Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Chương 115: Thiên Vị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Thiên Vị


tốt nhất là đừng nói gì cả.

Về sau thiếp còn biết quản giáo thế nào đây?”

Quận chúa dù sao cũng là nữ tử, xung quanh lại toàn là nam giới, đôi chỗ cũng bất tiện.

Trần Trác cùng phụ thân đi theo, Trần Cẩm Ngọc cũng ung dung đường hoàng nhập bọn, chẳng hề e dè.

Nếu con là muội muội, nghe mãi những lời này chắc con cũng phát chán.

Biết đâu, con gái ở bên cạnh quận chúa hầu hạ, tương lai lại rực rỡ hơn cả con trai cũng nên…

Tính tình như Cẩm Ngọc, sau này chẳng biết sẽ chịu bao nhiêu uất ức.”

“Nếu con không rõ ranh giới giữa nên và không nên, thì chỉ cần nhớ kỹ một điều:

Diêu thị cuối cùng cũng nhịn không được, nghiêm mặt dặn dò:

Trần Hạo Nhiên liếc nhìn bà, ánh mắt chẳng thèm che giấu vẻ chán nản:

“Lão gia cũng vậy, rõ ràng biết thiếp chỉ mượn danh người làm cớ, vậy mà trước mặt quận chúa lại đồng ý sảng khoái như thế.

Trần Trác nhanh chóng hay tin, chỉ cười nhạt, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện nhưng không hề phản đối.

Ngày hôm sau.

“Đừng khóc nữa, nàng cũng đừng trách quận chúa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con mới là người phải chăm chỉ xuất hiện trước mặt quận chúa để gây ấn tượng, vì con sau này còn phải thi cử làm quan.”

Diêu thị vẫn nghĩ rằng con gái chỉ ra ngoài vài tháng rồi sẽ về, hoàn toàn không biết Trần Cẩm Ngọc đã quyết tâm đi chuyến này là không trở lại nữa.

Diêu thị cảm thấy trong lòng nặng trĩu, liền bưng một ấm trà vào thư phòng của con trai.

“Cha gọi nữ nhi tới, có chuyện gì ạ?”

“Lời của mẫu thân, nữ nhi đều ghi nhớ.”

“Từ nhỏ con đã chơi thân với quận chúa, riêng tư gọi một tiếng Thiệu Hoa muội muội cũng không sao, nhưng khi có mặt người ngoài thì phải giữ lễ, gọi là quận chúa.”

“Ta… đó là quận chúa, ta đâu dám.”

Cẩm Ngọc dù sao cũng là con gái, sau này còn phải lấy chồng sinh con.

Một đứa trẻ thông minh như vậy, nếu chỉ quanh quẩn nơi khuê phòng thì thật là uổng phí.

Giờ cứ lẽo đẽo trước mặt quận chúa để làm gì?”

Nói cách khác,

Nhớ chăm chỉ luyện nữ công, học nấu nướng, tập lại mấy món mẹ dạy, khi về phải thêu xong một bức quạt mang về cho ta.”

Thật là thiên vị.”

Trần Cẩm Ngọc hiểu ý, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Diêu thị nhìn dáng vẻ ấy của con gái, trong lòng càng bực bội, giọng trở nên nghiêm khắc hơn:

Trần Hạo Nhiên nhún vai:

Bà lải nhải dặn dò hồi lâu, cuối cùng cũng đành bất lực chấp nhận, trong lòng ngổn ngang không vui.

Nghe xong, Trần Hạo Nhiên lật sách, khẽ đảo mắt tỏ vẻ không kiên nhẫn:

Bà bực bội nói tiếp:

Tất cả cũng tại tổ phụ tổ mẫu quá nuông chiều muội muội con.”

“Ta chỉ đồng ý cho con theo quận chúa đi tuần các huyện, đừng có nghĩ tới chuyện trốn đi không về.”

