Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: nơi giấu linh thạch

Chương 19: nơi giấu linh thạch


Tên này vội quát lớn

- chư vị cẩn thận

nhưng đã muộn, trận bàn Kia đột nhiên phát sáng, phát ra Quang mang vô cùng chói mắt.

đám người lấy tay che đi đôi mắt của mình, đồng thời trong vô thức, đã rơi vào phạm vi của trận bàn. chỉ thấy, khi bỏ tay ra, trước mắt bọn hắn chính là một thế giới khác. có ai không biết, vạn dặn thiên nhai không chỉ là một cái mê cung bình thường, thượng phẩm pháp bảo, mà còn Ẩn chứa vô số Cạm Bẫy.

trong trận bàn, tại một nơi nào đó, đang đứng một số tên tu sĩ, gồm rất nhiều tên Huyền Linh Trung kỳ. trước mắt bọn họ, chính là ác long gào thét dung nham cuồn cuộn, yêu thú này là yêu thú Nhị cấp, nhưng sức chiến đấu của yêu thú mạnh hơn tu sĩ một cấp.

đám người âm thầm nghiêm nghị, xuất ra Pháp Bảo Binh khí chuẩn bị chiến đấu. Một nơi khác trong mê cung, là sơn thủy bạt ngàn cảnh đẹp non nước, nhưng ẩn chứa trong đó, là một thứ vô cùng kinh khủng và bá đạo. mà lúc này ở trên không trung, đang có 5 tên huyền hư sơ Kỳ đang đứng, bọn hắn sắc mặt lạnh lẽo. cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên, một mũi tên Phi tới.

đám người không kịp trở tay, phốc một tiếng, mũi tên xuyên qua 5 người bay vút đi xa. ảnh sát, Nếu bọn hắn đoán không nhầm thì, mũi tên vừa rồi là do một dị chủng yêu thú thuộc tính Hắc Ám gây ra. đối phó với loại dị thú này vô cùng khó khăn.

Tại một nơi khác nữa, dưới u minh vực cốc, đang có vô số tu sĩ lẫn lộn có cả Huyền Linh, huyền giả, huyền hư thậm chí là huyền hư đỉnh phong. bọn Họ, đang cố gắng thoát khỏi lực hút của vực sâu ở bên dưới, cái hắc vực này có một loại lực hút kỳ lạ, khiến cho bọn họ không thể thoát khỏi.

hạo vân cũng đứng trong số này, Hạo Vân đang túm chặt lấy một cái dây leo, vận lực phi hành. nhưng thủy chung, tốc độ của hắn vẫn chỉ dừng lại ở mức đứng im bất động, vẫn không có nhích Lên được tí nào. mà xung quanh, có một số tôn Huyền giả đã không thể chịu được áp lực, trực tiếp rơi xuống.

Khi bọn hắn rơi xuống thì, một lúc sau vọng ra tiếng hét cực kỳ thống khổ và đau đớn, khiến trong lòng của những tên ở trên là một mảnh kinh hãi và run sợ, không thể nào tả xiết, Rốt cuộc ở dưới đang tồn tại thứ khủng bố gì. Lại một khắc sau qua đi, lại có vài tôn huyền giả rơi xuống.

Đồng thời, cũng có một số Tôn huyền Linh cảnh không trụ được, đã trực tiếp rớt xuống. mà chỗ rớt lại ngay cạnh chỗ của Hạo Vân, cách không xa bọn hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đến Hạo Vân, trong con mắt là vô vàn tuyệt vọng. Nhưng vẫn chứa đựng một tia hi vọng, Hạo Vân nhìn chằm chằm bọn họ, đến khi những kẻ này rơi xuống và bốc lên tiếng thét vang dội.

lúc này Hạo Vân mới chợt tỉnh lại, hắn thở dài chỉ vì một chút lợi ích, mà hắn đã không ra tay cứu đám người kia. vậy mà cũng dám mơ tưởng đến hiên viên giới, hắn âm thầm tự chửi mình tự chửi bản thân Nhu nhược. Đột nhiên, ở phương xa trên không trung của nơi đây, xuất hiện hai đạo Đốm sáng vụt Xuống. đám người ngước nhìn, liền Thấy hai thân ảnh nhỏ đứng ở trên vách vực phía xa. đám người giật mình, đó không phải là lam khách và bạch nhãn sao.

sao bọn họ lại đi cùng nhau, đám huyền hư sơ kỳ vội phát ra tiếng nói

- bạch huynh Mau cứu chúng ta

đám huyền linh cũng phát ra tiếng cầu cứu

- Lam huynh, Lam huynh, cứu Bọn ta.

Một tên Huyền hư sơ kỳ phát ra giọng nói thở dài

- ài thật sự đáng tiếc

tiếng thở dài này cố ý đẩy to lên để cho đám người cùng nghe thấy, và lam khách, bạch nhãn cũng nghe thấy. bọn họ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn, chú ý tới tên này, một tên khác không kìm nén được hỏi

- mộ huynh vì sao Than Thở vậy.

Tên được hỏi lắc đầu vài cái sau đó Nói

- thật đáng tiếc, mấy vụ làm ăn của ta, mấy tỷ linh thạch không có ai dùng. ta C·h·ế·t rồi nó vĩnh viễn xem là vô chủ, Tiếc quá, Tiếc quá. bao năm tích góp Thế mà không dùng được.

