Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Chương 74: Đào Đại (Phần 2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Đào Đại (Phần 2)


Sau khi ăn no, từng người tiếp tục kể lại thân thế của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngươi muốn cưới vợ, đợi sau khi trở về, bảo mẹ ngươi tìm cho một cô nương gia thế trong sạch, đàng hoàng hạ sính lễ rước về làm thê tử.”

Khổng Thanh Uyển hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn nàng một cái đầu.

Bốp!”

Bị ánh mắt dịu dàng như nước của Khổng Thanh Uyển nhìn thẳng, Đào Đại đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, chỉ còn mỗi trái tim là đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tần Chiến hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, giọng nói chậm lại: “Chuyện giam giữ nữ phỉ, ta đã bố trí bốn người canh giữ, không hề dặn dò ngươi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi nghị sự kết thúc, hắn lập tức mặt đen như đít nồi, đi thẳng đến quân trướng của Đào Đại.

Tần Chiến mặt lạnh băng xông vào, đám thân binh lập tức im bặt, lén lút chuồn ra ngoài, vừa chạy vừa nói nhỏ:

Chỉ sợ Tần Chiến có nói thế nào cũng vô dụng, cho nên hắn mới tức giận đến mức nuốt không trôi bữa cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một canh giờ sau, chuyện xảy ra trong quân trướng đã truyền đến tai Giang Thiệu Hoa.

Ngồi trong trướng nghị sự, Tần Chiến nghe xong liền nhíu chặt mày, bàn tay siết thành quyền.

“Bốp!

Lẽ ra, ngay khi được cứu, ta nên tự vẫn để chứng minh thanh bạch…”

May mà hắn nhớ ra mình sức mạnh hơn người, dễ làm cô gái yếu đuối này bị thương, nên không dám vươn tay kéo nàng.

Cô không thể c·h·ế·t!”

Quả nhiên, vừa mới đi được mấy bước, từ trong quân trướng liền vang lên tiếng nắm đấm rít gió.

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt đen nhẻm, không thể coi là anh tuấn của Đào Đại.

Chuyến đi diệt phỉ lần này, hắn lập được vô số chiến công.

Nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi, hắn vẫn không hiểu ý.

Khổng cô nương không cần lo lắng, cô không làm liên lụy được ta đâu!”

Quả thực không được lanh lợi cho lắm.

Đào Đại ưỡn ngực, đầy khí thế: “Bọn họ ngày thường cũng đâu có ít lời đồn về ta.

Kể từ khi trọng sinh, Giang Thiệu Hoa rất ít khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Tên thân binh khi nãy lỡ miệng bị Đào Đại đấm một cú, chẳng hiểu sao bỗng thấy có chút chột dạ, vội quay mặt đi chỗ khác.

Mà Đào Đại lại vô cùng bướng bỉnh, đã nhận định chuyện gì thì sống c·h·ế·t cũng không thay đổi.

Ta thích là được.”

Ta bẩm sinh đầu óc chậm chạp, mấy chuyện vòng vo ta đều nghe không hiểu.

Vừa nghe thấy vậy, Đào Đại lập tức cuống lên, lao đến trước mặt nàng như một mũi tên: “Không được!

Cha ruột của Đào Đại mất sớm, Tần Chiến sớm đã coi hắn như nửa đứa con trai mà chăm sóc.

Nhưng Đào Đại lại không trốn, cũng không tránh, cứ đứng đó chịu đòn.

Đào Đại vì vóc dáng cao lớn cường tráng, nhìn qua trông như một nam nhân trưởng thành, nhưng thực ra hắn mới hai mươi hai tuổi.

Đào Đại vẫn đứng yên không nhúc nhích, ba cú đấm nặng như núi giáng xuống người hắn.

Chờ sau khi trở về, chắc chắn hắn sẽ được luận công ban thưởng, ít nhất cũng được thăng làm đội chính, quản lý một đội trăm người.

Khổng Thanh Uyển lùi mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Quận chúa đã cho ta một con đường sống thứ hai.

Nói xong, nàng xoay người bước vào quân trướng.

Ta đúng là nữ tử từng ở trong sơn trại thổ phỉ, đã không còn trong sạch.

Khổng Thanh Uyển: “…”

Tâm ý trong lòng, đã rõ ràng không cần nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói thật, nếu hắn dám đánh trả, chưa biết ai thắng ai thua.

Ngân Chu ra ngoài dạo một vòng, moi được tin tức từ chỗ Mạnh Tam Bảo, liền cười khẽ, hạ giọng bẩm báo: “Đúng vậy.

“Đừng có đứng gần, kẻo bị vạ lây!

Ngươi đừng có suy nghĩ viển vông nữa.

Nàng khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì.

“Khổng cô nương là một nữ tử đáng thương, ta cũng rất thông cảm với cảnh ngộ của nàng ấy.

Nói đến bướng bỉnh, Đào Đại quả thực là số một.

Ta sẽ không tìm c·h·ế·t, sau này nhất định sống thật tốt, trung thành tận tụy vì quận chúa.”

“Đào thân binh,” Khổng Thanh Uyển đổi sang cách xưng hô xa cách hơn, giọng điềm tĩnh: “Hoàn cảnh của ta như vậy, có thể sống đã là may mắn.

Đào Đại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Ta không nên tùy tiện đánh người.”

Mẹ ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, cho dù bà ấy đồng ý, ta cũng không cho phép!”

