Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Yêu hạch

Chương 12: Yêu hạch


Hạo Vân lồm cồm bò dạy cười lạnh.

Vừa rồi tiêu hiền đã xem qua chiếc chuông này linh khí tỏa ra, có phẩm cấp của huyền hư sơ kì.

Mà chiếc vừa rồi hoàn toàn không có nửa điểm linh lực, vì vậy chiếc vừa rồi là giả chiếc này mới là thật.

Hạo Vân thở ra một hơi, thuật che mắt của hắn, vốn chỉ có thể che mắt được huyền hư sơ kì, không thể che được huyền hư trung kì.

Nhưng mọi chuyện diễn biến, đã vượt qua nhận thức của hắn, tiêu hiền vậy mà không nhìn ra, điều này.

Hạo Vân vừa nghĩ vừa nhìn lên chuông đồng, liền thấy kết giới phong ấn nho nhỏ, phong ấn này là của huyền linh trung kì, có lẽ là mộc thạch đánh lên lúc chưa gia tăng tu vi.

Hạo Vân bấm pháp quyết, chợt hắn cười cười, huyền hư rồi, muốn phá giải một đạo phong ấn của huyền linh, sao phải cầu kì.

Hắn lắc đầu phất tay, trực tiếp dùng lực lượng phá vỡ phong ấn, nhưng không như mong đợi, linh khí của hắn rơi vào phong ấn giống như là giọt nước rơi xuống mặt hồ, mất tăm m·ất t·ích.

Hạo Vân kinh ngạc lại lần nữa lắc đầu, tu luyện đường tắt nhiều quá phẩm cấp của linh khi cũng không được cao.

Vẫn là phải cầu kì rồi. Hắn bấm pháp quyết phá giải phong ấn, thân ảnh của Tuyết Vi từ từ rơi ra, lơ lửng trước mặt hắn.

Hạo Vân mỉm cười xoa xoa tóc của nàng,

- để muội chịu khổ ca ca thật xin lỗi.

Hắn thở dài gạt đi nước mắt, nghĩ lại vấn đề vừa rồi. Chẳng nhẽ nói đạo hạnh của ta đã lên một tầm cao mới, vì vậy thuật che mắt mới có thể vượt cấp che mắt huyền hư trung kì.

không sai. không ngờ bao nhiêu gian khổ cầu đạo, cuối cùng cũng có thể tăng lên đạo hạnh, ta quả là thiên tài. Ta quả là thiên tài, ha ha ha.

Tuyết Vi ở bên cạnh hắn, nghe thấy tiếng cười này suýt nữa thì bật dậy, nàng cười khổ ca ca huynh, nàng thật sự không biết nên mở lời thế nào, rằng thủ pháp che mắt tiêu hiền lúc nãy là do một tay Tuyết Vi phóng thần thức che giấu, chứ đạo hạnh của ca ca nào có tăng lên, chỉ sợ còn giảm đi nữa kìa.

Tuyết Vi cũng không muốn làm mất hứng của Hạo Vân, nhưng, ca ca tự luyến cũng hơi quá. Chợt Hạo Vân ngưng cười, chầm chậm tiến tới chỗ Tuyết Vi nhìn xem nàng.

Tuyết Vi vội thu liễm, giả bộ giống như đang hôn mê, mồ hôi trên trán nàng toát ra. Thấy vậy Hạo Vân mới thở phào một hơi, may quá muội muội chưa tỉnh.

Hắn nghĩ lại cảnh vừa rồi, thật sự, không biết muội muội sẽ nghĩ gì về hắn nữa. Chợt phía xa có một luồng khí lạnh phóng tới cách Hạo Vân 500 mét, Hạo Vân vừa nhìn vừa bấm pháp quyết thì trong lòng không khỏi giật mình.

Tuyết Vi liếc trộm Hạo Vân, thấy thần sắc ca ca khác lạ, nàng vội phóng thần thức ra xem thì trong lòng cũng là một trận buốt giá. Hạo Vân từ từ đứng lên, cõng lấy Tuyết Vi chuẩn bị chuồn đi,

- ta khuyên ngươi không nên vọng động, ngươi chạy được nhất thời có thể chạy được cả đời sao.

Tiếng nói mang theo uy thế bức người, khiến trong lòng Hạo Vân trầm xuống mà muốn tuân theo, nhưng không thể Hạo Vân muốn phá vỡ mọi sự yếu đuối trong lòng mình trở thành bờ vai vững chắc để Tuyết Vi dựa vào. Hắn không được cúi đầu.

Hạo Vân thét lên, khí tức cuồng bạo nở rộ phá nát hàn khí đang bao quanh mình mà phi hành rời đi.

- Tiểu tử ngươi sẽ phải hối hận khi không nghe lệnh lão phu,

tiếng nói vừa dứt, trên không trung, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng tinh quang chiếu rọi lấy Hạo Vân. Hạo Vân ngước nhìn kim cương phiến.

Pháp bảo này có uy năng tương tự như truy tung ấn. Hạo Vân đã bị nó chiếu rọi, cho dù có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị nó tìm ra, Hạo Vân dừng lại hít sâu một hơi. Quát lớn. một quyền tung ra, quyền của hắn phóng thẳng đến điểm tinh quang, kẻ điều khiển pháp bảo sợ hãi. trực tiếp bỏ pháp bảo mà chạy thoát thân.

