Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 9: Quá khứ của siêu phản diện.
Đoạn sau khi nghe tới Thanh Trúc Ngọc, Người thần bí lại không xen vào nhưng bị khó chịu.
Mai Lan Thu Cúc, Thanh Trúc Ngọc, sau ngọc sẽ là gì ta, thiếu thiếu cái gì ta?
Tự đặt câu hỏi, một người cầu toàn trong mọi vấn đề như người thần bí thực sự khó chịu, hắn bị ám ảnh cưỡng chế về khuân khổ, thiếu một chữ thôi là thành một câu hoàn chỉnh, nhưng có thể là chữ gì đây?
Nhưng khi nghe đến những lần đầu tiên của Bùi Kiên khi sổ lồng khỏi cha mẹ, nghe tới nghe tới, người thần bí lại nghĩ về cuộc đời mình, vì cuộc đời của hắn và Bùi Kiên có một chút tương đồng.
Người thần bí khao khát có cha, vì cha hắn và mẹ con hắn thất lạc trong biến cố năm đất nước giải phóng.
Cha hắn là đại tá trong chế độ cũ, trong cuộc tổng tiến công về thủ đô chế độ cũ, người cha chạy đi tìm trực thăng để đu, à, để tìm một góc cho gia đình hắn chốn chạy.
Nhưng không thành.
Mẹ con hắn ở nhà chờ đợi không được, có một người đại úy dẫn một đại đội tiến quân qua nhà hắn. Vì lý do ghê tởm mà giả dối, hắn chắc chắn thế, mẹ con hắn được s·ơ t·án về hậu phương tránh mưa bom bão đ·ạ·n.
“Mẹ con hắn b·ị b·ắt cóc.”
Mang theo suy nghĩ chắc nịch này trong những ngày thơ ấu, mẹ con hắn được đưa đi làm kinh tế mới tại một vùng quê nghèo.
Có lẽ do thời đó cái đất nước này ngoại giao “kém cỏi” mà mẫu quốc trong tâm trí hắn c·ấm v·ận mọi mặt.
Đất nước này hại mẹ con hắn những ngày khốn khổ làm nông trong một nông trường, mẹ hắn là một ca sĩ, sao có thể chịu đựng được.
Hắn hận đất nước này.
Thứ mang đến bệnh tật, giày vò đến với mẹ hắn, thứ đưa hắn đáng ra ăn sung mặc sướng phú nhị đại, quan nhị đại tương lai rộng mở phải quằn quại tại quê nghèo.
Không phải sao, những người bạn choson quốc rất tôn trọng cha hắn, thường đến nhà chơi, đặc biệt biết quan tâm khi cha hắn vắng nhà, thậm chí còn tặng quà quần áo khi hắn chưa chào đời nữa, đây là mẹ hắn kể vậy.
Khụ khụ.
Vừa nghe Bùi Kiên kể chuyện, người thần bí lại hồi ức.
Không lâu sau mẹ hắn mất vì bệnh tật, mang theo không cam lòng, thù hận về người đại úy đã b·ắt c·óc mẹ con hắn, thậm chí b·ắt c·óc cha hắn cũng không chừng, hắn rời bỏ nông trường kia.
Đây là khi mới năm tuổi, cái tuổi mà những kẻ tầm thường còn đang nghịch bùn.
Bằng vào sự khéo miệng khéo diễn, khôn lỏi ranh mãnh của mình, Hắn tận dụng sự trắc ẩn, thương người, bao bọc đồng bào của những kẻ ngu ngốc, thành công lên thủ đô cũ.
Cũng thành công bị xã hội đ·ánh đ·ập.
Giống Bùi Kiên, không nhà không tiền không người thân, năm 79 thậm chí khi trên đường hắn còn thấy nạn d·iệt c·hủng man dợ, có sợ hãi, có tuyệt vọng trước c·ái c·hết, nhiều lần nhiều lần từ ban đầu từng từ bỏ buông xuôi gánh nặng trên thân xác nhỏ bé, đến sự kiên định không nên tồn tại ở tuổi này.
Lên tới thủ đô cũ trong tâm trí, hắn phải tránh không “b·ị b·ắt” lại một lần nữa, vì thời kỳ này ở đất nước Đại Nam mọi người đều có phận sự của mình, không ai chấp nhận có kẻ lang thang cả, hắn không muốn b·ị b·ắt đi học lớp xóa mù chữ.
Người thần bí thời gian đó phải ă·n t·rộm, ă·n c·ắp khắp nơi có thể, từ quần áo, giày dép, thức ăn nước uống, đêm hắn phải ngủ gầm cầu.
Nhưng điều đó chỉ phải chịu đựng bảy năm, mười hai tuổi hắn bị phát hiện, những người gốc Viêm phát hiện ra và đưa hắn trở về căn cứ ngầm của họ.
Bởi vì là cô nhi, không người thân lại xuất xắc trong bài thử “nuôi cổ - kẻ sống cuối cùng” hắn được đào tạo như một nhân viên gián điệp trong tương lai.
Người Viêm cho hắn học chữ, học toán, học làm một thương nhân, rất nhiều thứ tạo nên vỏ bọc thành công hiện tại.
Cuộc sống lúc đó tuy bị đè nén, ám ảnh và khắc nghiệt. lại rèn luyện nên một con người sắt đá có thể áp chế mọi loại tình cảm bản thân.
Đến năm 18 tuổi, người thần bí lại được phân công vỏ bọc trợ lý của một tay thương nhân người Viêm buôn gạo, phụ trách về sổ sách, tổ chức của hắn có một âm mưu lớn mà lâu dài, là cầm đầu lũng đoạn kinh tế thủ đô chế độ cũ.
