Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Củ lạc 4.0
“Không!”
Dược tôn bỏ qua tâm sinh lý hoạt động của mình mở hộp ra, sau khi màn khói tan đi hết, trong hộp hiện rõ thứ được đựng bên trong:
“Lại đây mà xem!”
“Hử? anh chạy xa thế để làm gì? Tôi làm việc anh không yên tâm?”
Nói đến thì Dược tôn sợ bị nghi vấn báng bổ cha mình!
“Thế anh thấy thằng cha anh hại c·hết người bao giờ chưa?”
Cha cũng hiểu được như vậy sao?
“Vâng.” X2
Hồ Nhật Phi và Phan Đình Cường nhìn nhau, họ cũng rất oan ức. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Kẻ khôn phải biết tránh né kẻ khôn hơn mình!”
Nghĩ thì thế tất nhiên hai người không thể nói ra miệng, cụ ông Dược Vương này đều từng ra tay cứu người nhà mình, mà cũng biết đâu được sau này còn cần ông ấy cứu thì sao?
“Không xem thì thôi, tùy ngươi!”
Bùi Kiên nhận xét: “Nhưng ta thấy chỉ là số ít, đa phần không làm được điều này!”
Không có trả lời, thật ra Dược tôn không giám trả lời.
Nghĩ vậy Phan Đình Cường cùng Hồ Nhật Phi ngoan ngoãn cúi đầu đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỏ qua vấn đề vị hạt lạc tập hai, Bùi kiên thấy hệ thống từ lúc hắn tỉnh đến giờ, cứ quay mặt đi cúi người lúi húi liền hỏi:
Bùi Kiên không ngu, trong không gian này hệ thống khôn hơn hắn, mạnh hơn hắn, đã thế còn bay được còn hắn thì không.
Chẳng nhẽ Nguyễn Lập làm vậy?
Hết cách khuyên giải, hệ thống đành nói thẳng vấn đề:
Dược tôn có chút lo sợ bất an, liệu có phải bố đang đắn đo việc g·iết người lần đầu tiên phải không?
Cái ông đẹp lão này làm gì nóng tính như vậy?
“Tao có nghe nói một số người từ nghèo phấn đấu tới giàu có, vậy hội người này sinh ra là mệnh nghèo hay mệnh giàu, việc giàu lên có phải mệnh cách định sẵn tương lai sẽ như vậy?”
Về đến làng mình trong sự hân hoan của làng xóm, sự ghen ghét của mấy tay trước kia cho Bùi Kiên vay tiền.
Một lúc sau Dược Tôn mang một hòm đông lạnh đi ra từ phòng thí nghiệm, đây là thành quả của Dược Vương sau một tháng xuống núi.
“Nói cái khác, hôm trước có nói mệnh khổ, mệnh sướng, mệnh giàu, mệnh nghèo gì đó đúng không?”
Bỏ qua vấn đề này Bùi Kiên tiếp tục đọc sách, cũng giống hóa phàm b·ất t·ỉnh lần trước, trừ lúc đầu b·ất t·ỉnh thì sau khi b·ị đ·ánh ngất tập hai hắn lại ở đây.
Còn về làm sao tăng lên, ngươi nằm mơ đi thôi, khi nào ra khỏi giới này được hoặc thiên đạo hồi phục lúc đó rồi tính, không có thiên đạo tu vận mệnh cái con khỉ.”
Ông ta quay ra nhìn hai thủ phạm của một cú tát một cú đấm quát mắng:
“Nói chuyện một chút về vận mệnh đi, sao ta cứ là Vận Mệnh khấu đình giả thế? Mà hai từ khấu đình nghĩa là gì?”
“Cút, chỗ này là chỗ trẻ con nghịch ngợm hả? Cút luôn!”
…
Không có trả lời, Bùi Kiên tự hiểu rằng vấn đề này cần tự mình tìm tòi, mà thôi đừng mong như thế, bắt neuron thần kinh hoạt động sẽ làm tổn thương nó, Bùi Kiên không nỡ như vậy!
