Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Pằng pằng pằng pằng pằng!
“Bành...”
Tiếng đập bàn vang vọng khắp căn phòng sang trọng, nhìn kỹ, một người đàn ông vạm vỡ ở trần, dưới... à dưới có mặc quần.
Hắn là Trử Thanh Sơn, đầu trọc, miệng rộng môi dày, làn da hơi ngăm, trên tay đeo một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo mà hầm hố, trên nhẫn có viên ruby màu đen.
Đưa bàn tay chống lên bàn, Trử Thanh Sơn trợn mắt gào thét:
“Con mịa nó, ở đâu, thằng nào trả lời thằng Sơn này nó đang ở đâu?”
Cả ba mươi thằng đàn em có mặt trong phòng trầm mặc cúi mặt xuống.
Nhìn ba mươi thằng đàn em trước mặt im thin thít cúi đầu, lại nghĩ đến 300 thằng đàn em đang bên ngoài đi lùng sục.
Trử Thanh Sơn giận giữ.
Hắn mà giận giữ, hừ hừ...
Trử Thanh Sơn rút phăng con Rolex Submarier trên tay xuống, ném cạch cái trên nền nhà rút s·ú·n·g bắn “pằng pằng pằng pằng pằng pằng pằng pằng.. tạch tạch.” Bắn đến hết đ·ạ·n.
Người đàn ông dáng vẻ vạm vỡ tên Sơn chỉ vào cái đồng hồ gần năm tỷ gào thét:
“Đến sáng mai mà không thấy hắn, sẽ có kẻ phải chịu trách nhiệm giống cái đồng hồ này!"
Nói xong trợn mắt to hơn nhìn lần lượt 30 thằng đàn em trước mặt.
“Dạ.” X30
---
Nửa đêm, tại một góc khác của khu công nghiệp Vĩ Văn.
“Pằng.”
Nhìn thứ đốn mạt trước mặt, cái thử khiến hắn ghê tởm, căm ghét ngã gục với phát đ·ạ·n giữa trán, người bắn phát s·ú·n·g trầm mặc.
Đây là người đàn ông...Ừm...siêu đẹp trai.
Mặc áo len trắng cổ lọ, quần âu, áo khoác măng tô đen, soái khí bức người.
Dù vừa g·iết người hay trước đó, miệng hắn lúc nào cũng hơi nhếch lên không thay đổi.
Lại một loại nội tâm bình tĩnh đến biến thái.
Nhìn khung cảnh xung quanh, đây là một góc của Vĩ Văn, hắn lẩm bẩm:
“Cuộc thanh trừng bắt đầu.”
---
Trở lại trên giàn giáo cầu Nhật Tựu.
Cầm trên tay khẩu sung có lắp giảm thanh đặc chế ngắm thẳng vào Bùi Kiên, sự giận giữ của con mãnh thú dâng trào mãnh liệt, người thần bí ánh mắt từ trên cao nhìn xuống sâu kiến, lạnh lùng đưa tay chuẩn bị bóp cò.
Nhưng rồi hắn bình tĩnh lại.
“Không được khích nộ sẽ làm giảm trí tuệ, không được oán hận sẽ giảm một nửa sức mạnh.”
Nhớ lại câu nói của danh nhân mà người thần bí tôn thờ, hắn nheo nheo mắt vận dụng neuron thần kinh mà ngẫm nghĩ:
Đúng rồi, phân tích một chút tại sao kẻ này nhìn thì ngu ngốc dị loại, nhưng phản ứng cũng không chậm, mình này cởi hết quần áo vứt sông là tránh thiết bị theo dõi, còn tên này vứt quần áo đi có lẽ cũng như vậy, chứ người bình thường ai lại bỗng dưng t·rần c·huồng trong không khí 14 độ C như thế?
Hóng mát sao, Đồ điên có lẽ làm như vậy!
Hay kẻ này cũng đang chốn chạy giống mình?
Cái này thì nghiêm trọng, nhân viên, đàn em, vệ sĩ của mình rất nhiều, không biết ai đó cũng bình thường.
Vấn đề này cần làm sáng rõ trước, tính mạng của kẻ trước mặt không đáng một đồng, dù là người của ta.
Nhưng sự việc liên quan đến đêm nay thì cần cẩn thận, ta hiện tại cần sự trợ giúp, dù nhỏ bé đến đâu cũng đáng giá.
Ngẫm xong, Người thần bí hạ s·ú·n·g thả lỏng tay, hắn hỏi:
“Ngươi đến từ đâu, nhảy xuống đây làm gì, tên là gì, làm việc ở đơn vị nào?”
Nghe giọng nói điềm tĩnh, trầm trầm, bản năng Bùi Kiên cảm thấy bĩnh tĩnh lại.
Bản thân Bùi Kiên cũng kỳ lạ tại sao chỉ dùng giọng nói cũng có tác dụng như vậy, nhưng tồn tại trước mặt đã dùng tới hai lần chữ “c·hết” hắn không giám để người ta mở tới câu thứ ba.
“Thưaaa ngàiiiiii, con đến từ xã Cao Liên, huyện Hương sơn, tỉnh Bình Hòa, con làm việc tại đơn vị CNC công ty H, con nhảy xuống đây vì hoàn cảnh đưa đẩy, tuyệt không có ý mạo phạm sự thanh tịnh của ngài…”
Nói như đọc điếu văn, Bùi Kiên diễn thuyết có thể nói là mười phần thành tâm thành ý, nhưng bị cắt ngang:
“Nói tóm tắt, dài dòng, c·hết.”
