Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Lấy trống, nổi trống, họp diên hồng! (1)
Lần này không cần ai hút tới, một con chim én khác bay rất nhanh tới trước đám mây đỏ.
Một tiếng nói phát ra từ con chim, mặc dù tiếng Đại Viêm nhưng hai vị địa tiên đều hiểu cả, trừ mấy người thanh niên trăm tuổi và con nhóc u60 nghe hơi ù ù cạc cạc vì giọng khá địa phương.
“HAHAHA, Hùng Văn Vương, lão già này chui ra khỏi mộ rồi hả, tới, lên Sơn Lạng tới núi đầu quỷ làm một hiệp!”
Hùng Văn Vương biết người phát tiếng nói qua con U·AV này là Ân Thiên Thai, lão tổ tông nhà họ Ân.
Nói đến cũng kỳ quặc, ngày xưa thời cổ mấy đời Hùng Vương chống giặc Ân, tới thế hệ bọn họ cũng đánh nhau.
Cơ mà đánh ra tình bạn!
Bỏ qua chuyện xuất thân khác biệt bởi hai dân tộc nhiều ân oán, thì lý tưởng của Hùng Văn Vương và Ân Thiên Thai đều giống nhau, đó là thủ hộ dân tộc.
Mà lại, gia tộc với dòng họ hai bên đều miễn dịch tốt với cảm xúc nội tại trong huyết mạch, không đến nỗi vừa thấy mặt liền hung dữ rồi đánh nhau.
Trừ mấy lần đầu đánh thật hồi những năm c·hiến t·ranh biên giới, sau đó hai vị địa tiên có gặp gỡ thì đều ngồi xuống uống trà bàn luận tử tế, bàn xong chuyện quốc gia đại sự lại bàn đến chuyện nhà.
Ngẫm đến anh bạn nước láng giềng gần chục năm rồi chưa gặp, Hùng Văn Vương nhếch mép tính ngoại giao một chút.
Mà không được.
Tắt nắng nụ cười, ông ta thấy Nguyễn Thiên giơ tay chém ra một thanh đao gió xẻ con chim ra làm đôi, khuôn mặt thì hằm hè như nồi áp xuất sắp nổ.
Không phải sao, thanh đao gió to như cái cột điện bổ vào con chim bé tí tẹo!
Nguyễn Thiên thực sự sắp nổ.
Trong thời điểm bình thường việc kiềm chế là điều dễ dàng, còn hiện tại bị địch nhân khiêu khích tận hai lần như thế sao mà chịu nổi.
Một người ngâm trong suối nguồn ngủ say vài chục năm như nàng, bây giờ năng lượng đang chính thịnh, cảm xúc nội tại càng dễ xúc động bộc lộ ra ngoài.
Không như Nguyễn Tự Nguyễn Gia, hai nàng này hồi đầu nhìn mấy thứ công nghệ gián điệp cũng bực, nhưng nhìn mãi cũng quen.
Đã vậy, cái người mới ngủ dậy thường rất ban-ti-căng, động một tí là giận dỗi, đầu óc thì mù mờ vì lâu không dùng đến.
“Này làm sao mà nhịn cho nổi, bàn có tí chuyện thôi, lũ khốn nạn!”
Không thèm lẩm bẩm trong đầu, lần này Nguyễn Thiên nói hẳn ra mồm, rồi nàng quay phắt ra đứa cháu gái U60 cách mình năm đời trách móc:
“Con bé này làm ăn kiểu gì thế, có thấy trên bầu trời thủ đô toàn chim với chim không, có con nào của nhà mình nuôi đâu!”
Nguyễn Tự thấy bà tổ nóng giận cũng không giám lề mề mà trình bày thẳng:
“Của nhà mình nuôi cũng đang thả ở nước bạn thưa bà tổ, chúng ta còn để bom ở trên đó!”
“Nổ to không?”
“Có thể bay luôn cái chợ huyện ngày xưa!”
“Cho vài con vào nhà tên vừa nói chuyện, à, hắn là ai?”
Câu hỏi cuối là Nguyễn Thiên quay ra hỏi Hùng Văn Vương, ông này rất lý trí, lắc đầu như trống bỏi nói:
“Cháu không biết, chú hỏi Nguyễn Tự xem!”
“Cháu cũng không nhận ra giọng nói, nhưng chắc là địa tiên mới giám thách thức kỵ Hùng Văn Vương!”
“Không sao, để ta lên núi đầu quỷ để xem là thằng nào to gan đến vậy!”
“Ấy ấy khoan đã…” x4
Bốn người còn lại thấy thế xúm vào khuyên can, mãi hồi sau mới được, Nguyễn Thiên cũng nhịn lại vì đang có công chuyện cần bàn, quốc trụ thì lấy lý do đêm nay còn họp, xin họp xong ở đây cho sớm còn về.
Nhưng mà nhịn thì nhịn, Nguyễn Thiên thấy thế nào cũng ngứa mắt, nàng ta nhớ ra còn thứ khác có thể đang theo dõi, thế là nheo mắt lên nhìn bầu trời, miệng thì hỏi Nguyễn Tự với Nguyễn Gia.
“Hai đứa bây nói xem, có phải có thứ gì đang nhìn từ trên trời xuống không?”
Nguyễn Gia trả lời:
“Còn có vệ tinh, nhưng thứ đó bay cao mấy chục ngàn km, ta không thể làm gì được!”
“Nó quay hình ảnh qua thực tế, kiểu như máy chụp ảnh phải không?”
“Vâng!”
