Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Đồng nghiệp đánh nhau
Tình cảnh này xảy ra quá nhanh, hai anh thợ điện ngây người, mới nãy cậu nhóc phụ hồ vẫn còn cười nói với mình, bây giờ lại sắp đối mặt với nguy cơ sớm tối.
Trong giờ phút nguy cấp ấy, một bóng người lao nhanh, kịp thời bắt chặt cánh tay quơ loạn của Quân.
Trong lúc hai người thợ điện kéo dây điện theo sơ đồ, làm việc mà chỉ thợ điện mới hiểu rõ. Quân và Anh Vân ngồi nghỉ, uống trà đá. Cả hai đều mệt tới nổi không muốn nói chuyện, chỉ ngồi hóng mát thôi. Thân thể của cả hai đều dính đầy bụi xi măng, từ quần áo đến tay chân, không thiếu chỗ nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lát sau, ở dưới đó truyền ra tiếng cãi vả, mắng nhiếc làm kinh động hết thảy mọi người. Tất cả trừ Quân, đều tụ tập để xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Quân cùng Anh Vân đi theo hai anh thợ điện tới vị trí phòng bếp. Sau khi đo đạc, cả hai dựa theo sự chỉ đạo của cả hai người thợ điện, đục vào vị trí đã được chỉ định.
"À, Quân nè. Mày có số điện thoại không? Anh xin, có gì tiện cho việc liên lạc." Anh Biện giơ lên chiếc điện thoại thông minh và hỏi.
Trên trán Quân xuất hiện một lượng mồ hôi nhễ nhại, miệng thở ra khói trắng. "Hình như mình mạnh hơn thì phải." Có vẻ như đến lúc này cậu nhóc mới nhận ra, khi thấy sự tàn phá của bức tường.
Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể mình đã được cải thiện, nó không còn là sự hụt hơi, sự yếu đuối, sự đau đớn. Nhìn xem Anh Vân vẫn đang gắng sức đục vách tường bên cạnh, Quân nóng lòng muốn thử xem sức mạnh của thể chất vừa được nâng cấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh Vân tuy có hơi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng tính anh ấy không xấu. Đặc biệt là cực kỳ quan tâm Quân. Mọi kiến thức mà anh truyền đạt đều có tính thực dụng và giá trị cao. Có vẻ như đây là đống kiến thức được anh tích lũy và tổng hợp trong quá trình làm việc.
"Hôm nay tui không cho ông đẹp mắt, tui đéo phải người."
Quân bắt đầu đục tường ở vị trí này. Lúc mới đầu vẫn khá trơn tru, nhưng khi đến phần rãnh tường phía trên, bởi vì không gian chật hẹp cộng thêm tư thế không thuận lợi, khiến cho công việc trở nên khó khăn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh yên tâm. Trí nhớ của em tốt lắm." Quân cười, gõ gõ cái đầu của mình. Bốn điểm tinh thần khiến cho đầu óc của Quân nhanh nhạy rất nhiều, chỉ cần thông tin không quá phức tạp, cậu đều có thể ghi nhớ khá lâu.
Đôi mắt Quân co rụt, điều đáng sợ nhất vẫn xảy ra, tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dường như chính nó cũng sợ hãi. Hai tay Quân quơ loạn cố gắng nắm lấy một thứ gì đó hòng cứu chính mình.
Lý do anh ấy không làm thợ chính là vì Anh Vân chỉ xem đây là một công việc kiếm tiền nuôi nghiệp học thôi. Mục tiêu chính của anh ấy là vào đại học. Sỡ hữu một tấm bằng câu cơm cho mình.
Quân để ý thấy, làm da đen của mình không khô sần như trước, khi sờ có cảm giác mềm mịn hơn hẳn. Cột thể chất, nó sẽ bao gồm sức khỏe, lực lượng, giác quan, độ linh hoạt và ngoại hình. Ngoại hình thì nó sẽ thể hiện ra rõ hơn, nên Quân sớm nhận ra và cảm nhận tốt hơn.
