Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đô Thị Sóc Thiên Vương
Unknown
Chương 189: Tâm Bệnh Giải!! Nhưng...
"Quân ca nói đùa, chắc hai đứa cháu đùa thôi đấy." Vẫn có người không tin lắm.aaa
"Ngươi thấy ta nói đùa bao giờ chưa?" Mộ Quân nghiêm túc.
"Rồi." Ngay lập tức có người đáp lại.
"..."
"Không, đây không phải là đùa, không ai lấy cái c·h·ế·t ra đùa bao giờ cả, kể cả Tử lão!!" Mộ Quân tiếp tục nói: "Các ngươi cũng biết nhân phẩm của Tử lão mà, những chuyện như này lão sẽ không cho phép đùa, dù sao thì lời của đại phu, đều liên quan đến mạng người."
Lần này đám người hoàn toàn trầm mặt.
Đúng vậy, bọn hắn có vẻ đã quên Bắc Tử là đại phu, đại phu đều phải có trách nhiệm về hành động và lời nói, không thể dùng cái c·h·ế·t ra làm trò đùa.
"Quân lão ca, nếu thật sự là vậy thì phải làm sao?" Dần dần có nhiều người tin lấy câu chuyện.
"Còn sao nữa, đi thông báo cho mọi người để cho mọi người trong thành đều biết, tin cũng được mà không tin cũng được, hãy cảnh báo rằng thú triều ngày mai có lẽ sẽ bắt đầu, tiếp đó ai về nhà nấy chuẩn bị hầm trú, đồ dự trữ đều mang xuống dưới đó, thú triều đột xuất, nên cũng không biết khi nào nó kết thúc." Mộ Quân hô to lên cho mọi người xung quanh đều nghe.
Tín cũng được mà không tin cũng được, mỗi người đều có cho mình một lựa chọn, bọn hắn chỉ cần làm tận chức trách là cảnh báo là được.
"Được!"
"Để ta qua thông báo cho lão thất đã."
"Ta qua dì!"
"..."
Nhiều người bên trong lập tức hưởng ứng theo, theo đó đám người dừng lại việc trên tay lại, đi cảnh báo.
Dần dần, cảnh báo đươc truyền khắp thành trì.
Cả thành trì trở nên hỗn loạn, có người to mồm nhanh miệng không tin, có người nhẹ dạ, nhát gan, dễ dàng tin tưởng lấy, rồi cũng bắt đầu cảnh báo cho những người khác
Phần cảnh báo này cũng ngay lập tức truyền vào tai mấy địa chủ, đại phu đối thủ của Bắc Tử, và phủ thành chủ về cái c·h·ế·t của Bắc Tử.
Phủ thành chủ, trong lúc Tứ Mục đang ngồi xem lấy những văn kiện, bỗng nhiên có người gõ lấy cửa phòng.
"Tứ tiên sinh, ngoài thành có đồn đãi."
"Vào đi." Tứ Mục cho phép người vào, và người tiến vào không ai khác đó là Tôn Sơn.
"Tôn Sơn à? Có gì đồn đãi?"
"Còn đồn đãi cho rằng, thú triều ngày mai sẽ bắt đầu." Tôn Sơn chấp tay nói.
"Thú triều sao? Dị động của yêu thú xung quanh thành cũng nói lên được, nhưng ngày mai thì có hơi..." Tứ Mục trầm ngâm, nhẹ nói.
"Còn nữa, nghe nói Tử lão đã bị yêu thú g·i·ế·t."
"Hừm... bị g·i·ế·t sao? Chờ đã, ngươi nói ai?" Tứ Mục đứng dậy, tay đập mạnh xuống bàn, không nghe thấy rõ, nên lần nữa muốn hỏi lại.
"Bắc Tử, người đời thường gọi là Tử lão, một đại phu." Tôn Sơn lặp lại chi tiết hơn.
Nhưng sau đó hắn lại nhìn thấy Tứ Mục đứng đờ người ra, ánh mắt thất thần.
Rồi Tứ Mục như nghĩ tới thứ gì đó, lần nữa hỏi: "Tin từ đâu mà biết?"
