Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọa Tiên Kí
Unknown
Chương 21: Băng điêu
Nhưng đúng lúc này, lộp bộp, lộp bộp, mười mấy thân ảnh đáp xuống. Khí chất cao lãnh, bên ngoài khoác áo choàng, nhìn giống như là... giống như là Chấp Pháp Đường. Hạo Vân tuyệt vọng; đám người kia sắc mặt âm trầm, tên đứng đầu đưa tay
- bắt lấy, giải về. Không ngờ đám ma tộc lại có thể lộng hành như vậy, ngay cả Bí Lục Tháp trọng bảo của Thượng Thanh Vân cũng dám xông vào mưu tính.
Chấp Pháp Đường làm việc, Hạo Vân còn lạ gì sao? Không cho bọn họ lợi ích, bọn hắn chắc chắn sẽ không điều tra đến nơi đến chốn. Hoặc nếu lợi ích của hắn đưa ra không đủ lớn, thì hắn cũng chắc chắn sẽ bị luận tội trước mặt toàn Tông Môn. Đến lúc đó sẽ bị giải lên Thanh Vân Đài, bị khẩu đầu trảm, lăng nhục rồi xỉ báng vô số kiểu, thân bại danh liệt, c·hết mà danh tiếng không khác gì c·h·ó. Còn kẻ chủ mưu gây ra vụ này chính là nữ nhân vừa rồi, thì chỉ sợ cô ta sẽ càng được nước lấn tới; sẽ không có biết bao nhiêu đệ tử khác bị cô ta hại nữa đây.
Hạo Vân nắm chặt nắm đấm, thét lớn một tiếng. Từ trong cơ thể, ma khí tuôn trào; cơ thể của hắn bị ma khí xâm nhiễm, sau này muốn chữa trị là điều thiên nan vạn nan. Nhưng tình thế này khiến hắn đã không còn lựa chọn. Hạo Vân tán đi bụi bặm, trực tiếp vung chưởng. Cự trưởng hóa thành mười mấy đốm nhỏ rồi biến thành nhân hình, nhưng không có giác quan và ngũ quan, giống như bản thể chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mà thôi. Mỗi nhân hình này đều có tu vi huyền hư đỉnh phong. riêng bản thể của hắn đã trực tiếp đẩy tu vi đến huyền tướng cảnh. Hắn dự định sẽ chiến một trận chiến áp đảo càng nhanh càng tốt để thoát khỏi nơi đây, trở về trị thương. Về phần tính mạng của những kẻ này có bị điều tra hay không thì chuyện đó hiện tại đã không còn thời gian cho hắn kịp suy tính.
Đám chấp pháp đệ tử kia nhìn thấy Hạo Vân bộc phát ra ma khí bá đạo, càng chắc chắn suy đoán của mình: chính là ma tộc đã xâm nhập vào Bí Lục Tháp trọng bảo của Thượng Thanh Vân để mưu tính cho kế hoạch của bọn chúng. Tên cầm đầu quát một tiếng, vung lên một thiết bàn, chính là một bàn cờ vây. Bên trong có quân trắng quân đen liên tục thay đổi; bàn cờ vây ép xuống trực tiếp. Hạo Vân đã tiến nhập vào trong thế giới của bàn cờ. Pháp bảo của huyền tướng cảnh! Hạo Vân không kịp suy nghĩ, trực tiếp đẩy tu vi đến huyền tướng trung kỳ, một kích đấm ra ý định phá vỡ thế giới của bàn cờ. Nhưng bảo vật như vậy nào có dễ phá vỡ. Hạo Vân lại trực tiếp đẩy tu vi đến huyền tướng đỉnh phong, tay tích lực, trực tiếp đấm ra một quyền uy thế bức người, bá đạo tuyệt luân.
Răng rắc một tiếng, trước tròng mắt của hắn, cả khung trời giống như những tấm gương nhỏ vỡ vụn. Khung cảnh trước mắt hắn trực tiếp thay đổi, trở lại hiện trường phía trước, xung quanh mười mấy tên kia đang nằm ngổn ngang dưới đất, khóe miệng tràn ra máu tươi. Bọn hắn đương nhiên cũng phải dùng lực lượng vô cùng khủng bố để nuôi dưỡng ra cái trận bàn kia, nhưng đã bị Hạo Vân phá vỡ, dư trấn đã khiến bọn hắn bị phản phệ, nội thương nghiêm trọng. Hạo Vân không cho đám này thời gian ăn vào đan dược, đã nhanh chóng đi tới g·iết c·hết từng tên. Mỗi một chưởng vỗ tới, mỗi một bước bước ra là lại có một thân hình bị nát thành tro bụi.
Sau khi giải quyết xong đám người này, Hạo Vân cả người có chút run rẩy, bàn tay run rẩy, gân cốt không trụ được, ngã phịch xuống đất. Tay của hắn lồm cồm cố nết lên. Hạo Vân ôm ngực, độc của hắn đã ngấm vào tim, nếu không đẩy ra kịp thời, tim của hắn chỉ sợ không thể đập nữa. Máu từ các v·ết t·hương chảy thành dòng, hắn bò tới một đại sơn thì bỗng dưng có âm thanh vang lên: "Có phải Hạo sư huynh, đệ tử của Tông Chủ đại nhân đó không?"
