Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 11: Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân.
“Đây là đâu?”
Nhìn về phía trước sau, xung quanh, quán tính ngó lên trên xong hết một lượt, Bùi Kiên tự hỏi.
“Đây là thế giới tinh thần của ngươi, tất cả màu trắng, chậc chậc, nói ngươi là kẻ thuần khiết hay nói ngươi không có chút kiến thức nào đây.”
Bùi Kiên nghe vậy trợn to mắt sợ hãi, đúng rồi, hắn chưa quay về sau kiểm tra.
Xoay người nhanh chóng, hắn quỳ gối nhận lầm:
“Đại ca, tôi sai rồi, tôi thực sự bị chuột rút, Quỳ gối hơi lâu ở….”
“Ta ở phía sau ngươi.”
Nói chưa hết, giọng nói kia lại vang vọng trong không gian này, ở đây tiếng nói không xác định được tọa độ, Bùi Kiên lại vội vã giữ nguyên tư thái quỳ lạy xoay ngoắt về sau, nhưng chưa kịp nói gì giọng nói kia vang lên lần nữa.
“Ngẩng đầu lên.”
Giọng nói, thái độ, ngữ điệu y như người thần bí lúc trước. Nhưng lần này mang theo tính mệnh lệnh làm theo không thể nghi ngờ, bồn chồn trong lòng, Bùi Kiên ngẩng đầu lên.
Hắn thấy gì?
Một cái bóng người đen thui, không có đặc điểm, thần thái gì nhận ra được.
Nhìn vào bóng người đó, Bùi Kiên dần thấy như tinh không vận chuyển vô tận, đủ loại màu sắc rực rỡ của các hằng tinh, mặt trời, hành tinh.
Bùi Kiên nhìn thấy đủ loại người, đủ loại nhân sinh vận hành, Sinh ra, gặp gỡ, vui sướng đau buồn, tham lam d·ụ·c vọng… và c·hết đi.
Nhưng nháy mắt một cái lại chẳng thấy gì, bóng hình kia lại đen thui như bóng tối vô tận.
A, cái bóng có vẻ lớn lên?
Trong nháy mắt, Bùi Kiên nhận ra mình trở lên nhỏ bé, hình bóng trước mặt to lớn vĩ ngạn như thái sơn, như trái đất, như mặt trời.
Nhỏ bé, sâu kiến, hèn mọn.
Đó là những ý nghĩa về bản thân Bùi Kiên cảm nhận được lúc này.
“Thật tốt ngộ tính, vậy mà nhòm ngó thấy một giọt nước trong dòng sông vận mệnh.”
Giọng nói hùng vĩ, mang đậm thần tính vang lên, đồng thời một dạng quy tắc vô hình lan tràn vào không gian ý thức.
Kể từ khi Bùi Kiên ngẩng đầu lên, mặt hắn đơ ra không cảm xúc, đôi mắt ếch vốn lồi trợn to như không thể tin hình ảnh trước mắt, tư duy của hắn kẹt lại không vận chuyển được, như nhận ra điều này, hình bóng kia lên tiếng bắt đầu giải thích:
“Đây là thế giới tinh thần của ngươi, mọi thứ hiện diện trong này tùy theo sự nhận thức của người về thế giới, về Đạo và lý.
Không gian trắng bệch xung quanh thể hiện ngươi không chút kiến thức về cuộc sống, về lý do tồn tại, mục đích, lý tưởng.
Sự hiện diện của ta ở đây cũng vậy, ngươi không hiểu nên ngươi tưởng tượng không được, TỈNH LẠI.”
Thấy Bùi Kiên chưa có dấu hiệu hoàn hồn, bóng hình dùng đạo âm nhắc hắn tỉnh lại.
“Đừng tin hắn.”
“Ngươi là ai?” Ngay đầu tiên khi lấy lại tinh thần, Bùi Kiên có cảm giác được gợi ý phải đưa ra thắc mắc này, nhưng hắn cũng thắc mắc, “đừng tin hắn” là ý gì, tại sao một suy nghĩ nổi lên trong lòng?