Bởi vì quyền này không phải có sức mạnh của huyền hư sơ kì, quyền này giống như, giống như là của các bậc huyền sư đối chiến, hắn đã từng cảm nhận trước đây. một kích như vậy không chạy thì để nó đấm c·hết sao, còn nhiệm vụ, mặc kệ tính mạng lo trước đã.

Nhưng Hạo Vân sẽ không cho kẻ biết về hắn ở nơi này sống sót, Hạo Vân tung quyền, một quyền mang theo ma khí ập đến tên kia.

Ma khí từ từ bao trọn lấy hắn, trong ánh mắt hoảng sợ của tên đó, bàn tay của hắn với ra như không cam tâm,

- sư tôn, cứu, cứu.

Cuối cùng bàn tay từ từ bị ma khí nuốt trọn biến mất trong hư không. Hạo Vân đưa tay thu lại quyền hướng tới kim cương phiến, vật này đã mất đi kẻ điều khiển hiển nhiên nó vô chủ.

Hạo Vân bấm pháp quyết, bàn tay của hắn hóa ra tinh quang trước mặt liền xuất hiện một đồ hình trận pháp, Hạo Vân nhìn lắc đầu cười khổ xem không thấu.

- Thôi vậy pháp bảo này chỉ đành thanh lý vậy.

Tuyết Vi nghe vậy tiếc đứt ruột, pháp bảo lợi hại như vậy, ca ca vậy mà đem thanh lý, nhưng nàng cũng không dám nói trong pháp bảo này hoàn toàn không có điểm gì kì lạ, không có nửa điểm động tay động chân của vị kia.

Cuối cùng nàng chỉ đành thở ra nhè nhẹ ở trong lòng, thôi vậy thanh lý cũng tốt. Tuyết Vi mở mắt cố tỏ ra giống như mình vẫn đang ở trong chuông đồng,

- ca ca muội sợ,

nàng xiết chặt ôm lấy người Hạo Vân giống như sợ hắn đi mất. Hạo Vân mỉm cười an ủi

- vi nhi, ta xin lỗi, ta không thể cho muội một nơi tu luyện yên ổn.

Tuyết Vi vội nói

- ca ca, muội không cần những thứ đó muội chỉ cần ở bên ca ca, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa muội cũng không từ nan.

Hạo Vân nghe vậy khẽ nuốt vào nước mắt đắng chát,

- vi nhi nghỉ ngơi đi mọi chuyện dã có ta lo rồi.

- Ca ca,

Tuyết Vi khẽ hỏi

- chúng ta trở về tông môn sao.

Hạo Vân thở dài

- ít nhất tông chủ vẫn chưa ra tay, chúng ta tạm thời sẽ an toàn.

- Ca ca bạch lãng tâm tính quá gian xảo.

- Muội muội không cần lo lắng, có ca ca ở đây hắn sẽ không thể làm được gì hai chúng ta. Muội muội nghỉ ngơi đi ta đưa muội về,

- vâng

Tuyết Vi khẽ đáp một tiếng, liền nhắm mắt th·iếp đi trên lưng của Hạo Vân. Mặc dù, có thể sắp đối mặt với nhân vật đại lão của thiên vũ đại lục, nguy hiểm trực chờ, nhưng được nằm trên lưng ca ca khiến cho nàng cảm thấy mọi nỗi sợ trong lòng tan biến. Chỉ còn một mảnh yên bình chìm sâu vào giấc ngủ.

Tông chủ đại nhân, không phụ sự kì vọng của tông chủ, đệ tử đã tham gia tỉ đấu thu được rất nhiều yêu hạch. Sau đó, Hạo Vân ném ra một đống yêu hạch khoảng 500 viên.

Bạch lãng nhìn liếc qua

- rất tốt. Ài đáng tiếc

bạch lãng lắc đầu thở dài. Hạo Vân khó hiểu

- tông chủ, chẳng nhẽ còn có kẻ có số yêu hạch nhiều hơn cả ta.

Số yêu hạch này là hắn lấy được trên người đám săn linh ngư, hắn có thể tự tin nói rằng, với số yêu hạch này hắn đứng thứ hai không ai thứ nhất. Bạch lãng lắc đầu,

- ngươi chắc chắn có số yêu hạch nhiều nhất trong tỉ đấu năm nay, điều này là không thể nghi ngờ, chỉ là thật đáng tiếc cho ngươi.

Bạch lãng lại thở dài, Hạo Vân bồn chồn có cảm giác bất an.

- Phòng treo thưởng vừa thông báo, hồng liên kiếm đã bị người ta đánh cắp.

- Hả.

- Hồng, liên, kiếm, bị, đánh, cắp. không thể nào, bảo mật 3 lớp vẫn b·ị đ·ánh cắp. Là ai, là ai có thể có thủ đoạn này.

Bạch lãng cười

- chấp pháp đường đã cử người điều tra, việc này ngươi vẫn là còn cơ hội. Tiểu điệt không nên quá bi quan.

Bạch lãng vỗ vỗ vai Hạo Vân an ủi, sau đó nghênh ngang rời đi, phong thái chả giống tông chủ kẻ đứng đầu của một tông môn chút nào, mà giống như giang hồ chợ búa, lính đánh thuê.

Chương 12: Yêu hạch