Nói thật, ngay cả đối với Tần Hổ, hắn cũng không lo lắng nhiều đến thế.

Huynh trời sinh thần lực, võ nghệ cao cường, nên tìm một cô nương trong sạch để cưới làm vợ, đừng lãng phí thời gian với ta nữa.”

Nhưng giây phút này, ký ức về đứa con trai nàng nuôi từng chăm sóc suốt mười mấy năm lại bất giác hiện lên…

Đào Đại vốn bướng bỉnh, nay lại càng cố chấp hơn: “Ta lấy vợ, không cần thống lĩnh đồng ý.

Cảm giác bi thương, bất lực và uất hận như thủy triều dâng lên, nhất thời nhấn chìm nàng…

Giang Thiệu Hoa vừa lật xem tờ giấy ghi chép thân thế của đám nữ phỉ do Khổng Thanh Uyển viết, vừa thản nhiên hỏi.

Nàng đã dốc hết lòng hết dạ đối xử tốt với hắn, rốt cuộc nhận lại được gì?

Chạy xa một chút!”

Tần Chiến đấm đến đau cả tay, mà nhìn lại Đào Đại vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng đầu, hắn càng giận hơn.

Giang Thiệu Hoa cười nhạt, sau đó lại khẽ thở dài.

Đào Đại theo phản xạ đáp ngay: “Ta biết sai rồi.”

Là oán hận bất mãn, là thù ghét xa cách, là cú đâm chí mạng từ phía sau…

“Chạy mau!

Nhưng cũng không thể đánh mãi, lỡ xảy ra chuyện gì, hắn còn biết ăn nói thế nào với mẹ của Đào Đại đây?

Đôi mắt to tròn như chuông đồng của hắn tràn ngập sự chân thành.

Nhìn dáng vẻ của hắn, ai không biết lại tưởng chính hắn mới là người bị đánh.

Nhưng mà, Tần thống lĩnh trước vừa đi, Đào Đại sau liền đi ăn cơm, nhìn không có gì khác thường.

“Huynh đối xử tốt với ta như vậy, ta vô cùng cảm kích.

Tần Chiến giận đến bốc hỏa, lập tức vung tay đấm thêm mấy cú: “Thằng nhãi thối!

Mấy thân binh nghĩ đến nắm đấm như thiết chùy của Tần thống lĩnh, lập tức rùng mình, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nhưng Tần Chiến là thống lĩnh của thân binh doanh, cũng là người đã chiếu cố hắn từ nhỏ đến lớn.

Nhìn kỹ, đường nét khuôn mặt vẫn còn non trẻ.

Tần Chiến đành nén giận, cảnh cáo một trận rồi mặt nặng mày nhẹ rời đi.

Từ nhỏ hắn đã quen bị Tần Chiến”dạy dỗ”, da dày thịt béo, mấy cú đấm này căn bản không xi nhê gì.

Cho nên, họ nói gì ta cũng chẳng quan tâm.

Mấy nữ phỉ đói đến mức ruột gan quặn thắt, vừa nhận được màn thầu liền vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Thằng nhãi này!

Nếu đổi lại là Tần Hổ hay Mạnh Tam Bảo, bị đánh một cú là đã né tránh hoặc chuồn đi ngay.

Bốp!

“Ngươi sai ở đâu?” Tần Chiến dừng tay, khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn hắn.

Rốt cuộc là đang nhận lỗi hay cố ý chọc tức hắn đây?!

“Đào Đại lại bị đánh sao?”

Chương 74: Đào Đại (Phần 2)

Giờ còn dám nói chuyện với ta kiểu này hả!

“Ngươi biết sai chưa?” Tần Chiến quát lớn.

Dù Đào Đại có ngốc đến đâu cũng không dám ra tay phản kháng, chỉ có thể đứng thẳng mà chịu trận.

Vậy ngươi tự tiện chạy qua đó làm gì?

Đào Đại đứng ngây ra tại chỗ, không biết hắn hiểu được bao nhiêu lời của nàng.

Mấy thân binh trong trướng đang cười đùa trêu chọc hắn, nhưng Đào Đại chỉ ngồi yên, lặng lẽ không lên tiếng, mặc kệ bọn họ nói gì cũng không phản ứng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng danh tiếng của nữ tử từng ở trong sơn trại rất xấu, huynh nên tránh xa ta, đừng để bản thân bị liên lụy, để người ta đàm tiếu không hay.”

Ngược lại, Tần thống lĩnh tức giận đến nỗi cơm trưa cũng chỉ ăn được mấy miếng.”

Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta không đồng ý, đừng mong cưới nàng ta về làm vợ!”

Nhưng đồng cảm là một chuyện, lấy vợ lại là chuyện khác.

Tần Chiến: “…”

Khổng Thanh Uyển cụp mắt xuống, không dám đối diện với ánh nhìn nóng bỏng ấy, nhẹ giọng nói: “Hắn không nói sai, những gì hắn nói đều là sự thật.

Tần thống lĩnh lại sắp đánh Đào Đại rồi!”

Khổng Thanh Uyển lại không hề để tâm, bình tĩnh trở lại trướng, chia màn thầu cho đám nữ phỉ.

Một nữ nhân như ta, sẽ không và cũng không thể tái giá.

Hôm đó ta đã nói rất rõ ràng rồi.

Đào Đại trời sinh thần lực, dũng mãnh vô song, là người được công nhận là võ tướng trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thân binh doanh.

Cánh cứng cáp rồi đúng không!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Đào Đại (Phần 2)