Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 120: Là mầm mống tốt để làm điệp viên.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Là mầm mống tốt để làm điệp viên.


“Chuyện gì?”

“Thứ c·h·ó lợn, cút ra đây, quân l·ừa đ·ảo!”

“Thôi xin đấy, nói nhanh nghe coi tại sao tao không nâng tạ được!”

-Anh Zai, mũi anh bằng thép hay bằng inox mà ngoáy cả ngày không thủng vậy?

-Thế mới nói, ai cũng có sở trường riêng, sống ở đời ắt có cái tài lẻ gì đó!

Hắn cũng không giận, cảm thấy cũng đúng thôi, thật sự lúc này Bùi Kiên quá ngại ngùng vì biểu hiện của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thì ra là bạn Đạt, tam sinh, a?”

“Chỉ số lực lượng, Hùng Thị Giang: 89, Lê Quang Hiển: 85, Phan Đình Cương: 80, Ma Tiên Linh: 110, Phạm Côn Sơn: 75, Trịnh Đức Đạt: 78, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê: 86, Trầm Trọng Ngân: 78, Bùi Kiên: 23!”

“Đồng chí Kiên cứ tự do thử sức, tất cả mọi người sẽ đợi!”

Nghe không rõ, Nguyễn Tự tò mò đi đến gần hỏi lại, Bùi Kiên lại lí nhí:

Chỉ thấy Trịnh Đức Đạt đưa tay ra, hai người bắt tay, bên ngoài nhìn vào còn tưởng quen biết từ trước.

“Cho đồng chí Kiên tạ 600kg!”

-Khoan đã, nếu theo con gái nói thì tên này tăng tiến nhanh nhất khi ở cùng Chử Lão, chẳng lẽ Chử lão đã thành công?

Hắn thầm tính toán trước cái nước là lơ người ta nếu bị mở lời làm quen, nhưng không, Phạm Côn Sơn chỉ đơn gian đi song song với hắn.

Gặp Ma Tiên Linh, Bùi Kiên vốn đang cảm thấy đang tủi nhục vì yếu đuối giữa đám người ngang tuổi, thấy nàng này thì không thấy tủi nhục nữa, ngẫm nghĩ, tốt nhất là có cái lỗ nào đó chui vào nhanh còn đại kết cục.

-Vấn đề quá nghiêm trọng, hôm nay hai mốt tháng ba, vậy chỉ một tháng chín ngày mà tên này tăng tiến quá vượt bậc.

“Việc ngươi hấp thu năng lượng đồng căn với huyết mạch đã kích hoạt tiềm năng cơ thể, sinh ra loại năng lượng đồng nguyên với thủy tổ của tộc đàn, tuy nhiên, việc tăng cảnh giới này là bị động, ngươi chưa kiểm soát hết được năng lực của mình, chưa biết cách vận dụng nội lực cho thỏa đáng!”

-Âu cũng là mầm mống tốt để làm điệp viên.

“Hả, còn có môn phái?”

-Phải làm sao mới tốt đây?

“Vậy bạn học võ ở phái nào?”

“Sau này mình là đồng chí, là anh em, chúng ta cùng giúp đỡ nhau, có gì bạn cứ nhờ tôi đừng ngại!”

Nguyễn Tự: (-___-)

“Bạn Kiên xuất thân nhà nào nhỉ?”

Lần này thì Bùi Kiên giận thật, nheo mắt nhớ kỹ con người kéo áo mình, xong quay sang thì thấy Phan Đình Cương đang ngoáy mũi.

“Sủa lên cái gì?”

Mà không được.

Cay, Bùi Kiên quá cay, tên này rõ ràng nghĩ rằng hắn cũng yếu đuối bạc nhược, thế nên mới xích lại gần để tìm kiếm niềm an ủi.

Hệ thống đắc ý, cho ngươi kênh kiệu kêu gào ra lệnh, nó đủng đỉnh nói chậm rãi:

“Đồng chí Kiên nâng tạ đi chứ?”

Tâm lý Bùi Kiên bỗng chốc trở thành oằn tà là vằn, lúc trước rõ ràng đã rất cẩn thận chọn đúng mức tạ, vậy mà vẫn có thể xảy ra vấn đề được.