Diêu thị tức tối, vung tay đánh con trai một cái:

Trong huyện nha chỉ còn lại Trần Hạo Nhiên chăm chỉ dùi mài kinh sử, chuẩn bị cho kỳ thi Thu sắp tới, cùng với Diêu thị quanh quẩn nơi sân vắng.

Diêu thị thở dài:

Xét về tư chất, Trần Cẩm Ngọc thực ra còn xuất sắc hơn cả anh trai vài phần.

Lễ nghi thì đầy đủ, nhưng giữa hai mẹ con vẫn lộ rõ sự xa cách, chẳng thân thiết mấy.

Ta hết lòng suy nghĩ cho nó, nó chỉ thấy ta lắm lời.”

Trần huyện lệnh lại dặn tiếp:

“Giờ để con bé theo quận chúa đi tuần, chẳng khác nào thả khỉ hoang về rừng.

“Còn nữa, những gì thấy và nghe được bên cạnh quận chúa, tuyệt đối không được tùy tiện tiết lộ.

Dỗ dành thê tử một hồi, Trần huyện lệnh sai người gọi Trần Cẩm Ngọc tới.

Xét từ lập trường của Diêu thị, những lời này cũng xuất phát từ tấm lòng mẫu tử bao la.

Nàng ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.

Trần Cẩm Ngọc nghe vậy, lòng hân hoan, gương mặt bừng sáng, giọng nói líu lo như chim sơn ca:

Quận chúa đã ưu ái, nâng đỡ như thế, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Trần Cẩm Ngọc bước vào với dáng vẻ nhẹ nhàng, gương mặt rạng rỡ như cánh én nhỏ chuẩn bị sải cánh về rừng.

Chuyện đã thành rồi, mẹ nói cũng vô ích, hà tất phải lải nhải mãi?”

“Muội muội đã theo quận chúa đến mỏ sắt rồi, vài ngày nữa còn cùng quận chúa đi tuần huyện Diệp.

Chỉ tiếc rằng, suy nghĩ của mẹ con họ lại hoàn toàn trái ngược, chẳng ai chịu nhường ai.

“Nàng cứ yên tâm, để con bé ra ngoài chơi một thời gian rồi quay về cũng tốt.”

“Chuyện thế này, lão gia sao chẳng suy nghĩ gì đã đồng ý ngay lập tức.”

Những tính toán này, ông chỉ giữ trong lòng, chẳng tiện nói ra, kẻo lại khiến thê tử nghe xong vừa lau nước mắt vừa cằn nhằn mãi không thôi.

Diêu thị, vốn gượng cười suốt từ nãy, vừa bước vào phòng liền rút khăn tay lau nước mắt, nức nở oán trách:

“Thiếp là mẹ ruột của con bé, vì muốn nó có cuộc sống tốt đẹp hơn sau này, đương nhiên phải nghiêm khắc dạy dỗ.”

Chắc hẳn là Cẩm Ngọc muốn ra ngoài giải khuây nên mới nhờ quận chúa ra mặt.”

“Lão gia nghĩ thiếp không thương con gái sao? Ở nhà thì dù có thế nào cũng là con mình, nhưng gả về nhà chồng, sao có thể tùy tiện như vậy.

Trốn trước rồi tính, có về hay không đâu phải do người quyết.

Gương mặt Trần huyện lệnh nhuốm chút phong sương, nhưng khi nhìn con gái, ánh mắt ông lại ánh lên vẻ trìu mến:

Trần huyện lệnh liếc nhìn con gái, chậm rãi đáp:

Ngược lại, khi nhìn thấy phụ thân, nàng lại trở nên hoạt bát hơn đôi chút:

“Vậy thì xong rồi.”

Diêu thị: “…”

“Nữ tử mà cứ phô trương ngoài mặt thế này thì chẳng hợp lễ giáo chút nào.

Con bé ra ngoài lộ mặt chẳng có lợi gì.

“Còn nữa, mẹ suốt ngày nhấn mạnh chuyện nam nữ khác biệt.

