Chương 11: Ma hồn vẫn lạc
Linh ngư vừa xuất chiến thế cục lập tức thay đổi, mộc thạch nằm trên đất cả người là một bộ dạng tồi tàn không chịu được.
Nhưng hắn lại vô cùng thỏa mãn bởi vì đại thế đang thuộc về hắn, những kẻ đối đầu với hắn sẽ phải trả giá vì hành động của mình.
Mộc thạch từng bước lê trên đất, tốc độ của hắn tuy chậm nhưng điều này cũng không khiến hắn nản trí.
một lúc sau hắn đã cầm được vào chuông đồng, hắn ngẩng đầu cười ha hả, phía xa, một tên đệ tử thấy vậy thì gào thét trực tiếp quay lưng, ăn trọn một kích của linh ngư phóng như điên lao tới mộc thạch.
Mũi kiếm của hắn tung ra, mộc thạch quay người ồn ào, hắn phất tay một cỗ linh khí như bài sơn đảo hải ập tới miểu sát tên kia.
một tên điên cuồng kéo theo rất nhiều tên cũng điên cuồng, bọn hắn mất đi lí trí trong đầu bọn hắn lúc này chỉ có chuông đồng chỉ có tu vi.
Lúc trước cẩn thận bao nhiêu thì lúc này bọn hắn lại qua quít bấy nhiêu, kiếm vung loạn xạ, đao chém bừa không có đường lối.
Chỉ là mộc thạch cũng chẳng kém là bao, linh ngư chủ động t·ấn c·ông nhưng không bảo vệ hắn, hắn chỉ có thể cố dặn ra chút linh lực còn sót lại chống đỡ công kích.
Mà lúc này Hạo Vân đang nằm dưới đất, cố lết từng bước, cố bò từng chút đi tới. Mặc cho phía trên hắn tùy người giẫm đạp, mặc cho đao kiếm loảng xoảng trước mặt. Mặc cho đất cát ào vào trong miệng, vị đắng của đất, vị chát của cát khiến lòng người tê tái.
Hạo Vân run rẩy, chút đắng này có là gì, trong lòng hắn lại gào thét, chút đắng này có là gì so với những khổ đau muội muội ta phải chịu, ông trời có đáng là bao, đáng là bao.
Nước mắt của hắn chảy xuống, từ má chảy xuống đất từng giọt từng giọt nhưng vẫn không thể chảy đi hết nỗi đau trong lòng hắn.
Vi nhi, vi nhi muội đợi ta, muội đợi ta chút nữa thôi chỉ chút nữa thôi. Hạo Vân nắm chặt nắm tay cào xé mặt đất, móng tay của hắn không chịu được lực rách toạc ra, xương ngón tay bị người ta giẫm đạp sớm đã không còn hình dáng của ngón tay.
Hạo Vân ngước nhìn lên, đúng lúc này một cước không biết từ đâu bay tới đá hắn lật ngửa ra sau. Hạo Vân phun máu đập mạnh xuống đất, hắn nén đau lồm cồm bò dậy thì xoẹt một tiếng lưng của hắn bị một đao chém xuống, hự cả người Hạo Vân bất động ánh mắt trợn trừng, cả người của hắn từ từ rơi xuống.
Tâm trí hắn ngưng đọng, thời gian không gian giống như dừng lại, giống như khoảnh khắc của một người trước lúc ra đi muốn nhìn lại thế gian, muốn nhìn lại những nuối tiếc của cuộc đời.
- không, không, ta không thể c·hết ta không thể c·hết, tiếng thét từ trong cổ họng hắn thét ra như muốn xé toạc trời cao đạp nát thương khung, đánh nát những bất công ở cái thế đạo thối nát này.
Bàn tay của hắn nắm chặt, đột nhiên hắn tung quyền một quyền đấm mạnh xuống đất. Mắt của hắn đang nhắm nghiền đột nhiên mở trừng, tròng mắt đỏ hoe, chất chứa cơn giận giữ của một kẻ muốn thay đổi thế đạo, muốn nghịch chuyển thương khung, phá vỡ những quy tắc do thiên đạo đặt ra.
