Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Họp Diên Hồng, các bô lão giao lưu tình cảm.
Góc nhà Trần với Hồ bên kia, họ Phạm vốn là thân thích họ hàng bên ngoại tám trăm năm trước với họ Trần, ngày xưa cũng là quốc tướng định quốc, thấy homie b·ị đ·ánh liền nhảy vào.
Các ông tổ nghiêm túc đọc cho xong tư liệu về Bùi Kiên.
Bà tổ Nguyễn Phúc thấy thế khó chịu, nói kháy vài câu ngày xưa nhà ai lật đổ nhà tôi.
Không làm sao được, Nguyễn Thiên đành chọn Hùng Văn Vương, ông này cười khổ đành tiếp.
Các ông tổ bắt đầu chỉnh lại quần áo, riêng bà tổ Nguyễn Quang cười trừ cất xọt lựu đ·ạ·n đi.
“Cháu sai rồi, là ông nội, là ông nội cho cháu cầm đi, ai ui, cụ tha cho cháu!”
“Vậy thì giải tán, ông kia, ông kia và bà kia!”
Chương 146: Họp Diên Hồng, các bô lão giao lưu tình cảm.
Đề phòng từ trước, ông tổ họ Trần rút cây đinh ba chọc cá đưa lên đỡ, cong người ném cây đinh ba sang trả đũa.
“A, thế danh không chính ngôn không thuận nói thì ai người ta nghe, ông cố tình không hiểu hả!”
“Một phút trở thành tông sư, liệu có phải kẻ này là địa tiên giả trang không, đã từng có trường hợp như thế!”
“Vẫn chưa tỉnh ngủ hết hả, mấy đứa có gì tự do phát biểu xem nào!”
Góc này tăng cấp thành 1v2.
Quả là vậy, chiến trường chỗ này giờ thành 2v2.
“Vậy thì là gì, Công năng đặc dị hả?”
Tràng diện này lần nào họp các dòng họ đều có, không có gì lạ, coi như mấy bạn hữu lâu ngày không gặp trao đổi tình cảm là được.
Cuộc chiến góc này thành 1v4, cơ mà bà tổ Nguyễn Quang chỉ thủ, rảnh tay là ném hai trái lựu đ·ạ·n.
Chỉ còn hai họ Chử và Cao không ai tham dự hỗn chiến mà ngồi xem với bảo vệ mấy vị lãnh tụ khỏi tên bay đ·ạ·n lạc.
“Thời đó Trần Thiếu Đế còn nhỏ tuổi, đất nước vừa trải qua binh biến, lại có nạn c·ướp phá của Chiêm Thành, việc chuyển giao quyền lực là điều dĩ nhiên, sao ông nói có vẻ cay cú thế!”
Thấy các ông tổ quay ra nhìn mình, Nguyễn Tự gật đầu xác nhận:
Nguyễn Thiên đạm nhiên cất tiếng:
Ông tổ họ Mạc đảo mắt xung quanh tìm đến đồng minh, liếc trúng họ Nguyễn Quang liền mở lời dụ dỗ.
Các ông tổ bắt đầu bàn bạc: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà tổ Nguyễn Phúc nheo mắt, nhân lúc rảnh tay ném sang một đoạn kiếm quang, bà tổ Nguyễn Quang nhấc kiếm lên chặn, xong không nói không rằng rút ra đặc sản đáng tự hào của dòng họ mình là lựu đ·ạ·n ném vào giữa đám đông, lúc ném căn bản cũng không chọn ai, cái này mà nổ thì ai cũng trúng.
Nghe tới đây bà tổ Nguyễn Quang sao chịu được, đáp trả họ Nguyễn phúc rằng cái thứ cõng rắn cắn gà nhà.
“Không thể, đích thân chú Thiên đã nhìn qua người này, dòng họ Âu chuyên về ngụy trang, ai có thể qua mặt được chú ấy?”
Một lúc, ông tổ nhà họ Trần Quốc lên tiếng nói đổng:
“Ranh con, mày ă·n t·rộm nước suối khi nào, ai cho phép?”
Đây chỉ là một góc, bên kia ông tổ họ Lê chỉ thẳng mặt ông tổ họ Mạc họ Trịnh mà mắng, mắng qua mắng lại một hồi cân hai.
“Đánh xong rồi thì vào việc, lần này là nghiêm túc, đứa nào còn lộn xộn ta ghi vào sổ đen!”
“Được cái gì mà được, ngồi xuống, muốn đánh tí nữa ta đánh với mấy đứa, ngồi xuống đọc hết đi!”
“Hiện tại Bùi Kiên đang ở ngay dưới chúng ta, những thông tin về hắn cháu đã điều tra lại nhiều lần, không có vấn đề!
Còn về các chỉ số thân thể là thông tin vừa đo đạc trong ngày hôm nay!”
Ông tổ bà tổ hai nhà Ngô với Đinh ngồi im, hai nhà này cũng có phản tặc, nhưng mà đều đã đền tội ngay sau đó rồi.
Thấy không khí quá yên tĩnh, Nguyễn Thiên nhíu mày chất vấn:
Nguyễn Thiên cao hơn các vị địa tiên ở đây một đời, gọi “đứa nào” không ai bắt bẻ được.
Bỗng tiếng bốp bốp bốp, ba cái bốp vang lên, mọi người quay ra nhìn thì thấy ông tổ nhà họ Chử đang kẹp Dược Vương vào lòng, cứ thế nhấc tay giã vào cái mông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy là trong cái nhìn của các vị lãnh tụ chủ chốt, thì trước mặt ánh chớp lóe lên liên tục như trong bar, trong không giam tiếng binh binh bang bang vang liên hồi, thi thoảng lại nổ bùm một cái, tiếng vù vù réo rắt mãi trong tai.
