Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 496: Tuần Tra (5)
Câu cuối cùng, rốt cuộc cũng lộ ra vài phần bất mãn.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua, đám thợ thủ công cuối cùng cũng hoàn thành bản dự án sửa chữa bờ kè, còn làm ra cả sa bàn mô hình.
Tiểu công gia phủ An Quốc công, cháu ruột Thái Hoàng Thái hậu, lại là trung thư Xá nhân của Hoàng thượng – Trịnh Trân, lúc này đang ngồi ngay bên cạnh, cầm bút ghi chép từng câu từng chữ, toàn bộ nội dung đều sẽ dâng thẳng lên long án.
Các quan viên khác nhìn sắc mặt thượng quan mà làm, thấy ngay cả Chu thượng thư cũng không hó hé, bọn họ nào dám phát biểu nửa câu?
Trà có thể uống thoải mái, nhưng lời nói ra thì phải suy xét cẩn thận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Thiệu Hoa chẳng những không đứng dậy, càng không thèm xoa dịu ai, thái độ cứng rắn vô cùng: “Công bộ toàn thể đều ở đây, ai có ý kiến gì, cứ việc nói thẳng ra thương nghị.
Giang Thiệu Hoa hỏi Triệu Đại Hồng.
Khoảng thời gian này, đủ để Chu thượng thư bình ổn cơn giận, miễn cưỡng tiếp nhận tình thế, bắt đầu chủ trì hội nghị, yêu cầu các quan viên trình bày ý kiến.
“Vài ngày nay, các thợ thủ công làm việc thế nào, bản quận chúa đều thấy rõ.
Nửa canh giờ trôi qua, Trần Cẩm Ngọc đúng giờ đọc xong toàn bộ dự án.
Chu thượng thư mặt mày sa sầm, im thin thít không nói một lời.
Chu thượng thư mắt đã lão, xem rất khó nhọc, nhìn một hồi lâu mới truyền xuống cho Thị lang.
Trịnh Trân tức giận đến mức sắc mặt đen sầm lại.
Chuyện hoang đường như vậy sao có thể?
“Chiếu theo lệ cũ, quá trình này mất bao lâu?”
Bản dự án sửa bờ kè mà phòng thợ thủ công làm ra có hơn bốn mươi trang, dự định sửa chữa tám mươi dặm bờ sông, cứ mười dặm chia làm một đoạn.
Trịnh Trân ở trước mặt mọi người, dù không tình nguyện cũng chẳng thể công khai chống đối Giang Thiệu Hoa, đành giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, nhận lấy bút mực, bắt đầu cắm cúi ghi chép.
Giang Thiệu Hoa khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt trong sảnh, nhàn nhạt nói: “Bản quận chúa đúng là không biết công bộ các ngươi làm việc thế nào.
“Bản quận chúa cũng không đi đâu cả, sẽ cùng các vị ngồi đây.
Thảo luận quyết định quả thực không phải chuyện nhỏ, nhưng cũng không cần kéo dài quá mức.
Nếu làm không đạt, bị nước lũ cuốn trôi, các huyện các thôn ven sông ắt gặp tai ương ngập đầu.
Huống hồ, Giang Thiệu Hoa và Trần Cẩm Ngọc cứ kẻ tung người hứng, dù hắn có muốn cãi cũng không cãi lại nổi.
Trần Cẩm Ngọc đi theo Giang Thiệu Hoa nhiều năm, trui rèn chẳng ít.
Chu thượng thư và hai vị Thị lang, bản chấm điểm công tác tháng này ra sao, chính là dựa vào việc này mà quyết định.”
Đã không lo mất mạng, nỗi sợ trong lòng Triệu Đại Hồng cũng vơi đi quá nửa, nghĩ ngợi chốc lát rồi đáp: “Nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì khó nói, có khi kéo dài tới nửa tháng.”
Đường đường là Xá nhân trung thư, lại ngang nhiên cãi vã giữa công đường, quả thực mất hết thể diện.
Theo thông lệ cũ, liền triệu tập toàn bộ quan viên công bộ đến mở hội nghị.
Giọng đọc trong trẻo, rõ ràng mạch lạc, lại phối hợp cùng sa bàn mô hình sẵn có, giải thích vô cùng dễ hiểu.
Hai ngày?
Giang Thiệu Hoa nhếch nhẹ khóe môi, song ánh mắt lại chẳng chút ý cười: “Phòng thợ thủ công rất tốt, làm việc tận tâm, không hề lười nhác.
Việc trọng đại, cần cẩn thận bàn bạc.”
Chu thượng thư: “……”
Trịnh Trân đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hậm hực ngậm miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau hai ngày, bản quận chúa sẽ tự mình vào cung bẩm báo Hoàng thượng.”
Không riêng gì công bộ, sáu bộ của Đại Lương đều như vậy.
Các quan viên theo phẩm cấp cao thấp ngồi quanh bàn dài, bản dự án do Chu thượng thư xem trước, còn lại thì cứ ngóng trông chờ đợi.
Phải đọc cho lưu loát rành mạch, nửa canh giờ phải đọc xong.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, không còn ong ong nhức óc.
Chương 496: Tuần Tra (5)
Không ai lười biếng.
Còn tối nay, đúng nghĩa làm việc cật lực tới tận giờ Hợi.
Hai vị Thị lang: “……”
Địa hình mỗi đoạn sông đều được ghi rõ ràng tỉ mỉ, phương pháp xây dựng cũng viết hết trong đó.
Đúng lúc ấy, Giang Thiệu Hoa thình lình mở miệng: “Chu thượng thư, xây dựng bờ kè là đại sự của công bộ, càng là quốc sự trọng yếu, liên quan sinh tử của bách tính vạn dân.
Tỷ như chế tạo kiểu cày mới, chỉ hai đêm đã làm xong.”