Lấy lại công bằng cho chúng sinh, cho muôn vạn tu si trong thiên vũ đại lục đang đau khổ từng bước tiến lên trên con đường tu tiên thối nát này.
Hắn muốn nghịch thiên mà đi, muốn phá vỡ quy tắc muốn thiết lập lại quy tắc mới, muốn đập nát cái thế đạo bất công này.
Uỳnh một luồng sáng mạnh mẽ từ trong người hắn bộc phát ra, quang mang lục sắc đại phóng cao đến tận trời, sau lưng hắn 2 cánh toàn bộ mở ra thể hiện sức mạnh của huyền linh cảnh đỉnh phong, đồng thời, 3 giây sau, trong hư không từ từ hiện ra một cánh khác màu lục nhạt.
Khiến cho khí tức của hắn cũng từ từ thay đổi, huyền hư sơ kì. không sai cảnh giới của hắn chân chính chính là huyền hư sơ kì.
- Huyền hư cảnh,
- cái gì
- huyền... huyền hư cảnh,
- ngươi... ngươi đã làm thế nào.
Rất nhiều tiếng thét vang lên kèm theo sự kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời,
- chuông đồng.
- Đúng, chính là chuông đồng.
Bất động vài giây bọn họ lại điên cuồng lao tới phía mộc thạch, mộc thạch cả kinh ngước nhìn xuống, nước mắt giàn giụa, bảo bối xin lỗi ta không thể hấp thụ toàn bộ năng lượng của ngươi.
Sau đó hắn nhìn lên cười lạnh
- các ngươi muốn chuông đồng, được, ta cho các ngươi
sau đó hắn tung lên chuông đồng đáp xuống trước mặt Hạo Vân. Khi chuông đồng vừa chạm đất thì, lộp bộp
- chuông đồng là của ta,
một kẻ bước tới ôm chặt lấy chuông đồng không buông. Từ một kẻ này lại nhân ra vô số kẻ cũng lao tới, khiến trước mắt Hạo Vân đang xuất hiện một đám người nằm đè lên nhau giằng co chiếc chuông đồng.
Hạo Vân càng nhìn càng nổi cơn thịnh nộ,
- các ngươi. Mau bỏ cái cơ thể bẩn thỉu ra khỏi muội muội ta.
Ầm một tiếng Hạo Vân tung quyền, khí tức nở rộ đánh cho đám người trước mắt thịt nát xương tan, không kịp trăn trối. một khắc sau bụi bặm tán đi, chỉ thấy đọng trong không khí là từng sợi huyết tinh cay nồng, khiến đạo tâm của con người lung lay như muốn nhập ma.
Hạo Vân chầm chậm bước tới nhặt chuông đồng lên, ánh mắt êm dịu muội muội ta tới rồi.
Đột nhiên phừng một tiếng, không khí trong thiên địa trở nên vô cùng ngộp thở, Hạo Vân ôm ngực khó khăn ngước nhìn, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Bởi vì phía trước đang tọa lạc vô số tôn huyền hư cảnh cưỡi theo linh thú uy phong lẫm liệt mà đứng đó, tựa như sơn hải trùng điệp phía trước khó mà vượt qua. Đám tinh anh khóe môi nhích lên nhìn hắn, tràn đầy vẻ khinh bỉ.
- Hạo Vân, ngươi là Hạo Vân đệ tử mới trở thành nội môn mấy tháng trước, linh căn tứ phẩm.
Hạo Vân cau mày không ngờ việc mình trở thành nội môn lại có nhiều kẻ chú ý như vậy.
Hắn nắm chặt cỗ chuông đồng sau lưng, đột nhiên chuông đồng vụt biến mất, sau đó lại xuất hiện trên tay khác của Hạo Vân.
Hắn quay người vận lực bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bao nhiêu bước thì ầm một tiếng, Hạo Vân đã bị ăn một quyền của tiêu hiền. Tiêu hiền nghiêm giọng
- ta đang hỏi ngươi ngươi dám không trả lời, tốt vốn còn định cho ngươi một chút mặt mũi nhưng xem ra ngươi là kẻ không biết điều.
