Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Tuyên án tử hình (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Tuyên án tử hình (2)


Tổng kết xong xuôi, Bùi Kiên quay ra hỏi hệ thống: “Vẽ phù đơn giản vậy thôi à?”

Bùi Kiên thỏa mãn sùi bọt mép b·ất t·ỉnh g·iết thời gian, mà không biết ở thế giới hiện thực có người nào đó rất sốt ruột.

Thật ra khi ở trong này, cảm giác của Bùi Kiên rất mơ hồ, việc bị như vậy hay không cũng không rõ. Đây còn là thành quả của việc tu luyện, chứ trước đó lúc Thanh Tâm đạp hắn xuống giường cũng không cảm giác được gì.

Bùi Kiên bĩu môi không tin trả lời: “Vậy sao?”

Tim đã nát! Không thể sống!

Perfect!

“Long đầu! Có kẻ mua chuộc đào tường tới lang đầu của em rồi! Thằng c·h·ó kia đâm sượt tim em một chút xíu! Em đề nghị ‘lôi đài sinh tử’! Em muốn lần lượt khiêu chiến từng hổ đầu khác! Chuyện này dù c·hết em cũng bắt chúng nó trả giá đến cùng!”

“Trước muốn luyện khí cần hiểu được các loại vật liệu…ví dụ…”

Bùi Kiên lại nhàm chán lôi sách ra đọc. Những sách về y đạo và luyện thể cấp cao hơn thôi bỏ qua, dù sao cũng không dùng được. Vận số và Mệnh số trao đổi mãi cũng vậy thôi, trí tuệ hiện tại cản trở việc tiếp thu kiến thức, vậy là hắn thử đọc luyện phù với luyện khí.

Vứt cái quyển luyện phù mà bản thân cho là thừa thãi, Bùi Kiên cầm lên sách luyện khí bắt đầu đọc.

“Ngươi nuôi ta được ngày nào đâu mà nói cái giọng đấy? Đây nói cho mà biết! Bên ngoài đang có mười thằng đàn ông t·rần c·huồng đứng vây quanh ngươi đấy!”

Ồ lâu thế? Mọi lần đâu có như thế này?

Chương 103: Tuyên án tử hình (2)

Bùi Kiên nheo mắt đánh giá câu trả lời này, cảm thấy độ khả thi rất lớn. Nhưng suy ngẫm lại, trên sách có ghi phải có kiến thức về thư pháp, lại còn cần tâm pháp vận dụng nội lực kết cấu chữ nghĩa sao cho phù hợp thiên địa đại đạo.

Nghiên mực thôi bỏ qua, cắt chai sting ra làm cũng được! Vấn đề là mực dùng không phải thứ đơn giản, bút dùng để vẽ cũng phải là pháp khí cần linh lực mới có thể vận dụng!

Lần này Bùi Kiên học khôn, hắn tuyệt đối không để ý đến. Có chế tạo được cái gì thì cũng dành cho hắn mà thôi, thao tác này rất dễ đoán được.

“Khốn kh·iếp! Vậy cần ngươi để làm gì? Thứ vô dụng! TỐN CƠM HẠI GẠO!”

Đọc câu đầu thôi Bùi Kiên mỉm cười đóng sách lại, có cái câu này là đủ rồi, vẻ vời cho thêm chuyện.

Bùi Kiên rất nhàm chán, hắn ở trong không gian ý thức này không biết bao lâu rồi. Lúc đầu còn bị hệ thống củ hành mãi, tức không làm sao được Bùi Kiên buông tay để nó muốn làm gì thì làm. Hệ thống chơi đùa lâu cũng chán thế là quay ra tiếp tục lúi húi chế tạo cái gì đó.

Bùi Tuấn Minh ngẫm xong đúng lúc này đàn em lao tới!

Không làm sao được, hệ thống thở dài làm tròn bổn phận: “Đúng!”

“Ting! Bắt đầu load dữ liệu vật liệu luyện khí! 1,1%...1,2%...”

Bùi Tuấn Minh giữ nguyên cây kiếm trên vai đi đến kiểm tra kẻ bất đầu co giật giãy c·hết.

Nguyễn Văn Hinh chưa kịp làm gì tiếp theo, Bùi Tuấn Minh đã giơ tay nhanh như điện chớp đấm thẳng phía trái tim hắn, không kịp phản xạ né tránh, Hinh bay ngược về sau đập mạnh vào tường rơi xuống nằm im bất động.

Bùi Xuân Sinh bật cười: “Làm vậy sẽ có n·gười c·hết! Các anh là tài sản quý giá của tôi! Thôi được! Cứ tạm như vậy vài ngày nữa rảnh rỗi tôi sẽ tổ chức họp! Vậy đi!”

Việc lôi đài sinh tử không chỉ nói mồm đâu, nếu được làm như thế, Bùi Tuấn Minh không ngại thượng đài g·iết chóc, g·iết được một tên đáng giá một tên.

Tiếp tục gọi cuộc điện thoại khác, đầu dây bên kia vang lên tiếng thư ký của Bùi Xuân Sinh: “Chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng lúc này hắn có cảm giác thân thể bị nhấc lên, chuyển đi, đặt nằm xuống, tay chân bị xích lại.

“Hệ thống! Có cái cách gì cho tao tỉnh lại không? Tao sắp chịu không nổi rồi!”

Ngẫm lại một lượt cảm thấy thiếu xót, Bùi Tuấn Minh sút tung bàn trà, đá văng cái ghế mô phỏng theo hành động của hai bên. Xong việc lúc này rút điện thoại gọi, môi hắn đã hơi tái đi vì mất máu:

Hệ thống nếu có mặt, hiện tại nó sẽ sầm mặt lại, giọng nói của nó ỉ ôi không giống AI thường ngày nói:

Dăm ba năm nha! So với quãng thời gian dài đằng đẵng tu luyện không là gì! Không cần vội!