"Nghe người ta nói là hai đứa cháu của Tử lão may mắn thoát được, chạy vào thành và cảnh báo cho mọi người." Tôn Sơn tiếp tục nói.
"Vậy tình hình của hai đứa nó thế nào rồi?"
"Thuộc hạ không biết." Tôn Sơn lắc đầu.
"Ngươi hãy nhanh mang người đi điều tra về hai đứa nó cho ta, tìm được nơi dừng lại, tiếp đó lại thông báo cho ta." Tứ Mục ra lệnh.
"Rõ!" Tôn Sơn chấp hành, đang muốn đi thì Tứ Mục gọi lại lần nữa thông báo.
"Còn nữa, cảnh báo toàn thành, thú triều có lẽ sẽ sớm bắt đầu, cần chuẩn bị trước." Tứ Mục vẫn không quên vì dân.
"Rõ!" Tôn Sơn lần này thật sự đi ra ngoài.
Đợi cho đến khi Tôn Sơn đóng cửa lại, Tứ Mục ngã người ngồi bệch trên ghế, ánh mắt nhìn lấy trần nhà, bên trong xuất hiện nổi buồn thoáng qua.
Cũng tại phủ thành chủ, đại điện.
Giờ đây đại điện khắp nơi được giăng lấy vải trắng, tạo hình là dành cho lễ tang.
Ở giữa đại điện là một cỗ quan tài, bên trong nằm lấy An Hoại.
Bên cạnh vẫn là mẹ hắn, giờ bà đã không còn khóc nữa, khóc hết nước mắt rồi.
Lúc này một người từ ngoài chạy vào, tiến đến bên cạnh tai An Phá thầm thì.
An Phá nghe xong thì ngay lập tức trở nên bất ngờ.
"Ngươi nói là thật?"
"Là thật, khắp nơi đều đang đồn đãi."
"Được, ngươi lui ra đi."
"Vâng."
Người này ngay lập tức lui ra, đại điện bên trong lần nữa lâm vào yên tỉnh, chỉ có ba người.
"Phu quân, có chuyện gì sao?" Vợ của An Phá lên tiếng hỏi, giọng nói bên trông không còn bao nhiêu sức.
An Phá nhìn bà một mắt, như nghĩ tới thứ gì đó, liền nói: "Bắc Tử c·h·ế·t, do yêu thú."
"Cái gì?" Bà bất ngờ, xong không hiểu sao tinh thần trở nên phấn chấn hơn: "Hừ, quả nhiên người xấu thường sống không lâu."
"Hoại nhi trên trời linh thiên sẽ vui." Bà quay lại nhìn An Hoại đang nằm trong quan tài một mắt.
An Phá không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn, không biết đang suy nghĩ gì.
Lắng.
Ngày hôm nay, c·h·ế·t nhiều nhất là những thương nhân, khi mà Yêu thú chỉ nhắm vào An Lạc Thành, những người trên đường tiến vào An Lạc Thành cũng là nạn nhân.
Vì là không có người chạy thoát nên hầu như hai thành trì khác của nhân loại không hề biết đến thú triều lần này.
Còn về phía Lương Tín Nhân, hắn vẫn như thế tu luyện với mục tiêu là cố gắng hồi phục tu vi sớm nhất có thể, nếu không tương lai hắn không thể bảo vệ được Bắc Ngư.
Với một nơi linh khí nồng đậm như này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng thời gian không đợi hắn.
Cứ thế, hắn tu luyện một mạch tới sáng ngày tiếp theo, mặc kệ bữa tối.
Đến sáng, Lương Tín Nhân mở mắt ra, nhìn một vòng quanh cơ thể.
"Ngon, nhất đoạn gần đỉnh phong, nhưng vẫn chưa đủ."
Tốc độ tu luyên như này hắn đã thỏa mãn, chỉ là nghĩ tới những yêu thú ngoài kia, thì hắn vẫn chưa là gì cả.
Lương Tín Nhân thở dài cái nhẹ, dạo gần đây hắn thở dài hơi nhiều, hắn tiến đến gần cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài.
Lượng người bên ngoài đã có phần giảm đi một cách đáng kể, còn lại người chắc là không tin tưởng lắm, như như vậy đã được rồi.
