Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đô Thị Sóc Thiên Vương
Unknown
Chương 166: Thanh Lâu
Người nghèo vẫn tiếp tục nghèo, người giàu thì thay phiên làm cho nhau giàu, không thể thay đổi được số phận của người nghèo, trừ khi có được một bước tiến trong một lĩnh vực nào đó.
Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như này thì khó mà có thể phát triển thêm được nữa, nơi đây cần thay đổi.
Thế nhưng ai là người sẽ đứng lên làm thay đổi?
"Waa!! Tín Nhân ca ca, nơi đây thật khác, khác xa so với chỗ khi nãy." Bắc Ngư kinh ngạc nói, đây mới đúng là thứ mà nàng trước đây từng tưởng tượng đến.
"Đúng vậy, trông thật sang trọng và nhộn nhịp." Nhộn nhịp ở đây là muốn nói không khí ở nơi này, khác với bên kia, nhộn nhịp do tiếng ồn.
"Waa!! Tín Nhân ca ca, nhìn kìa, bên kia có quần áo thật xinh đẹp, waa, còn bên kia nữa, đó là bánh à? Bên kia sao có mấy tỷ tỷ đứng trên cao vẫy tay, vẫy khăn vậy? Muội muốn ăn thứ đó." Bắc Ngư mắt sáng như vì sao, nhìn thấy gì cũng thắc mắc, thấy gì cũng muốn nếm thử.
"Được rồi, được rồi, đừng có vội, chúng ta đi từng nơi một." Lương Tín Nhân mỉm cười, nói.
Thế là cả hai người, cùng nhau đi dạo khắp khu phố, vào trong quán thử đồ, ăn những món ăn lạ, mua những món trang sức kì quái, xấu mà mắc, trong đó còn không có nỗi một miếng ngọc.
Tài nguyên thiếu thốn là để diễn tả nơi này.
Cũng tại phía tây,
“Này, ngươi trốn nhà đi thế này liệu có ổn? Ngươi đang bệnh mà.”
“Lo gì, trong cái thành này ai mà không biết ta, chả mấy chốc cũng bị tim được và b·ị b·ắt về, cho đến lúc đấy thì chơi cái đã, chơi là hết bệnh”
Đây là An Hoại và nhóm bạn của hắn.
Người nào trong đám này cũng đều ăn mặc sang trọng, màu mè, con đeo thêm trang sức, bên hông thì mang theo cái túi nặng xùng xình, cứ mỗi bước chân là có thể nghe thấy tiếng lách cách từ đó phát ra.
“Bệnh ngươi có lây không?” Một người khác rón rén hỏi, đi cách An Hoại khá xa.
“Không, từ lúc bệnh tới giờ ngoài ta ra thì trong phủ chưa có ai bị lây cả.” An Hoại suy nghĩ, nói.
Nghe thế xong tên này mới thở một hơi, tiến lại gần An Hoại, đây là cũng sợ bị lây bệnh lạ, bệnh khiến cho An Hoại bị nhốt trong phòng một năm, không ra được.
“Như thế thì tốt, giờ chúng ta đi đâu?”
An Hoại lúc này bỗng nở lên một nụ cười d·â·m tà, ánh mắt đầy d·ụ·c vọng, nói: “Một năm nay bị nhốt trong phòng, không được ra ngoài, ta nín gần c·hết, nếu như ta đã ra được bên ngoài thì tất nhiên mục tiêu hướng tới là Thanh Lâu.”
“Thanh Lâu? Ngươi cũng gan thật, bệnh thì chưa chữa xong đã muốn chơi thứ lành mạnh như vậy.” Một người nào đó cười một cách đê tiện, nói.
“Ngươi biết gì? Có thể bệnh nhưng sức lực ta lúc này vẫn còn, đừng nói nhiều, đi thôi.” An Hoại không muốn vòng vo, muốn nhanh chóng đi giải quyết, trước khi bị người phái tới bắt về.
Nhóm người An Hoại tiến tới trước của Thanh Lâu.
Sự xuất hiện của An Hoại đã khiến cho những vũ nữ bên trên thanh lâu sôi động.
“A! Hoại thiếu, là Hoại thiếu!!”
