Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1 :(9) còn sống

Chương 1 :(9) còn sống


Khi này cái tôn kia bỉ ngạn pháp tướng cũng đã mờ nhạt tới cực điểm chỉ có thể thấy một phần hư ảnh của nó thôi.

Ra 3 kiếm là quá nhiều nhưng đủ đề cầm chân Lão Võ Phu rồi. nâng kiếm

“Một kiếm này chém nhân gian hết thảy bất công cùng cái ác.

Một kiếm này độ hóa nhân gian vạn ma.

Một kiếm này diển hóa thiên địa ”

Sau lưng tôn kia bỉ ngạn pháp tướng xuất hiện ba cái thân ảnh bỉ ngạn.

Một cái thiếu niên cưỡi trâu,một cái trung niên thư sinh,một cái lão hòa thượng.

Thiếu niên ngồi trên lưng trâu dở lòng bàn tay lên trời trên bàn tay Tên Thiếu Niên cưỡi trâu xuất hiện một cái đồ án âm dương.

Rồi nó hóa thành một cặp âm dương ngư hai con cá bơi quanh nhau.

“Nhất sinh nhị, nhị sinh tam,tam sinh vạn vật ta có một kiếm có thể diển hóa thế gian vạn vật ”

Hai con cá bơi quanh nhanh hơn rồi hợp nhất hóa thành một đạo kiếm quang bán vào trong thanh kiếm của tôn kia bỉ ngạn pháp tướng.

Rồi thân hình của cái đó thiêu niên cưỡi trâu và con trâu của câu ta mờ dần rồi biến mất.

“Ngươi biết sao sang nghe đạo chiều c·hết cũng cam hahahaha, ta có một kiếm có thể chém hết thế gian cái ác”

Cái kia trung niên thư sinh uống một ngụm rượu cười lớn rút thanh kiếm của mình ra.

Bỏng quanh thanh kiếm xuất hiện vô số nhưng chữ triện những chữ này bay vào thanh kiếm.

Cái đo trung niên thư sinh vung thanh kiếm của mình bắn ra một đạo kiếm qua bắn vào thanh kiếm của cái đo bỉ ngạn pháp tướng.

Làm xong tôn kia hư ảnh trung niên thư sinh cũng dần dần tan biến.

“A di đà phật, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật.

Ta có một một chưởng có thể trấn áp thế gian hết thay ma.

Ta cũng có một chưởng có thể chưởng khống vô hạn”

cái kia lão hòa thượng Nàng nhữa một tay như có chư thiên vạn giới vô cùng vô tận không gian cùng thế giới sinh sinh diệt diệt trong đấy.

Lão tăng úp một tay xuống như có thể trấn áp nhân gian vô sô ma.

Lão hòa thượng chấp hai tay trước ngực

“ Ta có một kiếm có thể độ hóa thế gian hết thảy ma”

Hai tay chắp với nhau từ từ mở ra từ giữa hai lòng bàn tay của lão hòa thượng bắn ra một đạo kiếm quan vào thanh kiếm của tôn kia bỉ ngạn pháp tướng.

Sau đó tôn kia bỉ ngạn pháo tướng ném quyển sách.

Quyển sách trên không trung thì bắt đầu tan ra thành những dòng thơ, nhưng dòng thơ ấy quấn quanh thanh kiếm rồi dần dần hòa làm một với thanh kiếm.

Tay còn lại bóp một cái pháp ấn, cả cơ thể của tôn đó bị ngạn pháp tướng cũng dần dần biến mất tới khi chỉ còn lại một cánh tay và một thanh kiếm.

Kiếm rơi như chém xuyên qua chư thiên vạn giới.

Không gian trước lưởi kiếm b·ị c·hém xuyên.

Một bước bước ra,Nàng quyền mà lên một quyền quyền này gấp đôi quyền cương quyến ý.

Quyền này kinh diễm thế gian.

Quyền này đánh nát chư thiên tinh thần, nghịch thiên mà lên.

Mảnh không gian trước nấm đấm như bị nén lại và bị quyền này kéo theo.

Không gian như bị đục lũng một lỗ khái niệm khoảng cách như bị xóa nhòa.

Quyền chạm kiếm.

Không gian trong một loại khác tiểu thiên địa hoàn chỉnh như bị nứt ra nghiền nát rồi sụp đổ.

Lấy quyền kiếm chạm nhau chỗ không gian bị sụp xuống lan rộng ra khắp nơi.

Mảnh không gian naỳ b·ị đ·ánh nát nhưng không hoàn toàn nát sau khi nát đi nó lấy tốc độ cực cao khôi phục lại, một lần một lần rồi lại một lần.

Mảnh không gian đó đã bị mài đi không biết bao nhiêu lần rồi,

Quyền thứ hai rồi thứ 3 Lão Võ Phu bắt đầu vung quyền một quyền một quyền đều gấp đôi quyền cương quyền ý.

Huyết khí trên cơ thể Lão Võ Phu này không giảm đi mà điên cuồng tăng lên với tốc độ cực cao,

“Võ phu là vượt khó tiến lên không phải sao.

Cho dù trời này có sập xuống ta vẫn sẽ chống nó lên”

Một quyền nửa ra quyền này là quyền thứ một trăm quyền này gấp vô số lần quyền cương quyền ý.

