái tôi lại trở thành lòng tự trọng, một vòng tròn không hồi kết như ta vậy, vì vậy sẽ có những đại phu có cùng chung quan điểm với ta, có một vài người lương thiện như đám lúc nãy thì lại không.”

“Ngươi biết tại sao có những đại phu ngươi mời mà không được không? Đó là bọn hắn khinh thường đấy, nhưng bây giờ khác, cái ta nói ra sẽ rất nhanh truyền vào tai bọn hắn, nếu bây giờ ngươi đi mời, đừng nói là để bọn hắn suy nghĩ, bọn hắn cũng ngay lập tức đồng ý, tất nhiên điều kiện trong đó cũng sẽ tăng lên.” An Phá lần nữa phân tích, sống đến hắn hiện tại, không dám nói là thấy hết nhưng cũng đã đa phần thấy được lòng người, cái tôi che giấu.

Phân tích của An Phá khiến Tứ Mục phải suy nghĩ, vì nó quá đúng, trước đây Bắc Tử cũng từng phân tích cho hắn về lòng người rồi, khác với chủ đề khinh thường của An Phá, thì Bắc Tử khi đó đã nói về cái tốt và cái xấu, cái lợi và cái hại.

“Thành chủ nói phải.” Miễn không phải là gây bất lợi cho người dân, thì Tứ Mục đều đồng ý.

“Ngươi hiểu là tốt, vì vậy công cuộc mời đại phu lần nữa nhờ ngươi, nhưng trước khi đi nên cho Hoại nhi uống thuốc cho ta.” An Phá ra mệnh lệnh, cũng không phải là mệnh lệnh gì quá đáng, Tứ Mục làm được.

“Vâng.” Tứ Mục gật đầu nói, đang chuẩn bị để quay người lui xuống thì bỗng nhiên cửa đại sảnh lần nữa được mở ra.

Người đi vào là một hạ nhân, người này trông rất vội vàng, có thể trực tiếp nhìn thấy hắn đang chảy mồ hôi trên trán, quần áo lếch tha lếch thếch, không ngăn nắp.

“Thành chủ, không xong, không xong!!!” Hạ nhân vừa chạy tới vừa hô.

“Còn ra cái thể thống gì? Đây là phủ thành chủ, không phải cái chợ mà ngươi mặt đồ như thế.” An Phá lấy lại hình tượng thành chủ, uy nghiêm nói.

“Tại hạ xin lỗi, nhưng thật sự là có chuyện gấp.”

“Chuyện gì?” An Phá, vợ của hắn, Tứ Mục đều tò mò.

“Công tử, Hoại công tử đã bỏ trốn!!” Hạ nhân không dài dòng, trực tiếp nói thẳng.

“Cái gì???” Ba người đều bất ngờ, và trở nên lo lắng, nhưng lo lắng lại hai nguồn khác nhau.

Của vợ chồng An Phá là lo cho An Hoại, còn Tứ Mục là lo cho người dân, An Hoại dính một căn bệnh lạ, lở l·ây n·hiễm cho người dân thì sao bây giờ.

Chương 161: Vòng Tròn Không Hồi Kết