Giang Thiệu Hoa chẳng hề để tâm tới sắc mặt co giật của Chu thượng thư, quay đầu phân phó Trần Cẩm Ngọc: “Trần Xá nhân, ngươi đi lấy bản dự án tới đây, đứng trước sa bàn đọc rõ từng phần.
Ý là: Một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, hiểu cái gì mà đòi xen vào chỉ đạo?
Nay dự án đã có, xin đừng chậm trễ thêm nữa.”
Lại quay sang dặn Trịnh Trân: “Cuộc họp hôm nay vô cùng trọng yếu, phiền Trịnh Xá nhân hao chút bút mực, chép lại toàn bộ nội dung trình lên Hoàng thượng sau khi hồi cung.”
Nhưng Giang Thiệu Hoa chẳng có ý rời đi, còn phân phó thêm: “Thắp đèn lên.”
Lúc này, Giang Thiệu Hoa mới chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười ôn hòa: “Làm phiền chư vị, ngày mai bản quận chúa lại tới.”
Giang Thiệu Hoa thản nhiên đáp: “Yên tâm, nhanh thôi!”
Tuy nhiên, sửa bờ kè là đại sự, cần thận trọng từng ly.
Chu thượng thư là người đầu tiên phản đối, các quan viên khác cũng nhao nhao lên tiếng, một lúc sau, cả sảnh nhốn nháo như cái chợ.
Với tốc độ này, chỉ riêng chuyền tay xem hết một vòng đã mất nửa ngày.
Bản quận chúa cũng muốn xem thử, công bộ các ngươi làm việc thế nào.
Sau đó còn thảo luận từng mục, tranh cãi từng điểm, lại thêm vô số thời gian và miệng lưỡi.
Nếu thấy thời gian không đủ, vậy khỏi về nhà nữa, đều ở lại công bộ ăn ngủ.”
Cứ vậy, chẳng ai dám nói lời thừa thãi, cũng chẳng ai dám nói vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, tập trung bàn bạc công việc.
Trình tự rườm rà, thủ tục kéo dài lê thê, làm việc chậm chạp đến mức khó tin.
Chuyện khác không nói, riêng phần khẩu tài, tuyệt đối thuộc hàng xuất sắc.
Bản quận chúa cho các ngươi hai ngày, phải ra kết quả.
Các quan viên công bộ trong lòng đều ngầm đồng tình, song ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc đoan chính.
Nhưng khi bản quận chúa còn ở Nam Dương quận, bất cứ công việc nào giao xuống, phòng công vụ của Thẩm Công Chính đều hoàn thành nhanh nhất có thể.
Các ngươi tiếp tục chuẩn bị, ngày mai theo bản quận chúa đi thực địa khảo sát.”
Bản quận chúa đều ghi nhớ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi thứ được trình lên từng cấp để chờ quan trên thẩm định quyết định.
Triệu Đại Hồng liếc mắt nhìn Phòng Vũ, hai người trao đổi ánh mắt, bạo gan hỏi thêm một câu: “Nhưng quan trên còn chưa mở cuộc họp bàn bạc quyết định.”
Vậy thì còn làm gì nữa?
Tiếp tục cắm mặt làm thôi!
Trịnh Trân ngồi im xem kịch, bụng thầm cười lạnh: Để xem ngươi gỡ rối thế nào!
Giang Thiệu Hoa chẳng buồn để tâm, tiếp tục chuyên chú quan sát mọi việc.
Tốc độ thảo luận nhanh gấp mấy lần ngày thường.
Đồng thời dặn nhà bếp công bộ chuẩn bị chút cơm nước đơn giản.
Trời dần sập tối, tiếng mõ canh ngoài sân vang vọng truyền vào.
Chu thượng thư trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo: “Quận chúa ưu tư quốc sự và an nguy lê dân, vi thần bội phục vô cùng.
Hai vị Thị lang thì đã dựng thẳng tai lên lắng nghe.
Giữ vững nguyên tắc “nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít”, các quan viên phát biểu cực kỳ ngắn gọn s·ú·c tích, tuyệt không dông dài.
Mấy ngày nay quận chúa đều tự mình tới xem, mỗi ngày chỉ lặng lẽ quan sát, chưa từng trách phạt hay nổi giận với bất kỳ ai.
Chu thượng thư thấp thỏm lo âu mấy ngày, trông thấy công bộ sóng yên biển lặng, lòng cảnh giác cũng buông lỏng phần nào.
Trần Cẩm Ngọc lập tức lĩnh mệnh, tiến lên nhận bản dự án từ tay Tả thị lang.
Giang Thiệu Hoa chỉ thị nghiêm khắc ngay từ đầu, sau đó không hề chen ngang hay can thiệp vào công việc của công bộ, nhưng nàng cứ thẳng thừng ngồi ngay đó, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chòng chọc từng người một, thử hỏi ai dám lơ là?
Thêm cả sa bàn mô hình, mọi thứ vừa xem là hiểu ngay.
“Quận chúa trước đây chưa từng làm việc ở công bộ, chưa quen quy trình của công bộ chúng thần, xin quận chúa bớt nóng, kiên nhẫn chờ thêm.”
Ngày thường miệng hô hào “ngủ lại nha môn”, cùng lắm chỉ là làm bộ làm tịch, giữ lại vài người trực ban.
Chu thượng thư rốt cuộc không chống nổi cơn buồn ngủ, ngáp liên tiếp hai cái.
Nói rồi đứng dậy rời đi.
Không chỉ vậy, còn mất cả phong độ của bậc nam nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng trách làm việc cứ chậm như rùa bò!
Chu thượng thư lúc này đang giằng co giữa việc nuốt giận nhẫn nhịn hay trực tiếp bộc phát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.