Quyền này ra cũng là lúc khí huyết của Lão Võ Phu đạt tới mức cực đại, một quyền này tinh, khí thần, tụ lại một điểm. Quyền này đánh nát chư thiên.

Một quyền nghịch thiên mà lên không gian tầng tầng bị xuyên qua đục thủng đánh nát.

Mặc dù thế giới trong lòng bàn tay của cái tôn kia phật có tới 81 tầng không gian nhưng độ cứng của nó không thể nào so với tầng không gian thứ 20 nữa.

81 tầng không gian trong thế giới trong lòng bàn tay của phật tổ bị đục xuyên qua kéo theo đó là một nấm đấm.

Quyền chạm kiếm.

Gần như toàn bộ thế giới trong lòng bàn tay của phật tổ bị cày nát, “tách tách” thanh kiếm đó nứt ra rồi vỡ thành vô số mảnh.

Bỏng trong nhưng mảnh vụn của thanh kiếm bắn ra ba đạo kiếm quang.

Một kiếm này chém nhân gian hết thảy bất công cùng cái ác, một kiếm này độ hóa nhân gian vạn ma một kiếm này diễn hóa thiên địa.

Ba đạo kiếm qua rơi vào cơ thể của Lão Võ Phu .

Ba nhát kiếm như thế gian vật sác bén nhất thế gian.

Nhục thân gần như bất hoại của Lão Võ Phu trong trận chiến vơi cái kia thanh kiếm của tôn bỉ ngạn pháp tướng gần như không bị bất kì v·ết t·hương quá Nặng.

Nhưng đã bị bị cắt đứt hai tay và phần hông cũng bị chặn ngang chặt đứt.

Khi này bên ngoài một loại khác tiểu thiên địa hoàn chỉnh.

Nàng nhíu mày rời ánh mắt khỏi đống lửa rồi nhìn vào mảnh không gian kia.

“Hắn sống nổi sao” Nàng hiếu kì.

“Hắn còn sống được sao? ”

Tên Thiếu Niên thì thầm.

Ánh mát hắn vẫn thâm thúy nhìn chầm chầm vào mảnh đó không gian vị kia bỉ ngạn phật thì vẫn đang nắm lại bàn tay của mình.

Tên Thiếu Niên nhíu mày, “ngọn lửa” ấy là tồn tại trựu tượng là đúng nó là hư giả và thực sự xen vào giũa là đúng nhưng như vậy thực sự có tác dụng sao.

Bàn tay kia của phật tổ có thể hóa hư thành thật và đánh vào thẳng bản nguyên của hắn chứ không như các đòn đánh khác không thể chạm vào.

Tên Thiếu Niên lắc đầu thở dài.

“Ồ, cái gì kiến ngươi thở dài như vậy “ngươi kinh tởm” ”.

Khi nghe Nàng gọi mình là “người kinh tởm” khuôn mặt của Tên Thiếu Niên hơi cứng lại một chút

“Ta tên Khương Xá còn tiểu cô nương đây tên gì?”

Khương Xá giới thiệu mình thuận tiện hỏi luôn tên của Nàng nhưng Nàng chỉ im lặng rời ánh mắt khỏi vùng không gian ấy.

Nhìn Khương Xá một mắt rồi lại nhìn về phía mảnh không gian ấy một lần nữa.

“Thực sự ngươi là một trong số rất ít người thuộc về cái đó cổ hoàng lịch thực sự nói tên thật ra, còn đừng nói người khác ngươi là người đầu tiên ta gặp”

Nàng nhàn nhạt nói

“Nếu chút nữa ngươi có xuất thủ thì ta có thể giúp một tay.

Mặc dù ngươi là huynh trưởng trong cái nhà ấy nhưng ngươi cũng không phải là người đi xa nhất trên con đường đó phải không”

Nàng nhạt tiếp tục nói. Dơ một ngón tay lên

“Ta có thể ra một kiếm còn lại như nào thì ngươi tự sử đi ”

Nàng lác lác ngón tay rồi thu về tiếp tục nhìn vào mảnh đó không gian.

“Hình như ta không lầm thì ba cái đó tam giáo tu sỉ đuổi tới đây là vì ngươi mà phải không”

không mặt của Khương Xá lúc này có hơi quái dị

“Đừng nói như vậy ngươi tới đây là vì ta không phải sao”

Nàng vẫn lạnh nhạt như cũ. Còn khuôn mặt của Khương Xá vẫn bất động thanh sắc.

Bọn họ nói chuyện nhưng không thèm để ý tới hai nhóm người kia.

Hai người này đều biết hai nhóm người đó không hề đơn giản, còn không đơn giản tới mức nào thì cũng không nói được rồi.

Kẻ làm Nàng có vẻ mặt ngưng trọng có cái gì là đơn giản a.

P/s: tôi nói là chương này cao trào nhưng tôi lại thất hứa nửa nhưng mà không sao tối sẽ hoàn thành chương 1 ở chương thứ 1(9) được rồi sinh lỗi mọi người rất nhiều và tạm biệt.

Tôi đang viết chương này vào lúc 2h sáng và đã viết được 2k5 chữ nhưng thực sự không thể viết nửa nên dừng chương này ở đây nhà mọi người.

Gặp lại mọi người ở cuối chương sau, bye

Chương 1 :(9) còn sống