Nói xong hắn bộp bộp vỗ tay 2 cái, linh thú phía sau hắn nhảy ra giơ móng của mình lên chụp xuống, linh thú của tiêu hiền là một con cự điêu tu vi huyền hư sơ kì. Nhưng chiến lực đã là huyền hư trung kì, dư sức đè bẹp Hạo Vân.
Hạo Vân bị một móng chụp xuống vô lực chống đỡ, xương cốt răng rắc vỡ vụn cả người tàn tạ chùn sâu vào đất. Tiêu hiền phất tay cự điêu lập tức trở về, hắn cùng đám tinh anh đáp xuống. Tiêu hiền cười lạnh
- ngươi đang chờ đợi thứ này sao,
sau đó hắn ném ra một đoàn khí thể màu tím nhàn nhạt. Đoàn khí thể phịch một tiếng rơi xuống đất, Hạo Vân giật mình tuyền bối, khí thể thều thào hạo
- tiểu tử ta không thể sống được bao lâu, trong cơ thể này của ta là toàn bộ hồn phách và tinh thần lực, có nghĩa là cơ thể này c·hết ta cũng tử, sức mạnh trong ngọc bội là vô chủ ngươi hãy từ từ mà hấp thu, ta chỉ mong ngươi giúp ta một việc.
Hạo Vân đẫm nước mắt, bởi vì nếu không có vị này thì ngay cả mộc thạch hắn cũng không đối phó được, nói chi đến đám tinh anh,
- tuyền bối cứ nói.
- Báo thù, hãy giúp ta báo thù.
- Ai.
- Bạch lãng.
2 tiếng sau giống như là thét ra tứ cổ họng vô cùng tức giận. Nói xong khí thể tan đi trước tròng mắt Hạo Vân.
- Hạo Vân giao thứ đó ra. Đám tinh anh tiến tới điệu bộ kiêu ngạo.
- Có c·hết không giao.
Tiêu hiền nhíu mày đột nhiên, phừng một tiếng hắn hóa ra một cỗ bàn tay bằng linh khí chụp lấy cổ Hạo Vân nâng lên,
- sức nhẫn nhịn của ta có giới hạn ta nói lại lần cuối giao ra đây.
- không giao.
Phập
hự,
tiêu hiền lại vận lực xiết chặt hơn, nốt tay hằn trên cổ của Hạo Vân đau đớn vô cùng. không gian trở lên im lặng một hồi,
- ta... Ta giao
Hạo Vân cuối cùng vẫn không chịu được lên tiếng. Tiêu hiền mỉm cười
- như vậy có phải đỡ tốn thời gian của chúng ta không,
tiêu hiền buông tay Hạo Vân 2 gối chạm đất, từ trong tay chầm chậm kéo ra chiếc chuông đồng đã b·ị đ·ánh tráo dâng lên.
Tiêu hiền phất tay thu về cười lạnh ném cho khúc liệt, khúc liệt phóng nguyên hồn dò xét nhíu mày ném sang bên cạnh, đám tinh anh lần lượt truyền tay nhau.
Đến kẻ cuối cùng hắn tùy tiện ném ra bên ngoài, Hạo Vân khẩn trương bước tới đó. Tiêu hiền cười lạnh
- ngươi bớt diễn đi thứ đó đâu phải thật ngươi làm như thật,
Hạo Vân giật mình chửi thầm mẹ kiếp. Cú chửi thầm này chỉ vang ra âm gió, nhưng đám tinh anh cũng không phải kẻ điếc, điều này càng khiến bọn họ tin tưởng cái kia là giả. Hạo Vân thở dài từ sau lưng hóa ra một cái chuông dơ lên, tiêu hiền phất tay nhận lấy đột nhiên từ dưới hạ bàn của hắn chồi lên một thanh kiếm, Hạo Vân thét lớn
- c·hết đi.
Ầm, răng rắc tiêu hiền một quyền vung ra cả kiếm cả người Hạo Vân lập tức b·ị đ·ánh bật ra xa hơn trăm mét. Hạo Vân lồm cồm bò dậy cố lết từng bước tới chỗ đám tinh anh, đám tinh anh nhìn hắn khóe môi nhích lên khinh bỉ rời đi.