Dược Tôn ngoan ngoãn nghe theo, không ngoan không được, ông bố già rất nóng tính.
Vậy cha chạy xa hơn con là ý gì?
Mười tháng sau, lúc này đã gần tết.
Bùi Kiên nhìn đến xót hết cả ruột, thằng nào cũng thế thôi, tò mò mà không làm được gì cũng sẽ bị như vậy.
“Rốt cuộc người đang làm cái gì?”
“Khấu đình nghĩa là sờ mó, ngắm nghía, mò mẫm cánh cửa, Vận Mệnh khấu đình giả tương đương với nhìn được mà không làm gì được vận mệnh!
Dược Vương bực mình hỏi lại:
“Không nhớ nữa!”
“Cha, liệu có ổn không?”
Không có cách, mặc dù thân thể ngất đi theo cơ chế sinh học, nhưng ý thức tỉnh rồi sẽ tự động trôi dạt về miền ý thức.
---
Đây cũng là đang thực hành thôi!
“Sinh ra nghèo nghĩa là mệnh nghèo, sinh nghèo mà sau này giàu thì chứng tỏ vận số của tên kia không sai, hoặc là có sự giúp đỡ của may mắn có từ nhân quả, hoặc là kẻ này thay đổi được mệnh cách của mình.”
Ngồi đọc cuốn sách “luyện thể công lược” một lúc Bùi Kiên phán chán, dù sao thì cảnh giới “luyện tạng” tiếp sau đó đã đọc kỹ quá rồi, cảnh giới cao hơn có đọc cũng đọc không công, thế là hắn gập quyển sách lại để nó tự động bay về giá sách.
“Ngươi đang làm cái gì đấy?”
Trong một căn phòng đầy đủ thiết bị, chính là căn phòng lúc trước Bùi Kiên từng được nghiên cứu ở đây, lúc này Dược Vương nghiến răng đầy khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chạy X2.
Hệ thống trả lời: “Điều này dĩ nhiên thôi, mệnh cách không dễ thay đổi như thế, ngươi biết mệnh cách hình thành thế nào không?”
Bùi Kiên cùng nữ thần trong lòng mình cùng ngồi trên một chiếc xe về thăm cha mẹ, chiếc xe này nhìn kỹ thì thật giống xe của Bảo Ngọc.
Cay, Bùi Kiên quá cay, cố gắng đè nén cảm xúc Bùi Kiên hỏi hệ thống:
Bùi Kiên đang mơ đẹp thì b·ị đ·ánh, hắn bực mình muốn tỉnh dậy tính sổ.
Lúc trước, khi mới ra đời trải nghiệm, được dòng họ gửi gắm cho Thiên Diện Quân rõ ràng đã được dạy rằng: “Nếu b·ắt c·óc đối tượng về thì không nên để người ta biết!”
---
“Tóp tép” nếm nếm cái miệng, Bùi Kiên trong không gian ý thức cảm thấy mùi vị gì quen quen…
Bùi kiên ngẩng đầu suy ngẫm một chút, lý do tại sao đang b·ất t·ỉnh thì miệng có vị lạc, chẳng nhẽ ngoài hiện thực có người đút lạc cho mình?
Không tệ!
Dược Vương giọng nói nghiêm trọng: “Mở miệng hắn ra!”
Nói đoạn hệ thống lại chăm chú lúi húi.
“Không!”
Bùi Kiên ngạc nhiên: “Ồ, thế ra mệnh cách có thể thay đổi được hả?”
“Hahaha.”
“Thứ c·h·ó lợn! Mở tay ra là được rồi sao cứ bắt tao phải xem?”
Chương 93: Củ lạc 4.0
“Bốp.”
Một củ lạc!
“Mịa, thứ c·h·ó lợn này vận dụng trí não được không?”
