Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 105: Độc thoại nội tâm.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Độc thoại nội tâm.


-Nơi nhốt có thể là một phòng tối, bản thân cảm nhận bị trói, nếu thế có thể mình đang bị treo lơ lửng, xung quanh có nước, có chuột bọ giống mấy bộ phim xem trên mạng!

-Lũ c·h·ó!

-Có lẽ hệ thống nói đúng, có mười thằng đàn ông t·rần c·huồng đứng cạnh cũng không chừng! (đọc tại Qidian-VP.com)

-Từ nay không còn là người đàn ông nâng được năm trăm cân nữa, phải gọi là người đàn ông nâng được tám trăm cân, Hê hê hê!

“Cũng may cái mặt này đủ uy tín, để ông châm vài cái, với đấm vài cái người ta cũng để mình cầm một khối nước đi trồng lạc, haha!”

-Mịa nó không phải định mổ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thật chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói về tình cảnh hiện tại làm Bùi Kiên nhớ đến tình cảnh trước đó, quả thật là một trải nghiệm tồi tệ.

-Bọn chúng có thể đang suy xét phương án xử lý mình!

-Ví dụ tim gan phèo phổi của mình có thể cấy ghép cho thai nhi được không?

Lực chiến: 60.

Sau đó một em gái ngon mịn xịn thơm mò đến, gặp cảnh siêu nhân đánh nhau, gặp tên Nguyễn Lập c·h·ó móa, bị h·ành h·ạ đủ thứ, b·ị b·ắt ăn bữa cơm rồi hành trình chạy trốn, cuối cùng b·ị đ·ánh b·ị b·ắn!

Cái rắm tác dụng đều không có!

“Tới, Bảng cá nhân!”

-Wow!!!!

-Việc bản thân mãi không tỉnh có thể do bọn chúng cố ý làm!

-Hoặc là…

Từ sự tôn trọng thân thể bản thân, cùng sự lo sợ với cái gì sau đó phải ăn mà mình không biết, Bùi Kiên nhất quyết ngậm chặt miệng.

-Mình rốt cuộc đã b·ất t·ỉnh bao lâu?

Bùi Kiên cảm nhận có một người đi vào phòng, tiếng người đó lẩm bẩm một mình.

Bùi Kiên nghe tiếng bước chân tới gần, hắn lại thấy người ta lẩm bẩm:

Tay, chân, cổ và bụng cùng ngực bị trói lại bởi một loại dây vừa dai vừa đàn hồi, trói đến kín kẽ không chỗ lọt, nơi nào uốn éo được đều bị xích cả.

-Holyshit!

Bùi Kiên liên tưởng đủ loại viễn cảnh hắn nghĩ ra, thông qua những bộ phim viễn tưởng mà hắn nhàm chán xem khi rảnh rỗi.

-Có lẽ giờ bản thân đang bị nhốt ở một nơi nào đó!

-Chẳng nhẽ tụi kia ngày ngày đút canh sâm nghìn năm bắt mình ăn?

Khung cảnh có chút ít quái dị cùng…

---

Tiếng đèn pin lộc cộc rơi xuống, người nọ trợn mắt nhìn Bùi Kiên, hết cách giả vờ Bùi Kiên trợn mắt trông lại, hai người, một trên giường một đứng bên cạnh, cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy không nói câu gì.

“Hả, C·hết cứng đơ người rồi?”

-Cải tạo mình thành công cụ g·iết chóc?

-Chẳng nhẽ bọn chúng muốn nuôi mình như nuôi gà để n·ộ·i· ·t·ạ·n·g tốt hơn phải không?

Bỏ qua kẻ nào đó trong phòng đang lạch cạch chai lọ, Bùi Kiên niệm lên trong đầu:

Tuyệt vọng, Bùi Kiên tự than thở cầu cứu trong lòng, hắn không giám lẩm bẩm phát ra tiếng, chỉ thầm lặng vùng vằng nghĩ cách giải cứu bản thân.

Bảng cá nhân hiện lên trước mắt, bởi vì đang nhắm mắt lên khung cảnh chỉ có cái bảng này.

Bùi Kiên suy đoán:

Nghĩ vậy Bùi Kiên hoảng sợ cố vùng vằng, đến giờ này hắn mới nhận ra tình cảnh của mình.

Im lặng vài giây, Bùi Kiên nghe thấy tiếng bước chân kẻ kia đi đến gần máy đo, sau đó lại đến gần hắn, sờ mó vị trí trái tim, sờ mó tay chân, cuối cùng mở mắt dọi đèn pin vào tròng mắt.

-Thế này làm sao mà chạy đây?

-Thôi được rồi, kệ mọe nó, dù sao cũng không thoát đi được, gặp một bước rồi tính một bước!

-Nhân sâm nghìn năm thành tinh có vị lạc rang?

Phòng ngự: 21.

-Dao phẫu thuật?

Bùi Kiên nhịn không được theo bản năng nháy mắt tránh ánh sáng mạnh.

-Nếu theo như lời Nguyễn Lập nói vậy không phải xử lý đơn giản theo cách bình thường, mạng người với bọn này sẽ không đáng đồng tiền, vậy bọn chúng mong chờ gì?

-Hả?

-Nếu vậy cơ thể này có thể định giá bao nhiêu?

Đúng lúc này Bùi Kiên cảm nhận thấy cơ thể đang kêu gọi ý thức, đây là dấu hiệu của việc hắn có thể tỉnh lại.

