Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Trốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trốn


Bốn người đàn ông cũng không để ý đến hành động này của hắn. Đều thông cảm cho thằng nhóc.

Ba người còn lại nghe thấy lời của anh Tư đều gật gù, lại ngồi xuống. Mùi cồn ít nhiều gì làm cho bọn họ không quá tỉnh táo, dễ kích động.

Quân gật đầu, ánh mắt bắt đầu toan tính điều gì đó. Mặt trăng trên cao kéo theo bóng hình của hai người. Chiếc xe ga băng băng trên con đường đất đỏ, rồi lao vào con đường trải nhựa.

Quân nghe đến ba chữ công an xã, trong nội tâm hắn đã bắt đầu sợ hãi. Ánh mắt hơi hoảng loạn.

"Vẫn là anh Tư suy nghĩ thấu đáo."

"Ai c·ướp mầy?"

"Ừ nhỉ? Tao quên. Đáng tiếc."

[Tích. Hành vi hợp lệ. Mở khóa kỹ năng.]

"Ủa chú? Đã hơn 11h đêm rồi. Công an xã họ sẽ làm việc sao?" Quân đứng dậy, mang vào đôi dép tổ ong mà Chú Tư cho, rồi hỏi người đàn ông.

"Nhóc, không có gì phải sợ sệt. Mày nói ra đi, mày b·ị c·ướp ở chỗ nào? Tao giúp mày!" Người đàn ông với vẻ mặt đỏ bừng, thần sắc trượng nghĩa nói với hắn.

Quân nhỏ giọng rối rít cảm ơn ông ấy. Hắn chui vào nhà vệ sinh bắt đầu thay đồ, vệ sinh cá nhân.

Không bận tâm đến âm thanh thông báo số kinh nghiệm nhận được từ kỹ năng giao tiếp. Hắn bắt đầu chuyên tâm vệ sinh cá nhân.

"Đúng á, mày vào nhà tao. Tao có một bộ đồ khác cỡ, lâu rồi không mặc. Để lâu quá, kiểu gì cũng thành cái giẻ lau thôi. Thà cho mầy, đỡ phí." Anh Tư cởi mở mời Quân vào nhà. (Anh Tư hay Chú Tư)

"Sẽ, mày yên tâm. Em trai chú làm công an. Tối nay nó trực đêm tại cơ quan. Có chú đi với mày, nó sẽ nể mặt." Chú Tư nhe răng cười, giải thích.

Quân ít nhiều gì cũng có chút cảm giác tội lỗi khi đã lừa mấy ông chú tốt bụng nầy. Nhưng đều là vì sống, sau này nếu còn có cơ hội, hắn sẽ trở về báo ân.

"Sao á chú?"

Quân bất đắc dĩ chiều theo ý ổng, vẫn không quên tạ ơn: "Cảm ơn chú." Hắn quan sát nội thất bên trong căn nhà, nhìn thấy một chiếc đồng hồ treo tường. Thời gian biểu hiện là 10h17'.

Thời gian đã khá muộn. Đây là Quân cố ý kéo dài thời gian. Bởi vì giờ này thì công an xã thường sẽ không làm việc. Hắn sẽ không phải đối mặt với công an.

"Đây, mũ bảo hiểm."

"Con cảm ơn ạ."

Có vẻ như ông ta tưởng rằng Quân sợ bị mang ơn, nhưng đâu biết rằng nó sợ bị đi tù vì chuyện cái xác. Nếu gặp công an, có tới tận 90% là hắn sẽ bị phát hiện.

"Đi nào, vào đây. À nhớ nhỏ tiếng. Vợ con tao ngủ ở trong buồng á." Người đàn ông nhiệt tình kéo tay Quân vào trong, bước chân ông ấy nhỏ nhẹ như sợ đánh thức ai. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mày mười tám tuổi mà đúng không? Ly rượu của mày đây. Uống vài ly cho vui." Người đàn ông thấp bé cười toe toét giơ một cái ly tới trước mặt hắn.

"Không xa cũng không gần. Tầm 20 phút."