Bóng đen cất tiếng nói hùng hồn trả lời:
“Ta là một tồn tại hiện diện từ khởi điểm đến hiện tại, sinh linh định nghĩa ta có nhiều danh hiệu, nhưng khi ở phàm giới, ta thích được gọi là ‘Vận Mệnh đạo nhân’.”
Hơi dừng, hình bóng nhắc nhở lại câu trước.
“Phàm nhân nhìn thẳng tồn tại thượng giới sẽ không thể hiểu, nhưng đây là thế giới tinh thần của ngươi, mọi sự hiện diện và tồn tại trong này ngươi có thể phủ lên nó khái niệm mà bản thân ngươi hiểu được, Minh bạch chưa?”
Bùi Kiên: (O_O).
Hắn bắt được trọng điểm, suy xét đến “phàm nhân” “thượng giới” “Vận Mệnh đạo nhân” Sẽ không phải hắn gặp được tiên thần a.
Lại nói đến khái niệm, đây là thứ gì?
Dường như cảm nhận thấy ý nghĩ của hắn, tồn tại như hằng tinh lại lên tiếng.
“Khái niệm là một từ ngữ thể hiện hình thức tư duy trong ngôn ngữ giống loài của ngươi, phản ánh những thuộc tính chung, quá trình, hiện tượng, sự vật.
Cũng có thể nhắc đến những mối liên hệ cơ bản của hiện thực khách quan, nó cũng thể hiện kiến thức và trải nghiệm của người về chính nhân sinh của họ.”
Bùi Kiên(@__@).
Quá trừu tượng, hắn hiểu không được, vậy là tồn tại kia giải thích tiếp.
“Vậy nêu một ví dụ về sự hiện diện của ta, ngươi tưởng tượng về ta như thế nào thì hình ảnh của ta sẽ như vậy.
Riêng ngôn ngữ, bằng vào ý niệm và đẳng cấp sinh mệnh, ngươi sẽ tự động hiểu được ý của ta, phiên dịch nó theo cách cơ bản mà ngươi hiểu được, tất nhiên tiền đề tất cả đều cần sự cho phép của ta.”
Hoàn toàn không có sự sợ hãi, nghi vấn trong tâm trí, dường như khái niệm này bị loại bỏ khỏi thế giới của hắn, Bùi Kiên thử làm theo.
Hắn sẽ tưởng tượng đến cái gì đầu tiên?
Nhắc tới thần linh,hắn nghĩ ngay đến Phật, vậy là tồn tại chỉ có hình bóng kia từ từ tỏa ra ánh sáng vàng óng, khuân mặt dần dần rõ ràng như những bức tượng Bùi Kiên thấy được trong chùa.
Đẹp đẽ, dễ nhìn, mang tới cảm giác ý thức điềm tĩnh và tâm trí thanh tịnh, thân thể ngồi khoanh chân trên đài sen đá, người cũng bằng đá.
Hết, tha thứ Bùi Kiên chỉ tưởng tượng được như vậy.
Không có vầng hào quang, la hán tôn giả bên cạnh.
Chỉ như vậy.
Cảm ứng đến phàm nhân trước mặt phủ lên mình hình ảnh của Phật. Vận Mệnh đạo nhân lúc này là Phật hơi nhăn mày lại, hắn không thích hình ảnh này.
Nhưng thôi, yêu cầu không cao được. Nhìn phàm nhân trước mặt, nhớ đến mục đích của mình, ông ta cảm khái tìm thật không dễ, phải vượt qua không biết bao nhiêu thế giới để tìm đến đây, thậm chí đám tàn niện này sắp không giữ nổi nữa.
Thật là không giữ được nữa, đã sắp tan biến.