Đến rồi đến rồi, chữ c·hết thứ ba, Bùi Kiên đang hơi bình tĩnh lại không thể kìm mà căng thẳng.
“Thưa thưa… thưa ngài. Con không…không có ý mạo phạm ngài. Ngài linh thiêng cao cả tha thứ cho con ạ. Trở về con đốt cho…cho...”
Cho cái gì?
Kẻ thần bí hiểu được, tên trước mặt tưởng hắn là ma quái, cái đệt, thứ này coi thường hắn, phải c·hết.
Người thần bí nghiến răng đưa s·ú·n·g lên trở lại, lâu lắm rồi sát khí mới hiện lại trên đôi mắt, phải biết hắn điềm tĩnh đến g·iết người sẽ không hiện túc sát.
Nhưng thôi được rồi, lời danh nhân vẫn còn văng vẳng ở đó, hắn nhớ lại kẻ trước mặt chưa nói ra tại sao lại ở đây.
“Ngươi tại sao nhảy xuống đây ngay khi đèn đường tắt, nói cẩn thận lý do, đây là cơ hội cuối cùng!”
Vứt qua một bên nhân vật thiết lập, tác giả cạp đất đi thôi, người thần bí giọng trầm xuống mười tông độ.
Hắn lạnh.
Vừa nãy khi ngồi vào góc khuất gió còn đỡ chút, hiện tại giữ hình tượng nhân vật đứng thanh tao ở đây có chút khốn khổ.
Không phải sao, nhìn thằng đệ JJ trước đó còn lung lay trong gió giờ ngắn cũn lại như cái con đỉa chạm phải vôi.
Hắn đã sắp không giữ được hình tượng.
Tiểu JJ đáng thương.JPG
Bỏ qua một bên tâm sinh lý hoạt động của người thần bí, Bùi Kiên không biết việc này, hắn khẩn thiết lên tiếng.
“Ngài thương xót cho kẻ hèn này phận số đáng thương, mệnh ta thật khổ, rơi xuống đây cũng không có cách nào…”
Sắp xếp ngôn ngữ trong một giây vì sợ tồn tại kia hết kiên nhẫn, Bùi kiên nói tiếp:
“Con sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, cha mẹ nghiêm khắc, nhưng xã hội này quá bất công nên vận số long đong, con gặp toàn những kẻ bè bạn đểu giả, làm việc thì không thuận, gia cảnh bần hàn cha mẹ không giúp được gì, ngài có thiêng…”
Thiêng cái gì, người thần bí bực mình đính chính:
“Ta là người.”
Nghe vậy Bùi Kiên trố mắt không lên tiếng.
Đối với người thần bí, giao giảng đạo lý, thuyết giáo thuyết trình dẫn dắt số đông, thành công lịch sự là vỏ bọc hoàn hảo của hắn, vỏ bọc kín kẽ đến nỗi chính bản thân hắn nghiện.
Không trách được hắn, cuốn sách nào đó đã nói rồi. “Khát vọng sâu xa của mỗi con người là được khen ngợi, được tôn trọng và được quan tâm.”
Tâm lý “nghiện” bị câu đi lên, Người thần bí bắt đầu dạy đời kẻ khác:
“Gia cảnh ngươi nghèo khó bao nhiêu, xã hội bất công thế nào, bạn bè hại ngươi ra sao, kể ta xem!”
Bùi kiên có chút xấu hổ, hắn đang t·rần c·huồng mà, nhìn thì biết, đằng sau cái mông JJ còn đang tung bay trong gió, là thật tung bay, sun sun lại còn như thế.
Khụ khụ...
Nhưng rất nhanh từ xấu hổ thành giận dữ, Bùi Kiên cảm thấy bị trêu đùa, từ giận dữ lại thành sợ sợ, vì người trước mặt mở mồm ngậm mồm là c·hết.
Với lại đối phương nói bản thân là người thì thật là người sao?
Ngẫm vậy càng sợ, Bùi Kiên cẩn thận tường thuật lại cuộc đời mình, từ sinh ra đến hiện tại.
“ Copy tiền truyện và paste vào đây...”.
Nói chung Bùi Kiên nói mấy chục ngàn chữ.
Người thần bí cẩn thận lắng nghe, hắn đang tìm khuyết điểm để nắn lỗi, khi hắn nghe tới hết nhân sinh lớp chín của Bùi Kiên, đặc biệt là mấy đứa con gái Mai Lan Thu Cúc, hắn nhếch miệng cười nhẹ chen vào:
“Tình cảm là bản năng của mỗi con người, ngươi có thể coi đó chỉ như một trải nghiệm, kỷ niệm trong cuộc đời mình, chuyện của thời con nít không đáng giá canh cánh trong lòng, người đi cùng ngươi hết cuộc đời này mới đúng là thứ nên trân trọng nhất, tiếp tục!”
Như mấy người chưa có người yêu mà hay tư vấn về tình yêu, người thần bí cũng vậy, nhưng hắn trải nghiệm nhiều, dù không đặt tình cảm nam nữ vào từ điển của mình, coi đàn bà như nhưng bình chứa tôn di động, nhưng lời hay ý đẹp hắn đặt miệng là thành.