Nguyễn Thiên nheo mắt, nhớ mang máng quốc trụ từng đề nghị mai mốt họp các chủ nhà, hỏi lại thì xác nhận được câu trả lời, thế là tự thân ra chỉ thị:
“Mấy tên kia muốn nhìn thì được thôi, gọi hết địa tiên bán tiên đang rảnh về đây, chúng ta tổ chức hội nghị diên hồng ngay tại khung trời này, để cả thế giới biết Đại Nam còn người già sống sót, đừng có muốn làm gì thì làm!!!”
Nói xong Nguyễn Thiên hối hận rồi tỉnh táo thoát ra khỏi cảm xúc chi phối.
Bản thân không kiềm chế nổi cảm xúc nội tại, để hung tính trong bản năng khống chế nói ra mấy lời không nên nói.
Các địa tiên, bán tiên cũng giống như v·ũ k·hí tối tân bí mật, kẻ địch có thể biết mình sở hữu chứ tuyệt đối không thể biết con số cụ thể.
Nhưng bản thân nàng là người già nhất Đại Nam, nói ra lời này ngay trước con cháu nếu không thực hiện thì sẽ rất mất mặt.
Nguyễn Tự, Nguyễn Gia, Hùng Văn Vương đều nhíu mày hiểu ra điều này.
Hùng Văn Vương thể hiện độ khéo léo của mình, ông ta cho Nguyễn Thiên cái bậc thang:
“Thưa chú, hiện tại thế giới biến động từng ngày, điều này chú ngủ say nên không biết, cái này trách bọn cháu không thông bẩm sớm!
Cháu nghĩ hiện tại chúng ta không nên tạo ra sự chú ý từ các nước mạnh, điều này là không cần thiết!”
Quốc trụ cúi đầu suy tư, bỗng ông ta tiếp thêm vào, nhưng lại là ý kiến ngược lại:
“Cháu đồng ý cách làm của kỵ Thiên, nhiều dấu hiệu cho thấy sự xoay trục đối ngoại tới châu á của Mẽo và các nước châu âu, cháu nghĩ có thể nhả ra một số chi tiết để răn đe bọn họ!
Trong thời gian tới, nước ta sẽ tổ chức triển lãm quốc phòng để phô trương một phần lực lượng để dăn đe, điều này đã được bộ trưởng bộ quốc phòng trình dự thảo lên trung ương phê duyệt!”
Trong câu chuyện này, lời nói của quốc trụ hiển nhiên có sức nặng hơn, lập tức được Nguyễn Tự và Nguyễn Gia ủng hộ.
Good!
Thằng cháu này ta nhận, còn làm quốc trụ một ngày, ta bảo kê một ngày!
Hài lòng và hài lòng về lời nói của Quốc trụ, Nguyễn Thiên ra lệnh với Hùng Văn Vương:
“Lấy trống, nổi trống, họp diên hồng!”
Hùng Văn Vương trầm mặt suy tư, việc họp diên hồng thì không sao, chỉ là tập hợp trưởng lão và bô lão tới bàn bạc thôi.
Quan trọng là trong trường hợp này, địa điểm này, thời điểm này mới là vấn đề.
Thôi được, đất nước nằm trong tay những người trẻ, người già chúng ta ra cái mặt mo đánh đấm là được rồi!
Nói đến, thằng bé Hùng Văn Chiến có lẽ đã nghe tới chuyện phô trương lực lượng, nếu nó đồng ý vậy thì có thể thực hiện!
Nên tin lũ trẻ, ủng hộ là được!
Ngẫm nghĩ xong xuôi, đặt niềm tin vào con cháu đang là thế hệ trèo trống đất nước, Hùng Văn Vương dang rộng hai tay ra trước người như chuẩn bị ôm ấp điều gì đó.
Ánh sáng chói mắt hiện lên, khi ánh sáng tắt đi, một chiếc trống đồng đường kính 3,3 mét hiện hình.
Chiếc trống màu vàng ròng, sáng lấp lánh trong đêm tối, các hoa văn trên đó chia nhiều vòng, mỗi vòng lại di chuyển đều theo chiều kim đồng hồ nhanh chậm khác nhau.
Ngôi sao ở giữa trung tâm có mười tám cánh, xung quanh có mười tám vòng, mỗi vòng có mười tám ký tự hoặc mười tám nhóm ký tự, những ký tự này còn tối nghĩa hơn cả chữ khoa đẩu.
Ôm chiếc trống vào ngực, Hùng Văn Vương đôi tay nặng trĩu xuống một đoạn, Nguyễn Tự nhỏ tuổi nhất lần đầu mới thấy Trống Mẫu liền giật mình.
Cái trống này phải nặng cả nghìn tấn!
Rồi tất cả cùng quỳ xuống cúi người lạy.
Dù những người ở đây có kẻ chưa gặp trống mẫu, nhưng đều biết một sự tích, trống này đúc từ vỏ trứng nở ra Âu Cơ, những trống con khác đều chỉ dùng tài liệu được phụ thần Lạc Long thu thập trộn lẫn một ít vỏ trứng mà thôi.
Quốc Trụ cũng biết điều này, với tư cách người đứng đầu nhất đất nước, các đời quốc trụ khi tại vị đều được tính là bô lão trong hội diên hồng, tư cách ngang với địa tiên khi bàn bạc các vấn đề siêu phàm.
Khuôn mặt Hùng Văn Vương trang nghiêm chú mục, quỳ một chân xuống, từ từ cúi người đặt trống mẫu trên mặt mây làm rặng mây trùng xuống một chút mới dừng, rồi từ từ Hùng Văn Vương lùi lại quỳ lạy.
Không có ca tụng, không có ca từ, cũng không có gọi lên tên hiệu.
Tất cả quỳ lạy tự đếm trong lòng mười tám giây, con số mười tám linh thiêng đại diện cho mười tám dòng họ đầu tiên của dân tộc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.