“Vâng ạ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần huyện lệnh nhìn con gái lanh lợi, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Diêu thị vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào:

“Cái thằng này, suốt ngày chỉ biết chọc tức ta!”

Con sớm thu xếp hành lý, vài ngày nữa sẽ cùng quận chúa lên đường.”

“Vậy chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói ạ?”

Dù là ông nội con có hỏi, chuyện không nên nói thì cũng không được nói.”

Phu thê Trần huyện lệnh, Diêu thị, cáo từ trở về viện.

Trần Cẩm Ngọc gật đầu, rồi tò mò hỏi:

Thấy thê tử nước mắt lưng tròng, khuôn mặt đượm vẻ u oán, Trần huyện lệnh đành ôm bà vào lòng, dịu dàng dỗ dành:

Sau khi sắp xếp xong công việc tại huyện nha, nàng lập tức đến mỏ sắt để thị sát.

Nghĩ lại thiếp năm xưa, cẩn thận dè dặt từng li từng tí, thế mà vẫn bị mẹ chồng soi mói khắt khe.

“Con bây giờ chỉ là một tú tài, phải đỗ kỳ thi Thu thì mới tính chuyện tương lai.

Chẳng phải cố ý làm thiếp bẽ mặt sao?”

Giang Thiệu Hoa tuổi trẻ khí thịnh, tràn đầy năng lượng.

“Nha đầu Cẩm Ngọc kia, tính tình cứng đầu bướng bỉnh, thiếp phải tốn bao nhiêu công sức mới tạm mài bớt được chút khí chất hoang dại ấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Suốt một năm qua, hai vợ chồng đã tranh cãi không biết bao nhiêu lần về chuyện giáo dưỡng con gái.

Thấy con đang đọc sách, bà không nhịn được bắt đầu than thở:

“Cẩm Ngọc, quận chúa muốn con tháp tùng đi tuần các huyện.

Cha con chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, tựa như đã hiểu ý đối phương, không cần nhiều lời.

Một nén hương sau.

“Ta thân là thần tử, sao có thể không biết điều được chứ.”

“Quận chúa đi thị sát mỏ sắt, con không chịu đi để người ta nhớ mặt, lại để Cẩm Ngọc giành mất cơ hội.

“Nếu không sớm sửa lại tính nết, vài năm nữa đến tuổi lấy chồng, thử hỏi nhà nào muốn cưới nó?”

“Đừng ỷ vào quận chúa mà tùy tiện làm bậy.

“Mẫu thân à, sao mẫu thân không nói thẳng mấy lời này trước mặt quận chúa luôn cho rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cha, con biết rồi mà!”

Trần huyện lệnh khẽ ho một tiếng, ánh mắt ngăn cản thê tử tiếp tục lải nhải, sau đó mỉm cười nói với con gái:

Thấy đôi mắt đỏ hoe của Diêu thị, bước chân nàng khựng lại, nụ cười tươi tắn cũng nhạt đi phân nửa.

“Ta thấy Cẩm Ngọc rất tốt.”

Khóe miệng Trần Cẩm Ngọc hơi giật giật, cố gắng kiềm chế:

“Con bé này từ nhỏ đã lớn lên bên ông bà nội, chẳng thân thiết gì với ta là mẹ ruột.

Cha và mẹ con đã đồng ý rồi.

Trần Cẩm Ngọc thầm nhủ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn vâng lời:


Những lời này khiến Trần huyện lệnh không vui:

Trần Cẩm Ngọc cười tươi như nắng sớm:

Trần huyện lệnh cũng thấy đau đầu.

Diêu thị trừng mắt, nghẹn họng không nói nên lời: (đọc tại Qidian-VP.com)

Gánh nặng dạy dỗ con cái, rốt cuộc vẫn đổ lên vai Diêu thị.

Chương 115: Thiên Vị

“Con biết rồi.”

Nói rồi, cậu ngừng lại, khoanh tay, giọng thêm chút châm chọc:

‘Ngàn lời không bằng một sự im lặng.’

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Thiên Vị