Hạo Vân ngước nhìn lên thì kinh ngạc, chỉ thấy trên ngọn núi ngồi một nữ nhân bộ dáng yêu kiều. Mấu chốt là hắn không quen biết nữ nhân này. Khoan đã, người hắn không quen biết có nhiều, và đến tìm hắn cũng có nhiều; nữ nhân này chỉ sợ chính là đến báo thù cho một vị nào đó bị hắn g·iết. Hạo Vân bộc phát ra khí tức huyền hư sơ kỳ, hừ lạnh: "Muốn chiến liền chiến, nói nhảm vô ích."
Nữ nhân kia thấy bộ dáng này của Hạo Vân thì không khỏi vội vã: "Sư huynh hiểu lầm. Ta đến đây là được người khác nhờ."
Hạo Vân nhíu mày: "Người khác nhờ? Là ai vậy?"
Nữ nhân kia mỉm cười: "Chính là sư tỷ của ta, tên là Thanh Thanh." Sau đó, nữ nhân đó ném xuống hai viên tròn tròn. Hạo Vân cảnh giác, lùi ra xa tạo ra một tầng chắn linh lực. Nữ tử thấy vậy thì vội nói: "Sư tỷ ta không có ác ý. Sư tỷ ta muốn tặng cho Hạo sư huynh một món quà tặng."
Hạo Vân phóng ra nguyên hồn dò xét, không khỏi kinh ngạc: "Trị thương đan cao cấp, giải độc đan cao cấp." Loại quà tặng này cũng quá trân quý rồi, không biết vì sao sư tỷ quý động muốn tặng cho tại hạ.
"Hạo sư huynh thật là cẩn thận! Sư tỷ của ta rất thưởng thức sư huynh, thường nói sư huynh h·iếp mặc Linh rất hay. Sư tỷ rất thỏa mãn."
Hạo Vân đen mặt. Không ngờ cái việc làm thô bỉ kia lại có người cổ vũ, lại còn là nữ nhân! Hắn nghĩ thầm, ả Thanh Thanh này chỉ sợ cũng là hạng đê tiện, nữ d·â·m ác mới có thể đi cổ vũ loại chuyện này.
"Sư huynh, gửi lời đã xong, sư muội xin cáo từ đây. Hẹn ngày gặp lại." Sau đó, nữ nhân phất tay tạm biệt Hạo Vân rồi hóa thành một đạo lưu quang, rời đi, biến mất trong tầm mắt của Hạo Vân.
Hạo Vân thầm khen: "Nữ nhân này thật hoạt bát. Sau này có cơ hội nhất định phải thu làm chân chạy vặt." Sau đó, hắn cầm lấy hai viên đan dược trực tiếp phục dụng; cơ thể lập tức khôi phục đến hơn phân nửa. Độc dược cũng nhanh chóng bị hóa giải, không còn một tia nào. Hạo Vân khen: "Không khổ là đan dược cao cấp."
Đột nhiên, sau lưng hắn vang lên một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa. Hạo Vân giật mình quay người, vô số tiếng thét vang lên, tiếng thét vang vọng trong không gian. Trước mắt hắn, đại địa tách ra thành nhiều khe nứt, không ngừng sụp đổ. Một thân ảnh không kịp lao ra đ·ã b·ị r·ơi xuống vực. Hạo Vân vội vã bay tới.
"Sư huynh cứu ta! Cứu..." Sư huynh được rồi, Hạo Vân thả tay, băng phong bao bọc toàn bộ kẻ kia; hắn rơi xuống vực sâu, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Hạo Vân khẽ đứng lên, ngước nhìn tầng thứ 5 của Bí Lục Tháp. Độ băng hóa đã tăng lên, băng hóa vạn vật; tốc độ băng phong càng ngày càng nhanh, rất khó tìm ra lối ra, rất khó tìm ra linh hỏa. Hắn nhìn xung quanh, xung quanh có rất nhiều kẻ bị băng phong hóa thành băng điêu. Khu vực lục địa phía Đông và phía Tây cũng đã bị băng phong. Hạo Vân lấy ra linh hỏa, nhìn Chằm chằm linh hỏa, cái này là dùng để qua ải. Mỗi người chỉ có thể cầm được một đoạn, không thể nhiều hơn, nếu không sẽ bị trực tiếp truyền tống ra khỏi Bí Lục Tháp. Hạo Vân suy nghĩ thật lâu, sau đó mới khẽ thở dài, một ngón tay điểm ra, linh hỏa bay lên không trung rồi rơi xuống. Hắn không đành lòng nhìn những đệ tử này bỏ mạng ở đây giống như kẻ vừa rồi. Chỉ cần hắn chậm một giây thôi, thì băng phong sẽ truyền tới hắn; hắn cũng sẽ gặp tình trạng không khác gì những người kia. Nhưng hắn vẫn lựa chọn ra tay, cầm lấy tay kẻ kia, mặc dù kết quả kẻ kia vẫn không thoát khỏi c·ái c·hết.
Hạo Vân thở dài, phất tay: "Ải thứ 5 này xem như không đi được nữa rồi." Hắn lẳng lặng rời đi, cầm lấy một cỗ linh hỏa khác. Rất nhanh, cơ thể của hắn đột nhiên trở nên trong suốt, cuối cùng bị truyền tống ra khỏi Bí Lục Tháp, cách Bí Lục Tháp không quá xa.