"Ừm, trình báo công an là cách tốt nhất."

"Haha, nhìn mày trông khá hơn rồi đó."

"Không sao ạ, con uống nước lọc cũng được." Quân cầm ly nước, nốc ực ực.

Ăn uống no say, thời gian cũng đã tới 11h05'. Mọi người bắt đầu dọn dẹp và đi về nhà. Quân cũng giúp đỡ ông chú dọn lại chỗ nhậu.

Nhìn xem khung cảnh, Quân thầm nhủ, cơ hội tới rồi.

Mấy người đàn ông không chút lạ lẫm, mở miệng trêu chọc hắn. Quả nhiên thức uống có cồn có thể giúp con người ta ngay lập tức thân quen.

Bản thân Quân, hắn đang chờ câu nói này. Nói thật, nãy giờ dạ dày hắn rên rỉ liên tục. Vì thế người thiếu niên không để ý đến mặt mũi, ngồi bệch xuống gắp ngay cho mình một miếng thịt.

Bốn người đàn ông nghe xong, đều vẻ mặt giận dữ đứng dậy lớn tiếng. Tất nhiên là bọn họ đang tức giận lũ c·ướp mà Quân sáng tạo ra.

"Ăn gì chưa? Ngồi xuống ăn với tụi chú." Chú Tư gọi hắn nhập tiệc.

Hắn cởi tấm vải bẩn thỉu ra, đưa mắt nhìn mình trong gương. Cơ thể hắn đen sì, làn da khô khan như đất h·ạn h·án lâu rồi không gặp nước. Ngũ quan thô kệch.

Lần này thì Quân có chút sợ rồi. Quen biết với người có người nhà làm công an. Không được, chỗ này không thể ở lâu. Phải đi ngay lập tức.

Nhưng đáp lại ông ấy là tiếng dế kêu, tiếng gió vi vu trong đêm, cùng một khỏa mặt trăng tuyệt đẹp.

"Công an xã có xa chỗ này không chú?"

"Biết là mày không phải người ở đây rồi. Nhưng sao mày trông thảm thế nhóc? Mày bao nhiêu tuổi?" Người đàn ông phất tay, vẻ mặt hiển nhiên. Ông ta bắt đầu hỏi những điều mà Quân lo sợ nhất.

"Có gì thì mày tắm luôn nha, mày hôi quá tối chú ngủ không được á."

Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng níu cho mình một ít sự bình tĩnh: "D-dạ, con từ xa đến. Con đói quá nên men theo mùi thơm lại đây."

"Đây là mình sao? Trời ơi, chẳng những đen thui mà còn xấu nữa." Quân sờ lên bóng hình trong gương, thấp giọng chê bai.

"Ừ, đúng thật, hồi nãy trông chả khác gì ăn mày!"

Quân đã chạy trốn rồi!

Quân đều trả lời lưu loát, với những vấn đề tư mật thì hắn đều tìm cách lảng tránh. Vì có men say trong người nên mấy ông chú cũng không có quá chấp nhất đến câu trả lời.

Đầu tóc hắn đã được chai vuốt gọn gàng nhất có thể, khuôn mặt sạch sẽ nhưng vì đen nên chẳng có khác biệt mấy.

"Chú ơi, con buồn tiểu quá. Chú cho con xuống chỗ nào đó giải quyết được không?"

Bảng thông báo hiện lên trước mặt Quân, Quân quan sát kỹ bốn người đàn ông. Vẻ mặt của họ vẫn tức giận, không thấy có sự thay đổi gì khi bảng thông báo xuất hiện. Đúng như mình nghĩ, chỉ có bản thân mình mới thấy được bản điện tử.

"Đúng đấy, nhóc con." Một người đàn ông thấp bé khác gật đầu tán đồng ý kiến của bạn nhậu.

Quân khéo léo từ chối: "Dạ, con cảm ơn ạ. Nhưng mà con muốn giữ cho mình tỉnh táo khi gặp công an ạ."

Chú Tư chở hắn trên một con xe tay ga. Hãng gì hắn cũng không rõ nữa. Nhìn khá là lạ lẫm, không giống mấy loại hắn hay thấy.