“Đâu? Đâu? Hoại thiếu đâu?”
“Wa!! Thật sự là Hoại thiếu.”
“Hoại thiếu, sao một năm nay không thấy ngài xuất hiện ở đây? Bọn nữ tử chúng em chờ ngài mỏi mòn.”
“Hoại thiếu, hôm nay ngày có muốn em phục vụ không?”
“Hoại thiếu, bệnh tình của ngài đã ổn chưa? Nếu chưa ổn thì để em chữa cho”
“…”
Tiếng hò reo vang vọng khắp khu phố, kèm theo đó là kiểu tạo dáng khiêu gợi, làm An Hoại trong lòng rục rịch.
Như những gì những vũ nữ nói, thì An Hoại là khách quen ở đây, số lần tới đã không thể đếm hết, số tiền dùng ở đây cũng không hề ít.
“Hoại thiếu, ngươi quả nhiên vẫn rất nổi a.” Trong nhóm An Hoại, một người nào đó lên tiếng.
“Ha ha, các mỹ nữ, ta đã trở lại!!” An Hoại không ngần ngại dang tay ra và hô lên.
Đám người đi đường cũng bị tiếng kêu làm cho chú ý, nhưng cũng chỉ là chú ý thôi xong cũng bỏ đi, đơn giản là bọn hắn quen rồi, con trai thành chủ, An Hoại, lúc nào cũng có mặt ở Thanh Lâu còn nhiều hơn số lần hắn chịu pử nhà ăn cơm.
“Aaa” phía bên trên lầu đám vũ nữ cũng hoan hô.
Đây là nơi kiếm ra tiền của bọn hắn, chỉ cần phục vụ tốt An Hoại, chỗ tốt là không thể thiếu, tất nhiên phục vụ cái gì thì không cần nói mọi người cũng biết.
Lúc này, từ trong Thanh Lâu chạy ra một phụ nữ trung niên, mập mạp, trang điểm dem dúa, quần áo thiếu thốn, mặt mũi xấu xí, nhìn thôi cũng muốn đui con mắt.
Và người này chính là chủ của Thanh Lâu, Thanh mụ.
Thanh mụ đưa ra nụ cười, cơ thể uốn éo đến gần An Hoại, nói: “Hoại thiếu, cuối cùng ngài cũng trở lại, trước tiên ta xin chúc mừng ngài khỏi bệnh.”
An Hoại bị người như Thanh mụ làm dị ứng, liên tục tránh né sự tiếp cận, gượng cười nói: “Ừm.”
“Phải rồi, sao ta không thấy Hồng nhi đâu?” Hồng nhi chính là người mà hắn đã ước định với Thanh mụ rằng nàng chính là người phục vụ chuyên dụng của hắn, chỉ có hắn mới được phép chạm vào nàng, không cho nàng phục vụ những người khác.
“Hồng nhi…. Nàng….” Thanh mụ ấp úng nói.
Sự ấp úng đã khiến cho An Hoại nghi ngờ: “Thanh mụ, ta chỉ mới không tới một năm thôi, đừng nói ngươi đã để cho Hồng nhi phục vụ người khác? Ngươi đây là không để lời nói của ta vào trong lòng sao?”
“Không phải, không phải, Hồng nhi đã mất cách đây nửa năm.” Thanh mụ vội vàng giải thích.
“Mất? Mất đây là có ý gì?” An Hoại vẫn chưa hiểu lắm
“Là c·hết đấy.”
Lời nói khiến An Hoại có chút đứng hình, một lúc sau mới tỉnh lại, hỏi: “Tại sao?”
“Từ lúc ngài không còn tới nữa, tránh để những vị khách khác gọi, ta đã để cho Hồng nhi ở trong phòng, một ngày vẫn ba bữa cơm cho nàng, nhưng đến một hôm khi phát hiện thức ăn vẫn ở cửa, không được lấy vào, chúng ta mới liền cảm thấy quái lạ, cho đến khi mở cửa vào trong thì nàng đã ngừng thở, có thể suy kiệt.” Thanh mụ ngắn gọn kể lại tình huống khi đó.
“Vậy sao.” An Hoại buồn bã.