Để làm gì hiện tại hắn hiểu được, nhưng thời đó tầm nhìn cũng chưa nhiều.
Lùi một bước là gian khổ, khắc ngiệt, sinh tử, tiến một bước quang minh ánh sáng, từ năm được phân công công tác trợ lý đó, cuộc sống của hắn trở về đúng hình ảnh hắn tưởng tượng nếu còn cha.
Sung túc, hoan nhạc, phè phỡn.
Người thần bí còn yêu một cô ca sĩ trong cộng đồng Viêm Tộc, có lẽ vì cô gái đó có nghề nghiệp giống mẹ hắn, cũng có lẽ do sự ngọt ngào quan tâm đường mật, thật sự hắn yêu cô gái đó rất chân thật, bằng cả trái tim.
Thậm chí còn nghĩ cùng người yêu chạy trốn cái xã hội, cái kế hoạch, cái đất nước sực mùi không thuộc về hắn.
Nhưng ngày hạnh phúc thường ngắn ngủi.
Lại là cái đất nước ngu ngốc này, đất nước muốn đi lên cần có tinh hoa, dù là dân tộc nào khác cũng vậy thôi, cớ gì xua đuổi, chèn ép người Viêm tộc, tất nhiên sau này hắn hiểu được nguyên do người Đại Nam không muốn bị Viêm thao túng.
Nhưng nguyên do đó không phải tốt với hắn, vì người thần bí gắn lên mác người Viêm Tộc, hắn cần lựa chọn ở lại hay trở phải trở về, Về đâu chứ, đất nước Đại Viêm không phải là đất nước của hắn.
Mất sạch!
Kế hoạch dang dở vốn cũng không quan tâm lắm, chấp hành mà thôi, quan trong là cái cuộc sống sung túc hoan nhạc không còn nữa.
Tài sản người Viêm tại đây bị quốc hữu hóa để t·ránh l·ũng đoạn độc tài chính - khống giá, hắn thất nghiệp, nếu ở lại phải đối mặt với một cuộc sống khó khăn do chính kế hoạch của tổ chức tiến hành lên nền kinh tế.
Mẫu quốc còn đang c·ấm v·ận nữa, khó khăn gấp đôi.
Người thần bí tìm đến người con gái đường mật, mong muốn rằng cả hai sẽ chốn tới nước bên cạnh hoặc vượt biển đi tới chỗ khác.
Vì tình yêu, vì.. tiền.
Từ đối với sự yêu thương tôn trọng, hắn để người yêu cầm giữ tiền tiết kiệm, nhưng khi hắn đến nơi ở chỗ cô ca sĩ, hắn thấy gì?
Nghĩ mà kinh tởm, cô ta t·rần t·ruồng nhún nhảy trên thân một lão già thương gia mà hắn đang phục vụ.
Nhớ lại chuyện cũ đến đây mắt người thần bí đỏ lên, đêm nay là một đêm kinh điển, không phải vì cuộc thanh trừng, mà vì một con người trải qua đủ chuyện, rèn luyện đủ kinh nghiệm, cảm xúc bị rung động quá nhiều.
Vì giận, vì oán, vì bi, vì hận.
Mịa nó, người thần bí lần này không chỉ giận, mà đang bên bờ động kinh.
Hắn mà động kinh, thương sinh phải hủy diệt, quỷ thần phải khóc lóc.
Người thần bí lại giơ tay vụt lên chĩa s·ú·n·g vào chóa c·hết Bùi Kiên.
Hắn cần phát tiết.
---
“Pằng...”
Tiếng s·ú·n·g vang vọng trong căn phòng sang trọng, nhìn kỹ sẽ thấy người đàn ông cởi trần, bên dưới tất nhiên mặc quần tên Sơn nằm trong vũng máu, vũng mãu bắt đầu lớn dần từ từ loang lổ ra sàn nhà.
Lui lại một bước, một anh chàng đẹp trai soái ca từng có hình ảnh kể trước tránh đi dòng chảy của máu, hắn nhìn theo dòng chảy một cách chăm chú, như thưởng thức một bức tranh tả cảnh tao nhã và đẹp đẽ.
Vẫn nụ cười như gió xuân đó, đầu hắn giữ nguyên tư thế hơi cúi xuống, mắt từ từ đưa lên nhìn hơn gần hai mươi người đang quỳ gối ôm đầu.
Dù tư thế nhìn này có hơi tạo nếp nhăn trên trán, cũng chút nào đó diệt bớt sự đẹp trai, nhưng không thể phủ nhận, hình ảnh con mãnh thú săn mồi ngầu lòi này đủ để đốn tim bất cứ cô gái dù khó tính thế nào.
Đêm nay mãnh thú săn mồi, cũng gần như thành công, chỉ còn một chuyện chưa hoàn thành.
“Bùi Tuấn Minh đang ở đâu?”
“Thưa anh, xác định đang tại Vĩ Văn, Duy tân, Sơn Nam.”
Một cô gái đeo kính xinh đẹp gợi cảm, mặc đồ công sở nhưng phanh ba cúc áo ngực, đôi gò bổng đảo lấp ló đung đưa, cô ta đứng dựa sát soái ca để báo cáo, cảnh tượng kinh hoàng trước mặt không thể ánh vào tâm trí của cô ấy, trong đôi mắt kia, chỉ có soái ca trước mặt.
“Tìm hắn, đưa hắn đến trước mặt tôi!"
Nói xong soái ca bước ra ngoài đi vội, đêm nay còn một việc quan trọng nhất hắn cần phải làm.