[Tích. Kỹ năng Giao tiếp lv.0 (4/100)]

"Hè, mày coi thử mấy cái quần này có vừa với mày không? Đây áo đây. Nhà vệ sinh ở chỗ kia." Chú Tư đưa cho hắn mấy cái quần và áo, còn chỉ chỗ cho hắn thay đồ.

Chương 3: Trốn

Trên người mặc một chiếc quần jean đen và một chiếc áo thun cổ tròn. Khá là vừa người.

"Dạ, năm nay con mười tám tuổi. Con đang đi phượt đường dài thì b·ị c·ướp." Quân không ngại đưa ra một lý do tự bịa.

Hắn vội khoa tay nói: "Cảm ơn lòng tốt của mấy chú, nhưng mà con chỉ muốn xin một bồ đồ để mặc thôi. Việc trình báo công an, con sẽ tự làm, không phải làm phiền mấy chú ạ."

Người đàn ông được gọi là Anh Tư, uống hết rượu trong ly, đập mạnh nó xuống sàn. Ông ấy đứng dậy, "Nhóc theo chú vào nhà, chú cho mày một bộ đồ, rồi lên xe. Tao chở nhóc lên chỗ công an xã."

"Chú đừng có nhìn." Quân xuống xe, trước khi đi giải quyết nỗi buồn cá nhân, hắn vẫn không quên nhắc nhở ông chú.

Đầu tóc như ổ quạ, sợi tóc khô cứng, may mà ánh mắt sáng ngời gỡ gạt lại một ít nhan sắc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"À nhóc." Âm thanh của Chú Tư bất chợt vang lên ở ngoài của phòng vệ sinh, làm Quân giật nảy mình.

"Cái gì?"

Tuy trong nội tâm hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng mặt ngoài Quân vẫn thể hiện sự vui mừng: "Thế thì mình đi thôi chú."

Quân dùng vẻ mặt tội nghiệp của mình, giọng có phần uất ức: "Con không nhớ ạ. Chúng nó đánh con ngất xỉu. Lúc con tỉnh lại đã thấy mình như vầy rồi. Cả người chẳng có gì cả." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chú Tư lắc đầu di chuyển tầm mắt, "Trăng đêm nay đẹp thật." Một hồi sau, điếu thuốc đã bị ông ta rít sạch sẽ nhưng Quân vẫn chưa trở lại.

Chú Tư dần mất kiên nhẫn, tao còn phải về nhà ngủ với vợ nữa đây, thế là hô: "Nhóc, nhóc con."

"Dạ, con cảm ơn chú." Giọng Quân cảm kích, Chú Tư là một người tốt. Ông ấy kiếm cái cớ sứt sẹo nhất để hắn có thể đi tắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông ấy biết lát nữa mình phải chở người, vì thế đã ngừng uống rượu. Giữ cho tinh thần tỉnh táo nhất có thể để điều khiển phương tiện giao thông.

Một lát sau, Quân với bộ đồ mới, ngoại hình sạch sẽ, thơm tho đi ra ngoài hiên.

Nhờ vậy mà kỹ năng Giao tiếp của hắn đã tích lũy tới tận 26 điểm kinh nghiệm rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mày tính đàn bà quá!" Ông chú cười mắng, rút ra điếu thuốc, bật lửa rít một hơi. Đồng thời nhìn xem Quân đi vào phía bụi rậm đằng xa.

Trong quá trình ăn uống này, Quân không thiếu những khoảng khắc được mấy ông chú hỏi thăm. Ví dụ như quê mày ở đâu, mày có học đại học không, có người yêu chưa…

Người đàn ông với vẻ mặt đỏ bừng, nhìn xem hắn: "Nhóc đừng có ngại, quý mày thì tụi tao mới giúp. Không cần phải sợ mang ơn."

"Ơ hay, sao lúc nãy mày không đi ở nhà chú? Chịu thua mày luôn." Ông chú hơi phàn nàn, nhưng vẫn dừng xe ở một chỗ ngã ba.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trốn