“Không sao cả, Hồng nhi tuy xinh đẹp, nhưng trong Thanh Lâu chúng ta không chỉ có mỗi nàng, vẫn còn người khác để ngài lựa chọn.” Thanh mụ an ủi.
“Ừ.” An Hoại cũng lấy lại tinh thần, một kẻ phong lưu như hắn sao có thể chỉ vì một người mà xuống tinh thần, với lại người nơi đây mỗi ngày đều c·hết hơn mười người, đủ các loại lý do, nên cũng không quan trọng mấy.
“Đi thôi, vào trong.” An Hoại muốn vào bên trong nhưng..
“Hoại thiếu, chờ đã.” An Hoại bị người kêu lại.
An Hoại có chút không vui, hắn không có nhiều thời gian để vui chơi thế này: “gì nữa?”
“Nhìn bên kia.” Người đó chỉ tay sang một hướng.
An Hoại dựa theo ngón tay nhìn sang phía đó, ngay lập tức, đập vào trong mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp, đẹp như thiên tiên, khuôn mặt đáng yêu, quần áo mộc mạc nhưng khí chất tỏa ra thật trong sáng, trong trắng.
Nếu để những nử tử khác lại gần thì chỉ giống như cỏ cây dưới đất với mây trắng tầng trời, không cùng đẳng cấp.
“Thật xinh đẹp.” An Hoại trầm mê, đưa ra lời khen.
“Đúng vậy.” Thanh mụ cũng bị khí chất làm mê người.
“Ngươi biết đó là ai không?” An Hoại hỏi.
“Không biết, chưa từng thấy xuất hiện ở đây.” Thanh mụ nói, hắn đã mở thanh lâu và làm ở đây rất lâu, không nói nhận biết hết nhưng phần lớn người nào hắn cũng quen mặt.
“Ha ha, quả nhiên, đây là trời định, Hồng nhi mất, ông trời đã đưa một người khác còn xinh đẹp hơn đến cho ta, chỉ có nữ tử như này mới phù hợp với địa vị của ta, không nói nhiều, nàng ấy chắc chắn sẽ là của ta.” An Hoại cười lên, trong lúc buồn lại có niềm vui bất ngờ xuất hiện.
“Chúc mừng Hoại thiếu.” Thanh mụ nhanh chóng vuốt đuôi ngựa.
“Đi thôi, qua đó.” An Hoại nói với đám của hắn, sau đó là chỉnh chu lại quần áo, liếm vào tay rồi vuốt tóc, để lộ túi tiền to đùng bên hông ra.
Cả nhóm bắt đầu di chuyển lại gần bóng dáng xinh đẹp.
Sau khi đến gần bóng dáng xinh đẹp, nhìn rõ được mặt mũi các thứ hơn, nhóm người lại càng trở nên mê hơn, mặt mũi tinh xảo làm sao, phù hợp làm sao, nụ cười khiến cho cả nhóm phải c·hết mê c·hết mệt.
An Hoại nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, lần nữa tự tin lên, ưỡn ngực, bước chân thanh thoát đi tới.
“Mỹ nhân, làm quen được không?”
Người này không ai khác là Bắc Ngư, nàng đang đứng chờ đợi, chờ đợi Lương Tín Nhân trả tiền cho món đồ mới vừa mua.
Xong tự nhiên có tiếng nói từ sau lưng, làm nàng giật cả mình, co ro lại
"Ngươi.... các ngươi...là ai?" Tự nhiên có người đến tìm nàng để trò chuyện, Bắc Ngư thật có chút không quen, đây cũng là lần đầu tiên ngoài Lương Tín Nhân và Bắc Tử ra, nàng trò chuyện với người khác, lời nói không được tự nhiên khi nói ra.
An Hoại thấy Bắc Ngư có nói vấp, thì không khỏi càng tự tin hơn, ánh mắt tham lam, đầy d·ụ·c vọng nhìn Bắc Ngư,
"Mỹ nhân, nàng không cần sợ, ta đây chỉ muốn làm quen mà thôi."
Lời nói dễ hiểu, mang tính làm quen, giao lưu, nhưng ánh mắt của hắn đã khiến cho Bắc Ngư rùng mình