Lương Tín Nhân âm thầm gật đầu: "Có vẻ như cảnh báo đã có phần hiệu quả."
Tiếp đó Lương Tín Nhân ánh mắt chuyển qua bên giường, Bắc Ngư vẫn như cũ ngất đi chưa tỉnh.
Ngất một ngày liên tục có vẻ như không phải là một dấu hiệu tốt, Lương Tín Nhân muốn tiến đến để kêu nàng dậy.
Nhưng khi hắn tiến đến thì Bắc Ngư lúc này mở mắt.
Lương Tín Nhân lấy làm vui mừng: "Ngư nhi, muội đã tỉnh?"
Bắc Ngư ánh mắt mơ màng, nhìn một lần xung quanh, phát hiện bản thân nàng đang ở trong một quán trọ.
"Tín Nhân ca ca? Muội đang ở đâu? Đúng rồi, gia gia, gia gia thế nào?" Bắc Ngư mới đầu có chút không được thích nghi, nhưng tiếp theo lấy lại được tinh thần, nàng chủ đề lần nữa quay đến Bắc Tử.
"Ngư nhi, chấp nhận đi, Bắc Tử đã c·h·ế·t." Lương Tín Nhân chậm rãi nói.
Bắc Ngư nghe thế thì lần nữa chảy nước mắt, khóc, nhưng lần nãy đã tốt hơn, không còn mở miệng là kêu gia gia.
"Hu hu~~"
Bắc Ngư trước đó đã khóc rất nhiều, đã vậy nàng hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì, nếu như tiếp tục khóc như này sẽ không ổn.
Lương Tín Nhân vội vàng chạy tới dỗ: "Ngư nhi à, sinh lão bệnh tử là những gì mà người bình thường phải trải qua, tuổi thọ tuy ngắn nhưng đó là thử thách của họ, chúng ta không thể đòi hỏi rằng họ sẽ mãi mãi bên cạnh chúng ta."
"Vậy còn huynh và muội, không phải người thường sao?" Bắc Ngư thút thít nói.
"Không, chúng ta đã vượt qua người thường, chúng ta chỉ có sinh và tử, tuổi thọ kéo dài, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc thử thách mà chúng ta nhận được cũng lớn hơn nhiều." Lương Tín Nhân từ từ giải thích.
"Vậy tại sao gia gia không thể giống chúng ta?"
"Đó là lựa chọn, khác với ta và muội, chưa hơn hai mươi, những thứ bản thân trải qua chỉ là một phần nhỏ, còn Tử lão thì khác, lão đã đủ già, những thứ cần trải qua cũng đều đã trải qua, đắng cũng ăn qua không kém, lão đã sống đủ rồi không muốn phải kéo dài thêm nữa."
"Ừm." Bắc Ngư đã có phần hiểu, nhưng vẫn thút thít.
Lương Tín Nhân thật bất ngờ: "Tâm bệnh đã giải sao?" Nếu thật sự đã giải thì thật tốt.
Lương Tín Nhân tiếp tục nói: "Tử lão đây là lo lắng cho muội, nên bản thân không muốn sớm nhắm mắt, liệu muội có hiểu được dụng tâm lương khổ của lão? Từ giờ muội cần phải cố gắng hơn để sống sót, chỉ có sống sót, Tử lão trên trời nhìn thấy muội như này lão mới thực sự yên tâm."
"Ưm!" Bắc Ngư đã nín khóc, chỉ còn đưa tay quẹt mắt.
Lương Tín Nhân không còn nói gì nữa, hắn đây là để cho Bắc Ngư suy nghĩ, nếu thật sự tâm bênh đã giải thì nàng sẽ hiểu được những thứ này.
Quả nhiên, không ngoài mong đợi, Bắc Ngư qua một thời gian nữa liền đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Tín Nhân ca ca, gia gia ở chỗ nào?"
"Vẫn là chỗ đó, nhưng ta đã chỉnh chu lại cho lão, khi nào mọi chuyện ổn định, ta sẽ đưa muội về lại nơi đó." Lương Tín Nhân nội tâm vui mừng, nhẹ nhàng nói với Bắc Ngư.