“Thằng cu con kia nghe nói cần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g phải không nhỉ, dù gì cũng là giáo sư đầu ngành, có ca phẫu thuật thai nhi trong bụng mẹ thôi làm cũng không ra hồn!”

-A, đằng kia còn có một đống dao phẫu thuật!

Bên trái có một đống thiết bị nhìn giống đồ trong phòng thí nghiệm, chai chai lọ lọ rất nhiều, thứ đựng trong đó đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng.

Chưa kịp tự sướng bao lâu, lúc này, kẻ ở trong phòng xột xoạt thay đồ xong bắt đầu đi đến gần Bùi Kiên, hắn cảm nhận miệng bị cái gì đó cậy mở, có vẻ là một cái kìm hoặc kẹp gì đó bằng inox.

-Thậm chí…

“Ông nội cạu cọ như vậy để làm gì, suối nguồn nhà nào chẳng có, chẳng qua của nhà mình thì đặc tính tốt hơn cho việc trồng thảo dược mà thôi, cái này cũng không có cách nào!”

-Có thể lắm, bản thân bây giờ cũng là người đàn ông nâng được năm trăm cân, nếu mà thao túng gắn chíp gì đó để mình đi g·iết người cũng không lạ, không thấy mấy bộ phim khoa học viễn tưởng của Mẽo vẫn làm như đó thôi!

Đầu tiên là đang yên đang lành sống cuộc sống một mình hạnh phúc, sau quãng thời gian nhìn mặt ai đó rất khó chịu.

Bùi Kiên mải mê ngẫm nghĩ g·iết thời gian, vì thực ra hắn bật chế độ “kệ mọe đời” rồi, hắn không vội vàng đắn đo hay thấp thỏm lo âu nữa.

-Thật sự cần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g?

-No no! (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảnh giới: Luyện thể bậc 6 (Tôi mạch sơ kỳ).

Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, rồi tiếng ai đó mở cửa đi vào, Bùi Kiên vội vàng nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh, có kinh nghiệm phá tan những ý niệm chưa thành hình trước đó, hắn cố gắng giảm tín hiệu hoạt động của bộ não, để cái máy đo bên cạnh không thể hiện ra.

Bùi Kiên từ ban đầu mấp máy mí mắt, đột ngột hắn trợn to mắt ra nhìn ngó hoàn cảnh xung quanh tìm đường chốn chạy, cơ bắp gồng lên, cổ ưỡm lên toàn thân vùng vằng.

-Khí vận quyền hành đâu?

Bùi Kiên nhận ra mình đang bị trói trên một cái giường giống ở bệnh viện, trải vải trắng tinh không tỳ vết.

-Hoặc là bọn chúng định mổ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mình, bản thân mình luyện thể có thành tựu như vậy thì n·ộ·i· ·t·ạ·n·g rất khỏe, sẽ có nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra mua đống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g này, thậm chí giá cao!

Bên phải có hai cái máy, Bùi Kiên nhìn cũng đoán ra được, máy đo nhịp tim, thiết bị đo sóng não, với mấy thứ khác Bùi Kiên không rõ lắm.

-...xN

Chương 105: Độc thoại nội tâm.

Bùi Kiên không thể tưởng tượng nổi tại sao bản thân lại nhảy qua hai tiểu cảnh giới của luyện thể được, nhảy một cái nhảy từ hậu kỳ bậc 4 lên tận sơ kỳ bậc 6 một cách khó hiểu.

Xấu hổ!

-Khoan đã, đây không phải trọng tâm vấn đề, mịa nó!

“Người già đúng là người già, mặc dù ông nội không thiên tài bằng mình, nhưng mà thuật ‘tứ cửu huyền trâm’ cũng phải đánh giá một chữ: Đỉnh!”

Tài phú: ~965M ĐND. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người trong phòng lẩm bẩm lộ rõ luống cuống: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Kiên nhận ra sự khác lạ của ngũ tạng lục phủ, hắn nhớ được bản thân trước khi b·ất t·ỉnh gần tới luyện thể hậu kỳ bậc 4, luyện tạng.

Ngũ tạng của hắn khi đó cảm giác khỏe mạnh rõ ràng, còn lục phủ vẫn như bình thường, đến hiện tại Bùi Kiên cảm nhận lục phủ của mình rõ ràng đã kịp bước tiến của ngũ tạng rồi.

Bỏ qua một bên những liên tưởng rùng rợn nổi da gà, Bùi Kiên cố gắng giả định khung cảnh nơi nhốt hắn để vẽ ra một phương án trốn chạy, hắn không biết lực lượng của mình có tăng lên không, vì ý thức phải kiếm soát cơ thể thì hệ thống mới có thể đo đạc để đưa ra bảng cá nhân được.

-Quý nhân phù trợ ở đâu?

-Lại khoan đã, tim gan phèo phổi của mình sao thế này?

Phía trước mặt, với tư thế nằm ngửa Bùi kiên bị một trùm đèn sáng rực chiếu thẳng vào người, mất một lúc lâu để quen thuộc độ sáng này, hắn mới có thể nhìn ngó ra xung quanh đánh giá nơi mình đang ở lại.

-Thậm chí kinh mạch như có như không đang được cường hóa!

Đoán được như vậy vì trên người hắn toàn dây dợ, mấy cái giác hút cắm dây bám đầy người, trên đầu còn chụp cái gì đó không thấy được, cảm nhận giống đang đội nồi cơm điện, rất vướng víu.

Lực lượng: 20.

-Khoan đã!

-Không thể nào, chắc chắn là mình bị hệ thống định hướng tâm lý rồi!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 105: Độc thoại nội tâm.