Bùi Kiên có chút tự hào nhìn thấy kiệt tác của mình tưởng tượng. Nếu hắn chuyển nghề làm họa sĩ có lẽ làm nên một sự nghiệp không chừng. Quy tắc làm hắn bình tĩnh nhớ lại hiện thực, Bùi Kiên buột miệng theo bản năng:
“A di đà phật, Ngài tìm đến ta là có chuyện gì?”
Vận Mệnh đạo nhân nghe tới cái tên mình không thích, ông ta đính chính và nói ra mục đích:
“Ta không phải phật, không cần niệm danh hiệu đó. Từ xa xôi một nơi ngươi không hiểu, ta cảm ứng đến có kẻ cốt cách thanh kỳ, có tiềm năng tu đạo. Trải qua tính toán nghiệm chứng, vượt nhiều thế giới tới đây thu đồ đệ.”
Cốt cách thanh kỳ, có tiềm năng tu đạo?
Tuy cảm thấy có chút giả, nhưng ngôn ngữ mà Bùi Kiên tự động hiểu được đúng là ý đó. Hắn giật mình nhận thấy trọng điểm “thu đồ đệ” lập tức quỳ mọp xuống nhanh chóng.
“Sư phụ ở trên, xin nhận của đệ tử một lạy.”
Thần tiên a, nhận được người ta làm sư phụ, chẳng phải sau này hắn cũng là thần tiên, ít nhất là có tư cách trở thành thần tiên. Cần nhanh chóng, chậm thì phát sinh biến cố.
Vận mệnh đạo nhân không có bất ngờ, tất cả dự liệu chính là như thế này. Ông ta hài lòng nhìn một sợi nhân quả buộc lại mình và kẻ trước mặt.
Chỉ cần cái bảo hiểm này, vậy là đủ.
“Tốt đồ nhi, từ nay ngươi là đồ đệ cuối cùng của Vận Mệnh đạo nhân ta. Tuy vậy, ngươi sẽ là đại đệ tử.”
Cảm nhận kẻ trước mặt quá câu lệ và thành khẩn, Vận Mệnh đạo nhân thu lại quy tắc mình áp đặt. Ông ta muốn sư đồ mới nhận thân cận một chút, cũng phóng thích thiên tính của kẻ trước mặt còn liệu đường mà dạy.
Sự áp đặt quy tắc không cần thiết nữa, Bùi Kiên đã mở mồm nhận sự phụ là đủ rồi.
Thế là Bùi Kiên cảm thấy an tâm và tin tưởng tồn tại trước mặt bỗng dưng không còn. Neuron thần kinh bắt đầu hoạt động đúng phương thức của nó.
Có vấn đề.
Vấn đề lớn.
Sư phụ là một chùm sáng bay tới từ ngoài bầu trời mà đến. Ngoài trái đất còn nền văn minh khác hay sao. Hắn nghĩ đến nhiều tình tiết như sư phụ hắn là kẻ bị ruồng bỏ? b·ị t·ruy s·át? Thọ hết sắp c·hết? văn minh bị hủy diệt?
Lúc trước câu nói trong đầu “đừng tin hắn” nghĩa là gì?
Cũng có thể là âm mưu nào đó, hắn kiếp trước sẽ không phải rất mãnh mẽ, khủng bố a?
Tâm tư vặn vẹo một vạn cái vì sao, vì cái gì? Bùi Kiên há miệng một câu khá vào trọng tâm chính:
“Sư phụ. Người còn thọ được bao lâu?”
Vận mệnh đạo nhân: “…”
Phương thức tư duy logic có chút lạ!
Nhanh như vậy liền nhận ra được?
Mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc, ông ta cảm thấy thân thể mình thu nhỏ lại, lại nhỏ lại, bằng Bùi Kiên như vậy thì dừng. Lại thấy tay mình cầm một cái phất trần 3000 sợi tơ trắng, dùng thần thức nhìn lại bản thân…
A, tóc bạc, mặt hồng hào, mặc một bộ quần áo trắng thùng thình, sau đầu biết phát sáng.
Vận Mệnh đạo nhân: "..."