Rõ ràng anh ta cực kỳ bất ngờ. Vân nhìn rãnh tường được đục, rồi nhìn lại Quân. Người thanh niên gầy gò trong mắt mình mạnh như thế à? Không! Đã không gầy gò một chút nào. Xem như có da có thịt, chỉ là hơi ốm mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu vẫn còn đang nghĩ đến hậu quả nếu mình té xuống đó. Với tư thế đó, c·hấn t·hương não? Tàn phế hai tay? Thành người thực vật…
Sau khi đội thợ điện vẽ xong sơ đồ lắp đặt. Mọi người bắt tay vào làm việc. Trước tiên là phải đục rãnh tường, rãnh nền. Vì chủ nhà muốn làm hệ thống điện âm tường, chẳng những đẹp đẽ mà còn tạo sự hiện đại cho ngôi nhà.
Chương 33: Đồng nghiệp đánh nhau
Các bức tường bỗng mềm như đất, đục chỗ nào là chính xác làm chỗ đó vỡ nát ra. Luồng khí nóng này sôi trào trong cơ thể cậu tới khi gần như làm xong nhiệm vụ được giao, nó mới kết thúc.
Lần này, vị trí thi công là ở cầu thang, cần đục một rãnh thẳng đứng nối lên trên tầng. Cái cầu thang này trống trơn, còn chưa có phần hàng rào bảo vệ, nên hệ số nguy hiểm khá cao. Anh Vân dặn Quân phải thật cẩn thận khi ở chỗ này.
Vân cười nhẹ một tiếng, anh ta chỉ cho là Quân nói đùa. Anh Vân trở lại với công việc của mình. Phải tranh thủ làm xong, không thể mất mặt trước đàn em.
Hai anh thợ điện cũng tỉnh hồn, vội vã lại giúp sức. Sau một hồi, Quân cũng được kéo lên. Cậu sờ vào lồng ngực co rút của mình, vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.
Quân hoảng hốt, theo bản năng lui lại để né tránh. Nhưng có vẻ như cậu đã quên, sau lưng là khoảng không. Chân trái đạp hụt, cả người Quân ngã ra sau. Đến khi này cậu mới hoảng sợ nhận ra.
"Ông Hiền, mả mẹ ông!!"
"Chắc em có thiên phú trong việc p·há h·oại thôi anh." Quân gãi đầu và cười, đẩy ra một cái cớ để giải thích.
Dứt lời, ở bên dưới truyền ra tiếng kêu thảm, tiếng can ngăn, tiếng la hét.
"Một lần, hai lần. Ông đừng tưởng người ta dễ bắt nạt. Suýt nữa thì có án mạng xảy ra rồi đấy!!"
"Thời này là thời nào rồi mà không có điện thoại!!" Anh Vân nằm bên cạnh, giọng của anh ta có phần bất ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quân!! Nắm lấy!!!"
"Ủa, sao mày đục nhanh thế?" Vân nghe được bên cạnh không còn xuất hiện tiếng đục rãnh tường nữa, tò mò nhìn qua, thì kinh ngạc.
Anh Biện: "Số điện thoại của anh là, XXXXX99. Mà em có chắc là ghi nhớ được không đó?" Anh ấy có hơi nghi ngờ.
"Anh đọc lại cho mày, quên thì ngày mai mày có điện thoại rồi thêm số sau." Anh Biện nói, hiển nhiên anh ta vẫn không tin tưởng lắm.
Thời gian rảnh rỗi trôi qua rất nhanh, chưa gì trời đã vào chiều. Mọi người tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Quân cảm thấy cả người mình như tràn trề sức mạnh, dùng mãi không hết. Ngay cả việc đục tường, đối với cậu của một phút trước là rất tốn sức và khó khăn. Nhưng lúc này, lại có phần dễ thở hơn.
Quân, nhớ phải đánh 200% sự cẩn thận đấy. Đoạn này cách mặt đất rất cao." Anh Vân phàn nàn, trong giọng nói thể hiện sự bất mãn cực lớn với Chú Hiền.
"Dạ, em chưa mua ạ." Quân nhẹ giọng trả lời. "Em dự định là chiều này trên đường về, em sẽ mua. Anh đọc ra đi, em ghi nhớ lại."