Đám người nghe vậy khóe mắt giật giật, mấy tỷ linh Thạch. tên này, tên này thật sự là mặt quá dày đi. số Linh Thạch đó ngang bằng với một Tiểu Gia Tộc. Một số tên lại tức giận quay mặt đi, còn tưởng chuyện gì, hóa ra là khoe linh thạch. bọn hắn là những tu sĩ nghèo, đối với việc Khoe của của bọn nhà giàu rất là không thích.

Hạo vân nghe vậy trong lòng không khỏi Rung Động, xem ra trời không tuyệt đường lui của ta rồi. Ở phía xa, bạch nhãn lên tiếng:

- Linh Thạch chỉ là vật ngoại thân, nếu mộ huynh đã tiếc rẻ như vậy chi bằng, nói ra nơi cất giấu, ta đảm bảo sẽ phân phát lại cho gia đình và người thân của huynh, để cho số linh Thạch này đỡ lãng phí.

Mộ bắc Xuyên nghe vậy cười cười, hắn biết lời vừa rồi có ý nghĩa gì, đó là cho dù ngươi có giao ra linh thạch, thì người vẫn sẽ phải c·h·ế·t không thể nghi ngờ. Bạch nhãn thấy biểu hiện này, liền biết đối phương không có ý định giao ra.

hắn chỉ khẽ cười, việc này hắn cũng đã sơm đoán ra. hắn phất tay, từ sau lưng hắn vô số thành phi kiếm Hiện ra, chuẩn bị đâm tới cắt đứt những sợi dây leo trên vách đá, để khiến đám kia trực tiếp rơi xuống vực.

nhưng đúng lúc này, một tiếng vọng vang đến.

- Đợi đã bạch huynh, mấy tỷ linh thạch của ta thật sự quá đáng tiếc, phiền bạch huynh góp lại, phân phát cho gia đình và người thân của ta, ở dưới vô uyên trấn nhà lăng Gia.

Bạch nhãn dừng tay nhìn lại, thì thấy kẻ vừa nói có chút lạ mặt hắn vốn không quen biết.

- vị Huynh Đệ này là

- tại hạ hạo Vân

- Ồ hóa ra là hạo lão đệ rất được tông chủ quan tâm, nhưng hạo lão đệ xem ra không quá may mắn rồi. cho dù ngươi có là đệ tử của tông chủ, thì hôm nay, ngươi vẫn phải c·h·ế·t.

- Bạch huynh hiểu sai ý của ta rồi, ta đích xác là muốn phân phát linh thạch lại cho người thân và gia đình. bạch huynh không nên nghĩ quá nhiều.

- Ồ Muốn phân phát linh thạch sao, vậy nơi cất giấu linh thạch của ngươi là ở đâu.

- Bạch Huynh có thể truyền tin sao

- không cần phiền phức như vậy đâu, Dù sao đám kia cũng sắp là người c·h·ế·t rồi, Bọn hắn có biết thì cũng sẽ làm gì được ta chứ. ngươi cứ trực tiếp nói ra đi.

hạo Vân cố trấn tĩnh tâm thần, nói ra địa điểm Cất giấu. hắn vừa dứt lời thì ánh mắt của mộ bắc xuyên trố ra, cái miệng há ra không ngậm lại được. hả, hả, hắn có nghe nhầm không vậy, nơi cất giấu Linh thạch của tên kia. vậy mà, vậy mà lại trùng với nơi cất giấu linh thạch của hắn.

Bạch nhãn nghe thấy lời này ngẫm nghĩ, sau đó Hắn lấy ra một cái hộp màu nâu vuông, cái hộp ô vuông nhấc hộp lên nói mấy câu gì đó vào trong hộp. vài khắc sau, trong hộp truyền đến phản hồi, Hắn nở ra nụ cười

- hạo lão đệ yên tâm, số linh thạch đó ta đã tìm thấy. chỉ là con số chưa đến một tỷ, mới có mấy triệu thôi, Chắc hắn đã bị tên Đạo Chích nào lấy đi mất rồi. Hạo vân đệ có thể yên tâm mà ra đi được rồi.

- khoan đã, ngoài nơi đó, ta vẫn còn Cất giấu Linh thạch ở một số nơi khác, bạch Huynh có thể thử

sau đó hạo Vân lại nói ra một địa điểm khác, mà y nguyên, lời này vừa dứt, thì một tên trong số những tên đang lơ lửng giữa vách đá, không khỏi Há hốc mồm. bởi vì, chỗ của Hạo Vân vừa nói, cũng chính là chỗ mà hắn Cất giấu Linh thạch.

con số linh thạch của hắn là 3 triệu. Bạch nhãn nghe vậy lại mở hộp, sau đó Hắn lại nở ra nụ cười

- 3 triệu linh thạch, hạo Lão đệ hãy yên tâm, ta đã sai người phân phát đến gia đình của lão đệ rồi.

Nói xong bạch nhãn phất tay, một sợi dây được tạo bằng Linh khí vung tới. bạch nhãn vận lực, sợi dây bằng Linh khí kia không ngừng rung động, cố chống lại lực hút, ở phía dưới vực bay đến chỗ hạo vân, quấn lấy người của hạo Vân.

sau đó bạch nhãn giật mạnh một cái, hạo Vân trực tiếp bay ra khỏi vực, nhảy lên bờ. hạo Vân đáp xuống cả người thở hồng hộc

Chương 19: nơi giấu linh thạch