Đây là Bùi Kiên đang tưởng tượng một ông Tiên trong trí nhớ của hắn.
Ai?
Thái bạch kim tinh đi đàm phán tôn ngộ không. Tha thứ hắn nhớ rõ hình tượng này, đài truyền hình nhà nước hè nào cũng chiếu. Chiếu 25 năm đến tóc xoăn kiến thức ngắn như hắn nhớ cũng được.
Lúc này Vận Mệnh đạo nhân mới mở miệng hỏi:
“Khụ khụ.. sao đồ nhi ngươi lại hỏi như vậy?”
Không có trả lời.
Bùi Kiên cảm thấy hứng thú bừng bừng nhìn tiên ông đẹp lão trước mặt. Thì ra là thật, hắn tưởng tượng sao cũng được, nơi này là thế giới ý chí của hắn, hắn là tạo vật chủ ở đây.
Thử một chút nữa. Tưởng tượng thêm gì đâu?
Hắn có chút nhớ nhớ đến cha mẹ, lâu rồi không nhìn một chút.
Vận Mệnh đạo nhân:”…”
Hình tượng cũng được, là hai năm trước, hiện tại chưa update lại, nhưng cũng thỏa thỏa một chút nhớ nhung.
Lại cái gì đâu?
Hắn nhớ em gái hắn, biến hóa một chút nào.
Biến không được.
Quy tắc vô hình trước kia tiếp tục bao phủ nơi này, Bùi Kiên lại thành thật thành tâm đứng đó.
Trở về hình dáng thái bạch kim tinh trong tây du ký, mắt Vận Mệnh đạo nhân hơi nheo lại.
“Chủ quan, giải thích quá rõ ràng về cách vận dụng sức tưởng tượng. Đạo lực hiện tại không còn nhiều, nếu không cũng không cần tẻ nhạt như vậy.”
Cảm thán trong lòng một câu, ông ta mở lời dăn dạy.
“Bớt đi những suy nghĩ lung tung. Người tu hành trước cần tu tâm, tâm như tấm gương sáng phẳng lặng, bất động như….” Giao giảng năm phút tầm đó về tâm tính người tu hành nên có. Nhìn đồ đệ mới nhận đã quy củ lại, Vận Mệnh đạo nhân bắt đầu bài học đầu tiên của mình.
“Đồ nhi! Ngươi hiểu thế nào là vận mệnh?”
Trở lại trạng thái tĩnh tâm và tin tưởng tuyệt đối đối phương, Bùi Kiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Ý tứ hắn nghe không sai, mặc dù theo lời sư phụ đẳng cấp sinh mệnh khác biệt, nhưng thông tin hắn dịch được đúng là hai chữ Vận Mệnh.
Vậy vận mệnh là cái gì?
Như Bùi Kiên hay nghe được kẻ khác nói cái gì vận mệnh thăng trầm, mệnh sướng, mệnh khổ. Thế là bản năng hắn trả lời:
“Là cuộc sống riêng của mỗi con người?”
“Còn nữa không?”
“Là hên xui của mỗi con người?”
“Còn nữa không?”
“Là những điều con người gặp được trong cuộc đời?
“Còn nữa không?”
Bùi Kiên:”…”
Tha thứ Bùi Kiên đang bị quy tắc áp chế, nếu không bản tính như hắn chắc chắn nhảy bổ lên chửi bới, hắn ghét nhất bị hỏi dí kiểu như này.
Sắp xếp ý tứ để người trên trái đất hiểu được cơ bản, Vận Mệnh đạo nhân đưa ra đáp án cho Bùi Kiên.
“Vận Mệnh, chia làm vận số và mệnh số.
Vận số là hành động của bản thân, con đường chọn lấy trong nhân sinh của mình. Mỗi con người đường đi không giống, đứng trước một cơ hội, một sự kiện dù nhỏ nhặt đều sẽ cải biến nhân sinh.
Còn Mệnh số cũng có thể gọi là thiên mệnh, tiên thiên chú định.