“Ra làm vài hiệp rồi về đi ngủ nào!”
Bà tổ họ Hồ chống chọi vài hơi thấy yếu thế liền bơm vài câu với họ Lý, nhắc đến, đối với ông tổ họ Lý thì họ Trần chính là phản tặc.
Nghe Nguyễn Thiên nói lời hù dọa, bốn vị kia liền ngồi xuống yên lặng đọc tiếp.
“A, thế làm tới phụ chính thái sư, quyền hành hết trong tay rồi thì không làm trọn vẹn đi, đời sau còn được tiếng thơm!”
Còn mấy cái lý do lịch sử này nọ thật sự là cái cớ để vận động thôi, chuyện đã qua không ai thù hằn gì, dù sao các nhà lên làm đế vương đều có công lao với đất nước, sở hữu suối nguồn là minh chứng rõ ràng rồi.
Bà tổ Nguyễn Quang tuyên bố nên hòa giải, nên bình tĩnh, đừng có đánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gian thần lắm cái lý do lắm!”
Ngồi nhìn một lúc thấy nhàm chán, thấy bà tổ Nguyễn Quang thân cô thế cô liền nhảy vào trợ giúp.
Không còn cảm xúc nội tại q·uấy n·hiễu, sau đó không khí thật sự nghiêm túc, các ông tổ chăm chú đọc tài liệu về Bùi Kiên một lèo đến hết.
Bên kia ông tổ họ Phan cũng thế, không nhận kèo của Nguyễn Thiên, hai vị này nhảy ra “vui vẻ” với đám dòng họ ngoài kia.
Bang một tiếng, bà tổ họ Hồ nhấc gươm lên cản hất văng cây đinh ba, cầm gươm như dao phay ném trả trực diện.
“Ồ đúng, hắn hấp thụ được suối nguồn, cái này quan trọng!”
Cảm thấy thế đơn lực mỏng, ông tổ họ Lê bơm vài câu với bà tổ họ Nguyễn Phúc, nhà này từng giành giật ngôi vương với họ Trịnh, có thể làm đồng minh.
Có người nhắc đến trọng tâm, các ông tổ nhíu mày trầm mặc liếc nhìn nhau.
Bĩu môi, ông tổ họ Trần Quốc nói kháy:
Ông tổ họ Ma thấy đánh nhau đến hào hứng đứng dậy cười haha sang sảng, nhưng vừa đứng dậy thì vù một tiếng ánh sáng đỏ bay sượt qua mặt, quay sang thì thấy Nguyễn Thiên đang chỉ tay vào mình liền xua tay không nhận kèo.
Vù một tiếng, Bà tổ họ Hồ chém ra một đạo gươm quang, bay nhanh như sét giật thẳng vào mặt ông tổ họ Trần.
Dược Vương cầu xin, ông ta hậu thiên cảnh không sai, cơ mà người đánh lực lượng ngàn tấn chứ không đùa, thế là khai hết một mạch:
Chỉ có Nguyễn Gia là bĩu môi, tên này xứng đáng lắm, ngày xưa dám giật áo xem nàng có ngực hay không.
“Chính xác, đích thân Nguyễn Tự xác thực!”
Đọc một hồi vẫn chưa xong, không biết có phải Nguyễn Tự bị bệnh nghề nghiệp hay không, có mỗi lý lịch Bùi Kiên mà gần trăm trang giấy lận.
“Được!” x3.
“Các ông xem, tên này khéo là phản tặc thật, nhắc tới phản tặc dòng họ tôi có kinh nghiệm, ngày xưa có gian thần c·ướp ngôi ông tổ Trần Thiếu Đế nhà tôi đó thôi!”
Đọc xong tất cả trầm mặc.
“Chú Thiên, những thông tin này chính xác không?”
Mà quan trọng là không đánh được, nên ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất.
Một lúc sau thì cuộc chiến tự dừng, lý do là đánh cũng đã chán, cảm xúc nội tại bùng cháy lúc thấy Lê Chiêu Thống đã hết sạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà không được.
“Có lý!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc chiến tăng cấp lên thành 2v2.
Các ông tổ ở đây bảo chữ nho chữ nôm thuộc rành rành, chứ chữ quốc ngữ thì hơi khó, khó ở đây là đọc nhanh.
Ngẫu hứng chỉ tay vào ba vị vừa phát biểu, ông tổ họ Ma nhếch mép:
Bà tổ họ Hồ Nhật nghe có vẻ nhột, bất bình lên tiếng:
“Có thể lắm các ông, hắn khai là bí pháp trong truyền thừa của bản thân, thông thường khi hấp thụ suối nguồn, công pháp võ đạo sẽ dần dần hình thành qua sự hướng dẫn của phụ thần, có lẽ thật là bí pháp!”
Ông tổ họ Ma đứng dậy buông lời:
Bỏ qua chuyện nhà riêng tư đang xảy ra giữa cuộc họp chung, cái này âu cũng là truyền thống của Đại Nam thôi, không có gì lạ.
Không trách được, kém thế hệ đây, người ta là hàng cha chú không được cãi, vẫn có câu cha mẹ đặt đâu con cái ngồi đó, tư tưởng này tại thời xưa rất nặng, các vị ở đây đều ghi nhớ trong lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.