Lại mở sách đọc, năm phút sau thì lại chán, Bùi Kiên xị mặt hỏi hệ thống:
“Bộp” một tiếng chạm da thịt trầm đục, lần này Bùi Kiên ngủ hẳn, hắn tiếp tục giấc mơ của mình!
“Muốn xem không?”
Nhưng thôi được rồi, tỉnh hay không tỉnh đều thế!
Nghe vậy Bùi Kiên hiểu được, nhiều người nghèo bởi vì có phấn đấu, có cố gắng, đúng hơn là có mục đích theo đuổi sẽ có thể thay đổi được mệnh cách của mình.
Dược Vương lúc này đã đeo kính bảo hộ lên, ông ta dùng kìm dài gắp hạt lạc để trên bàn nhìn chăm chú.
Đứng ở phía xa, Dược Vương cùng Dược tôn cùng nhìn về phía này, thấy một ít khói trắng bay ra từ miệng Bùi Kiên lúc này mới yên lòng.
“Vâng.”
Phía trước và phía sau đều có nhiều xe hộ tống, hình ảnh thế quái nào mờ quá Bùi Kiên đếm không rõ có bao nhiêu xe.
“Ơ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trừng mắt liếc hai thằng oắt con phá hỏng chuyện tốt cút đi, mãi ông ta mới đợi được Bùi Kiên có dấu hiệu tỉnh lại.
Hiện tại hệ thống cũng khá yên tâm vì ai đó không để ý đến nó, giữ nguyên tư thế nó trả lời:
Ồ, vị lạc rang.
Làm gì phải tò mò để rồi ăn đấm oan, đã thế sau đó còn phải bực tức trong bất lực?
No! No! Làm vậy sẽ bị mắng!
No! No! Người ta có đút thì sẽ đút kẹo, kẹo đồng loại như thế, làm gì có chuyện đút lạc được?
Hiện tại nhiều tiền rồi, Bùi Kiên hôm qua mới cầm cục tiền đập cho mấy tay kia quỳ xuống đất khóc.
Dược Vương quay ra thằng con trai nói:
Dược tôn sợ quá cũng cầm kìm dài cạy miệng Bùi Kiên, chỉ thấy Dược Vương mở củ lạc ra, bên trong có một hạt lạc tròn màu hạt lạc rang, ông ta gắp thứ đó đưa vào miệng Bùi Kiên.
Bệnh nhân uống củ lạc 1.0 xong thì co giật, uống xong 2.0 cũng co giật, thậm chí uống củ lạc 3.0 còn có dấu hiệu của sản giật.
“Tất nhiên có thể, chỉ cần cách hành động của ngươi đủ đúng, thời vận của ngươi bắt tới kịp thời thì mệnh cách có thể thay đổi được.”
Lại cố nén cảm xúc bản thân, Bùi Kiên dẫn dắt một chủ đề mới:
“Nhìn được, tao nhìn được cái gì rồi?”
“Nói tiếp đi đừng hỏi!”
Đây là Bùi Kiên mới tổng kết được kinh nghiệm, mặc dù nghe vào rất rối rắm, nhưng ngẫm nghĩ kỹ câu chữ càng làm Bùi Kiên đắc ý.
Hệ thống nói:
Nghĩa đen!
Chẳng nhẽ nói người bị cha hại c·hết thì chưa có, nhưng sống dở c·hết dở thì có một đống à?
“Mang củ lạc 4.0 ra đây!”
Có hỏi ông ta tại sao lại lôi từ “sản giật” vào đây, trả lời thì cũng là biểu hiện y hệt nên gọi như thế!
Thật sự thuốc này để làm gì, củ lạc 1.0 rồi 2.0, 3.0 hay cái loại 4.0 này để làm gì ông ta không biết, chỉ biết cứ có người b·ị t·hương là Dược Vương cho người ta uống.
Vui sướng Bùi Kiên bật cười ra tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.