Thứ hai, dùng toàn bộ khả năng chạy trong tối thiểu ba phút, vừa thử tốc độ cũng thử sức bền và nghị lực.

-Khoan đã, để ý cái này làm gì, phải hỏi cho xong trước!

Thứ nhất, để đảm bảo mọi người có thời gian nghỉ, thứ tự người nâng tạ sẽ là thứ tự người thi tốc độ.

“Vậy là tốt, chúng ta là anh em!”

PS: Chương tri ân cốc bia của bạn Tà Tâm.

Trong sự kiên nhẫn của Nguyễn Tự, những khuôn mặt có sốt ruột, có tò mò, có chán ghét của đám đông.

“Có cách nào quen thuộc được luôn không?”

Đoàn người vừa đi vừa nghe chăm chú, kể cả Bùi Kiên, kẻ đi ở cuối cùng.

Nguyễn Tự cũng không chê tốn thời gian mà hỏi:

“Anh bạn này, Bùi Kiên đúng không, tôi là Trịnh Đức Đạt!”

Nhìn ra thấy ánh mắt cổ vũ của ông trung tướng, Bùi Kiên mắm môi đi tới cái tạ, hắn cũng muốn biết rốt cuộc bây giờ mình khỏe đến đâu.

“Vâng, cho tôi lấy sức một chút!”

Hệ thống có mặt tất nhiên sẽ sầm mặt lại, tên nào đó phát triển hơi bị nhanh, cứ đà này trúc cơ đến nơi rồi mà nó công việc còn đang dang dở, không thấy người ta còn đang phải tăng ca đây.

Trịnh Đức Đạt thấy đối tượng giao tiếp có vẻ ngố cũng không chấp nhặt, thân thiết Đạt hỏi:

Trong đầu, Bùi Kiên giục hệ thống rất gấp, hệ thống thấy thư giãn sau giờ làm việc xong rồi mới nói:

“Thứ năng lượng này thức tỉnh tập tính nguyên thủy của tộc đàn, vì vậy tuân theo tập tính này là nhanh nhất, tất nhiên, ngươi có thể tu tập thêm tu la thiên võ sát đạo cũng được!”

Trên đường đi, Lý Na phổ biến quy định của phần trổ tài này, Bùi Kiên tóm tắt lại là:

“Đồng chí muốn nâng tạ bao nhiêu?”

Thế là Bùi Kiên tính cứ vậy bước về hàng, mồm thì lẩm bẩm đông tây ba mươi năm gì đó, nhưng Nguyễn Tự gọi hắn lại.

Hừ lạnh một tiếng, Bùi Kiên tiến lên phía trước đi cạnh Trầm Trọng Ngân, lại hừ cái nữa bước lên tận phía trên cùng ngay sau Lý Na, hi vọng hít tí mùi thơm giải trí tinh thần.

Bùi Kiên không ngu, trên mặt Phạm Côn Sơn ghi rành rành rằng “chúng ta là bạn” kia kìa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy làm sao để kiểm soát?”

Ở thực tại, Nguyễn Lập hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Kiên vốn định thể hiện độ sang trọng bằng cách sang mồm, nhưng mà nghĩ mãi không ra sau tam sinh là từ gì.

Từ sự tôn trọng cái danh dự bắt đầu nát dần của mình, tất nhiên Bùi Kiên đi tít cuối cùng, tốt nhất là không ai nhìn thấy hắn.

“Vì ngươi tăng tiến sức mạnh bị động mà không phải bản thân luyện ra!”

Da trên cơ thể hắn hơi đỏ lên, trong đôi mắt dần vằn lên tia máu.

-Cần tìm hiểu kỹ!

Nhìn Bùi Kiên về hàng, Nguyễn Tự tự hỏi và cho ra kết luận, một lúc mới ra hiệu cho đọc công khai bảng dữ liệu cá nhân từng người.

Về thiết bị thì đã có đồ chuyên dụng, Lý Na cũng giải thích cách vận hành nó.

Tốc độ.

Bùi Kiên tập trung hai trăm phần trăm tinh thần, tập trung vận dụng nội lực theo tu la thiên võ sát đạo, lần này quyết tâm phải được.