Luyện phù nói đơn giản là: “Tôi có một tờ giấy! Tôi có một cái bút! Tôi có cái nghiên mực! Vẽ ngoặc vẽ ngoạc thành ra cái phù!”

Xong việc, Bùi Tuấn Minh tổng kết kịch bản: Nguyễn Văn Hinh tiến vào báo cáo công tác như thường lệ, hai người bàn bạc một hồi rồi nói về sự p·há h·oại và cạnh tranh, cùng sự cài cắm mua chuộc đào tường của thế lực hổ đầu khác. Khi Minh cúi người mở két, Hinh đứng dậy rút kiếm đâm Minh. Minh bản thân là võ đạo tông sư, phản ứng kịp thời tránh đi vị trí trái tim sau đó quay lại phản kích. Một đấm một chưởng đ·ánh c·hết tên phản bội này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Alo, chúng mày đang ở đâu? Con mịa nó có thằng c·h·ó phản bội tao! Lên đây! Tất cả!”

Giọng Bùi Tuấn Minh đầy căm phẫn, hung sát, khí thế thù cha g·iết mẹ nói:

Nghe tiếng “tút, tút” mà không một lời hỏi han bản thân có bị sao không, Bùi Tuấn Minh biết rằng Sinh nghe mình còn sống là được, thật sự Sinh chỉ coi bọn họ là tài sản đúng nghĩa, hoàn toàn không quan trọng mạng sống của thành viên.

---

Bực mình Bùi Kiên chửi:

Cầu ngươi vận dụng đầu óc một chút được không? Thứ s·ú·c· ·v·ậ·t! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không có!”

“Nha! Nha! Nha! Lại sùi bọt mép rồi! Phải làm sao đây? Chẳng nhẽ củ lạc số 3232 này sai rồi?”

Hệ thống phản bác:

Tức mình Bùi Kiên chửi ầm lên: “Thứ c·h·ó lợn! Làm nhanh lên!”

Bùi Tuấn Minh: “Cho gặp Long đầu! Chuyện gấp!”

Xong việc, đánh giá hoàn cảnh căn phòng một lượt, Bùi Tuấn Minh đi đến chỗ cây kiếm được treo, ở đây có một bộ bàn trà, hắn pha trà. Lúc đợi trà ngấm thì cầm chén đến đưa vào tay Hinh lấy dấu vân tay, sau đó đặt lại khay, rót ra hai chén để hai bên bàn.

Được thôi!

Nhưng công nghệ hiện tại rất hiện đại, lo sợ phát sinh cái gì không nên, Minh vỗ một chưởng vào đầu Hinh, phá vỡ toàn bộ kết cấu não bộ thành một đoàn cháo.

Đừng bảo là hệ thống nói đúng đi! C·hết tiệt!

Tâm lý lo lâu bất an nổi lên trong lòng, Bùi Kiên đi qua đi lại sốt ruột. Nhưng đợi thêm lúc nữa không có cảm giác gì tiếp theo hắn cũng yên tâm.

Từ mấy hôm nay, có lẽ thế, trong này không có khái niệm thời gian, Bùi Kiên cảm thấy toàn thân khó chịu, đã vậy trong miệng lúc nào cũng toàn vị lạc, cái vị này ấy mà, vài viên đầu có thể chậc lưỡi khen ngon, ăn nhiều quá đâm ra phát ngấy.

Vậy là hệ thống ôm cả đống dữ liệu nhét vào một lượt, vậy mới biết việc load dữ liệu này có thể từ từ, mọi lần Bùi Kiên quá tải đều là công lao của hệ thống.

Cũng tốt! Vậy thì làm vài vụ tạo phản nữa, vừa tiêu diệt bớt lũ c·h·ó, vừa tạo cái cớ lục đục nội bộ! Đằng nào bên mấy quận khác đều có người của ta! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chắc chắn là vậy, chứ tuyệt đối không phải hắn viết chữ rất xấu! Xấu hơn cả y bác sĩ đầu ngành kiểu đó!

Lại gấp sách, Bùi Kiên hống hách sai vặt hệ thống: “Tới! Load dữ liệu!”

Bên cạnh bàn có một két, Bùi Tuấn Minh mở két lấy ra một tập tài liệu ghi: “Các dấu hiệu p·há h·oại của quận một, hai và ba.” Vứt đầy tài liệu ra đấy, vấy ít máu lên trên đó.

Một phút sau Bùi Xuân Sinh nghe điện thoại: “Chuyện gì?”

Bỏ qua cái chuyện luyện phù cái gì, Bùi Kiên cảm thấy không thực tế, sau này giơ tay đấm “bốp” một cái là được, làm thứ trò mèo người ta lại cười cho.

Ấu shệt!

Nghĩ vậy Bùi Kiên vứt quyển sách để nó bay về kệ. Sau đó nhàm chán vắt chân hát mà mồm mép chát quá, người thì khó chịu, không làm sao được Bùi Kiên lại lôi cái quyển sách luyện khí ra đọc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tu chân giả cốt yếu tại mình, khi đẳng cấp sinh mệnh đạt đỉnh cao nhất vậy không cần bảo vật hộ thân, tự bản thân sẽ là bảo vật vô địch trong lĩnh vực của mình!”

Mà hiện tại còn luyện khí quèn, b·ị đ·ánh lên lên xuống xuống thế này, thôi được rồi, sau này rồi tính!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Tuyên án tử hình (2)