Chương 24: Phượng tộc thánh nữ
Lúc ở bên trên bục, trúc thiếu Bình đã thừa cơ quan sát một loạt nên nhận ra một số kẻ có vấn đề đối với kế hoạch của bọn họ. Và tất nhiên, những kẻ này đều sẽ không thoát khỏi sổ tử của hắn.
Đêm tại một ngọn núi hoang vắng, có một phượng tộc già nua đang ngồi lẩm bẩm những câu thần chú. Phía dưới là một cái lò đang đốt mấy tờ giấy. Ngọn lửa có màu xanh nhạt đột nhiên sáng lên, vẽ ra một hình bóng mờ ảo. Hình bóng mờ ảo càng ngày càng rõ, nhưng theo đó bà lão kia cũng càng ngày càng già đi. Phía bên cạnh, một nữ tử thấy vậy thì lo lắng, "Bà bà." Nữ tử đi tới lão bà kia, nắm chặt tay của cô ta và nói: "Người này chính là cứu tinh của phượng tộc, ngươi phải bảo vệ hắn, không được để hắn c·hết, nếu không, phượng tộc chắc chắn bị diệt." Nói xong câu này, bà lão tắc thở rồi c·hết đi. Nữ tử sợ hãi, bà bà nàng nhìn xung quanh nhưng chỉ là một mảnh đen kịt. Nàng muốn cầu cứu, nhưng đêm tối, có thể có ai chứ? Nàng ngồi bụp xuống, trong lòng là một mảnh mênh mông. Cả trời đất này, người thân duy nhất là bà bà đã không còn, nàng còn sống làm gì nữa? Nhưng nàng chợt nhìn lên hình bóng người kia, nhiệm vụ mà bà bà giao cho nàng. Nàng tán đi ngọn lửa, bà bà, phượng tộc nhất định sẽ không bị diệt. Ánh mắt nàng kiên định, cho dù có c·hết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ bà bà giao rồi mới được c·hết.
Vô Thiên Quân đoàn tuy hùng mạnh nhưng trình độ trận pháp không cao. Có thể dùng trận pháp để đối chiến với bọn họ, như vậy có thể giảm bớt t·hương v·ong và tỷ lệ thắng cao hơn so với việc trực diện chiến đấu, lấy cứng đối cứng. Chỉ đáng tiếc, tư tưởng vũ phu đã ăn quá sâu vào não bộ của phượng tộc. Dùng trận pháp quá phiền phức khiến cho bọn họ không muốn làm.
Ở phía một ngọn núi hoang vắng khác, có hai tên đang đàm luận. Một tên cười lạnh nói. Tên còn lại nghe vậy thì cười khẩy, "Đám phượng tộc chỉ là một đám đầu óc bã đậu mà thôi. Ta đã sớm muốn rời khỏi đây từ lâu rồi, chỉ ngại chưa đủ kinh phí để ra ngoài. Vốn còn muốn đợi mấy năm nữa, nhưng xem ra trời không cho ta đi, chưa đợi được đến lúc đó thì Vô Thiên Vương đã khởi binh. Thật đáng tiếc mà, mặc dù trước đó đã suy đoán được chuyện này, nhưng đến lúc xảy ra vẫn có chút bối rối, không kịp chuẩn bị."