“Đồng chí Bùi Kiên, làm được không?”

Cho câu hỏi mà bản thân không giám hỏi, Bùi Kiên hơi tởn liền lùi lại phía sau.

Nghe câu hỏi lặp lại dùng cả họ tên của Nguyễn Tự, lại nhìn ra đám đông đang nhìn ngó, nhìn cái nụ cười càng ngày càng tươi của Phạm Côn Sơn, Bùi Kiên cúi mặt lí nhí.

Lắp tạ.

-HAHA! (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Kiên cười cười:

“Không!”

“Sủa lên!”

Cho cái đánh giá, Trịnh Đức Đạt dò xét trên dưới Bùi Kiên rồi mỉm cười thân thiện.

Bùi Kiên gấp, hắn liếc mắt lên thấy mọi người bắt đầu chú ý, khuôn mặt mấy người dần chuyển sang sốt ruột.

Sau đó hắn xoa tay rồi vận động tiếp, nhún nhảy các kiểu, xoay người gập người liên soành soạch.

Quả nhiên, mặc dù nặng nề, nhưng Bùi Kiên làm được, giữ nguyên tư thế trong ba giây hắn thả tạ xuống.

Bùi Kiên thầm chửi tên này chắc chắn khốn nạn, nhớ ngày xưa bạn thân của hắn cũng biểu hiện y hệt như thế này, bây giờ người ta còn đang trong tù thụ án m·a t·úy đó thôi.

Nàng biết ngay là vậy, tên này còn cái tật bốc phét, cái này cần chấn chỉnh lại.

Bùi Kiên lần lượt thử sức, mỗi lần tiếp tục tăng 100kg, khi nâng tới 900kg thì max số không tài nào lên được nữa.

-A, Phạm Côn Sơn mỉm cười?

Phạm Côn Sơn cảm thấy người anh em này có hoàn cảnh khá giống, nhiều khả năng cao thì tâm linh cũng cùng tần số, thế là đi chậm đợi Bùi Kiên đi lên.

“HAHA!” x2

Lê Quang Hiển thấy vậy hừ lạnh túm vai Bùi Kiên giật về đằng sau, ý rằng hắn là thủ lĩnh, cái vị trí đi đầu này không được là ai khác.

Nhìn thấy tên này cố ý đợi mình, Bùi Kiên vốn không thích kẻ bạc nhược, vì tự đánh giá bản thân trước kia bạc nhược.

“Mịa, cần ngươi để làm gì, tốn cơm hại gạo!”

Thấy người nhân viên muốn ghi lại số liệu, không can tâm, Bùi Kiên giơ tay kháng nghị.

Khi nhân viên đọc xong, Nguyễn Tự cũng không đợi cho mọi người tiêu hóa thông tin, nàng lệnh tất cả đến phần tiếp theo:

Bùi Kiên định gân cổ lên cãi, rồi lại thôi, lúc này hắn không còn tự tin nữa.

“Tôi không làm được, cho, cho tôi tạ một tấn được không, à tạ 800kg đi!”

“Tôi phản đối, chúng ta tốn quá nhiều thời gian!”

Chương 120: Là mầm mống tốt để làm điệp viên.

-Rất tốt, tên này khá đề phòng trước những kẻ thích dùng mưu hèn kế bẩn.

Lùi thêm một bậc, ô, lần này hắn được tiếp đón.

-Thằng này có vẻ khó chơi, không biết là ngu thật hay ngu giả đây!

“Thủ trưởng, tôi muốn thử sức thêm được không?”

Sau đó hai người đi trong yên lặng.

“Chi tiết!”

Biết rồi mà còn cố hỏi nhằm chọc giận Bùi Kiên, hệ thống nói giọng ề à:

Ngẫm vậy, Bùi Kiên tha thiết nói trong đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đang đăm chiêu ngẫm nghĩ, nghe câu này Bùi Kiên quay ra nhìn thì biết Lê Quang Hiển phát biểu.

Là kẻ để ý quan sát Bùi Kiên từ đầu, Nguyễn Tự gật gù đưa ra đánh giá được cho là trọng tâm.

“Là sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Là mầm mống tốt để làm điệp viên.