Truyền thừa của ta có hai loại. Tìm hiểu ngộ tới thời vận, dự đoán và chọn con đường vận số đúng đắn. Thứ hai là thế thiên định mệnh, sắp đặt mệnh số, thay đổi mệnh số sẵn có của sinh linh. Diệu dụng vô tận, dựa vào đó chấp chính thiên địa chi tạo hóa.”
Nhăn mày hình chữ IJI tiêu hóa kiến thức vừa tiếp thu. Bùi Kiên như hiểu ra nhiều lại không hiểu gì.
Có chút ngổn ngang.
“sư phụ, thời vận là gì?”
“Có thể hiểu là cơ hội.”
“Nếu ta đánh lô, trúng là vận số hay mệnh số.”
"Hả"
Tư duy nhảy vọt nhanh quá làm Vận Mệnh đạo nhân theo không kịp.
Đánh lô là cái gì ông ta không hiểu được. Thứ kiến thức cấp thấp này không phải không tiếp thu, mà ông ta cũng chưa từng quan tâm qua phàm giới. Hiện tại đạo lực của ông ta còn không đủ để vượt ra khỏi thân thể Bùi Kiên quá ba mét, cũng không thể khảo sát giới này được.
Có chút khó.
Nhưng không vặn vẹo được ông ta.
“Chọn lựa việc làm là vận số, thành công là mệnh số.”
Cảm nhận ngày giờ không con nhiều, Vận mệnh đạo nhân bắt đầu suy nghĩ cách dẫn dắt tên đồ đệ này khi mình không ở bên cạnh.
Ồ có một cách.
“Đồ nhi, ngươi đoán đúng rồi, vi sư ngày giờ không nhiều, sau này không thể bên cạnh dẫn dắt ngươi trưởng thành. Ta dự định dựa vào thế giới tinh thần này sáng tạo một nguyên linh tồn tại cộng sinh với ngươi, có thể giúp ngươi trưởng thành.”
Nói đoạn thu lại quy tắc, Vận Mệnh đạo nhân cần gom lại toàn bộ đạo lực còn xót lại để làm việc.
Neuron thần kinh: Pass.
Bùi Kiên mắt sáng lên. Đến rồi đến rồi, hắn từng đọc qua vài bộ tiểu thuyết mạng, truyền thừa đến rồi.
“Sư phụ! Là hệ thống phải không?”
“Là nguyên linh.”
“Chắc chắn phải là hệ thống, sư phụ hãy tạo ra hệ thống!”
“Đồ nhi. Hệ thống là cái gì?”
“Hệ thống là thứ giúp tu sĩ lớn mạnh nhanh chóng, có thể giao nhiệm vụ. Khi hoàn thành nhiệm vụ có thể được thưởng trang bị, linh đan diệu dược, pháp bảo pháp khí. Thậm chí đánh g·iết đối thủ có thể được kinh nghiệm trực tiếp lên cấp…biri…biri..”.
Bùi Kiên thao thao bất tuyệt dành hẳn mười phút đồng hồ, vắt lại trí nhớ những nhận vật tiểu thuyết có hệ thống xịn xò nhất.
Hắn phải bá nhất trong các main chính.
Thời vận hắn đến rồi.
Vận Mệnh đạo nhân:”…”
Mắt lớn lại trừng mắt nhỏ. Nhìn Bùi Kiên hứng thú, vui sướng, chờ mong, miệng nhếch đến mang tai, ông ta có chút xấu hổ. Thân thể binh giải về bản nguyên, ý chí binh giải về với đại đạo, phần tàn niệm này còn có gì?
Hai bàn tay trắng!
“Khụ khụ, đồ nhi a. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân, một bước một dấu chân sao có thể lười biếng. Cái gì đánh đánh g·iết g·iết có được kinh nghiệm tăng vọt một cấp? Không thể có chuyện đó, cũng không được xảy ra việc đó, trật tự chí tôn đạo không chấp nhận việc này.”