"Ông là cái c·h·ó gì? Bố ông đến tui cũng dám đánh."
Ngày hôm nay, Chú Hiền là người có nhiệm vụ mua cơm. Không biết có chuyện gì, nhưng đến mười hai giờ rưỡi, chú ấy mới mua cơm về tới. Mọi người đều đói đến bủn rủn tay chân. Ai cũng bất mãn, nhưng đều không còn sức để phàn nàn.
Người thiếu niên tốn sức đục nát một mảnh tường, lần này dùng hơi quá tay, "ầm" làm cho một mảng lớn xi măng đổ sập xuống.
"Mọi người bình tĩnh, đừng có đánh nhau. Có chuyện gì từ từ nói."
"Vậy nghĩa là, chỉ cần chăm chỉ tăng điểm thể chất, thì chẳng mấy chốc mà mình sẽ trở nên đẹp trai." Hai mắt người thiếu niên tỏa sáng, cậu rất chờ mong, ai mà chẳng muốn có được ngoại hình xuất chúng.
Cả bốn làm việc nghiêm túc, đục rãnh tường, đục rãnh nền. Hỗ trợ thợ điện lắp ống, đây là những điều duy nhất mà hai anh em có thể làm. Thời gian dần trôi qua, đã đến giờ trưa. Hai người đều không có chuyên môn về điện, chỉ làm được đến đó thôi.
Đó chính là Anh Vân. Quân sững sờ, cả cơ thể cậu treo lơ lửng ngay trên cao. Anh Vân gằng mặt, hai tay nổi gân dùng sức cố gắng kéo Quân lên.
Quân vừa làm vừa học, Anh Vân nhiệt tình hướng dẫn, dạy cho Quân. Người thiếu niên thì vẻ mặt nghiêm túc ghi nhớ những kiến thức đó. Đáng tiếc là kinh nghiệm của kỹ năng học đã tối đa mất rồi.
Nằm chung với cậu là Bác Hoàng, Anh Biện, Anh Vân. Cả bốn người 'câu được câu không' trò chuyện với nhau. Mùi thuốc lá bay bổng trong không khí, đốt thêm sức nóng cho câu chuyện của họ. Chỉ khổ mỗi Quân, cậu không thích h·út t·huốc nên phải hít khói thuốc.
Thường thì mấy khu vực như này sẽ không giao cho phụ hồ làm, thứ nhất là không có kinh nghiệm, thứ hai là trình độ chưa đủ. Tay nghề của Anh Vân đã không thua gì với thợ chính.
"Chỗ này, đánh lẽ ra là Chú Hiền là người sẽ làm. Nhưng ông ta đang lỡ tay làm ở khu vực nhà vệ sinh rồi, vốn là khu vực của hai ta.
Ăn cơm xong, cả đội nghỉ ngơi một tí. Quân cẩn thận đặt lưng nằm xuống tấm bạt được trải trên nền đất. Ngày nay thật sự là quá mệt nhọc, ba điểm thể chất vẫn còn yếu lắm. Quân thầm nhủ.
"Ầm, ầm." Quân ra sức đập vào một phần của tường, trong lúc hai người thợ điện và Anh Vân đều bận việc, và không để ý. Quân âm thầm nâng điểm vào cột Thể chất.
Ngay lập tức, điểm hệ thống biến thành không. Thể chất từ hai thành ba, một luồng khí nóng trỗi dậy trong cơ thể người thiếu niên, nó gào thét đi khắp cơ thể Quân.
Tất nhiên không phải là đánh nhau, mà là vật tay. Điên hay sao mà đánh nhau! Dù thắng hay thua, không những làm mất tình anh em, mà còn khiến mình gây thù chuốc oán nữa. Hoàn toàn không có lợi.
"Hả, chuyện gì xảy ra?"
"Mày nhiều chuyện quá, im lặng!!" Anh Biện đánh vào bắp tay Anh Vân một cái. Người sau nhe răng, trợn mắt.
Anh Vân đứng tại chỗ thở mạnh từng cơn. Anh ta cũng không trách móc gì, chỉ trầm mặc đi xuống lầu.
"Thằng c·h·ó, mày dám đánh tao hả?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.