Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đọc Bộ Vĩnh Hằng
Unknown
chương 1: (10) còn sống
chương 1: (10) còn sống
khi này bên nhóm người của hùng sơn ánh mắt của hùng sơn không thâm thúy nhưng có một cảm giác như một ngọn lửa của sự hòa trộn cực hạn của quyền cương quyền ý và khí huyết thứ được coi là ba trụ cột vững chắc nhất của khí huyết cảnh, hay nói các khác ở khí huyết cảnh hắn vô địch, vô địch cái loại mà có thể khắc tên lên ngọn núi đó. ánh mắt nhìn vào mảnh không gian đó hắn thì thầm
“6 huynh mạnh nhất là võ hồn nhưng bây giờ huynh ấy mới đạt tới phúc địa cảnh nhưng nhờ khắc họa võ hồn lên khí huyết tạo thành cái đó “ngọn lửa” nhưng như vậy là không đủ” ánh mắt hùng sơn càng trở nên lo lắng hơn. nhìn về phía khương xá hùng sơn nhận lại một nụ cười và một cái lắc đầu. bờ môi của khương xá nhấp nháy nhưng tất cả mọi người ở đây ai cũng không thấy trừ 3 người trong đó có cả hùng sơn.
“không cần lo lắng, hắn có thể tự lo cho mình được sao” hùng sơn nở một nụ cười đầy miễn cưỡng. mặc linh nhi khi thấy nụ cười miển cưỡng của hùng sơn
“hùng tiên sinh có chuyện gì vậy ?” hùng sơn quay đầu lại với mạc linh nhi quét đi nụ cười miễn cưỡng cười cười.
“không có chuyện gì đâu tiểu thư” hùng sơn không suy nghĩ nhiều nữa . nhìn về phía mảnh đó không gian với khuôn mặt nhưng trọng và đầu sự lo lắng.
lúc này bên chổ tử tỉnh. nhìn về phía mảnh kia không gian
“1 trong võ đạo cửu tổ sao chà dạo này sao mất người trong cái đó cỗ hoàng lịch lại trợ nên sống động ở mảnh này nhân gian thế nhỉ, đại kiếp lại sắp lên nữa à.”
thì thầm rồi rời ánh mắt khỏi mảnh đó không gian rồi nhìn sâu vào trong không gian như nhìn xuyên vô số thể giới và nhìn thấy được một mảnh mang hoang đại địa rộng lớn vô cùng.
“nêu như địa kiếp của mảnh này nhân gian sắp tới thì có lẻ mang hoang sẽ cố chen một chân vào đây. để ta xem đời này yêu đình chi chủ thông minh tới mức nào ” cười cười tử tỉnh lại một lần nữa nhìn về mảnh đó không gian.
“ô, là cái đó người thứ 6 trong võ đạo cửu tổ sao, đáng lẻ ta phải nghĩ tới sớm hơn chứ kẻ có đặc tính như vậy chỉ có thể là kẻ có võ hồn mạnh nhất từng tồn tại. nhưng mà không biết hắn có trụ qua kiếp này hay không, hay phải binh giải chuyển thế tiếp đây” hắn cười cười, khuôn mặt nhìn như một cái người xem việc vui.
“còn cái kia cô nương nửa” ảnh mắt thâm thúy nhìn về phía nàng nhưng khi nhìn kiếm khí vờn quanh thân ngàn thì một lần nữa thu mắt về
“cái nữ oa này tiền đồ vô lượng a” hắn cười cười. nhưng bổng từ tỉnh nhìn về phía khương xá nhìn vào bờ môi đang nhấp
“vậy sao vậy mà vẫn còn ác chủ bài, để ta xem hắn có thể đi xa tới đâu sau chừng đó năm núp ở trên cái đó núi” cười cười một lần nữa nhìn về mảnh đó không gian.
khi này bên trong một loại khác tiểu thiên địa hoàn chỉnh.
thân thể của lão võ phu đã bị chia làm bốn, hai cánh tay. phần trên và phần dưới và gần như không thể hồi phục lại được hoặc có thể là không thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn.
nhưng như vậy là qua đủ để vị kia bỉ ngạn phật bóp tắt ngọn lửa, nhưng mà quan trọng sao
“các ngươi biết không khi nào ta muồn còn sống thì ta vẫn có thể sống các ngươi biết sao? ahahaha”
cười lớn toàn bộ phần nhục thân của lão võ phu ta ra xuất hiện ở giữa các bộ phận là một ngọn lửa có nghĩa là có tới bốn mảnh ngọn lửa. từ từ bốn mảnh ngọn lửa hợp nhất.
“phập” bốn mảnh tàn lửa hợp nhất thành một ngọn lửa hoàn chỉnh. khi này ngọn lửa mờ nhạt hơn lúc ban đầu quá nhiều quá nhiều. giờ nó chỉ như ngọn lửa chập chờn trong gió như bất cứ khi nào cũng có thể tắt.
ngọn lửa ấy cháy líu ríu trong mảnh này một dạng khác tiểu thiên địa. xung quanh là một mảnh không gian hỗn loạn các lớp không gian tầng tầng lớp lớp lên nhau, không gian bị dày xem cắt đi mọi thứ như bị hủy diệt rồi tân sinh một lần nhưng cái kia ngọn lửa vẫn vậy nó vẫn cháy như sắp tắt nhưng nó không tắc.
ngọn lửa cứ cháy như vậy như qua vạn vạn năm ý chí của lão võ phu trong ngọn lửa nhưng bị vô tận tuế nguyệt ma diệt nhưng thành công sao?
bầu trời như bị năm cây trụ trời che lại. đó là năm cái ngón tay của cái kia bỉ ngạn phật.
“tới rồi sao, các ngươi nghĩ thứ này có thể mài đi toàn bộ ý chí của ta ư,các ngươi không thực sự ngu ngốc như vậy chứ. hahah”
lão võ phu thì thầm rồi cười lớn. ngọn lửa nổ tung bên trong đi ra là lão võ phu với nhục thân như ban đầu. đây chính là bản thể vì lão võ phu biết cho dù ở trong trạng thái đang cháy thì vẫn sẽ bị t·ấn c·ông trúng mà thôi nên lão võ phu đã sử dụng đến bản thể để tiếp chiêu này.
vị kia bỉ ngạn phật nắm tay lại, năm cái trụ trời đè xuống thẳng chỗ lão võ phu, hai chân banh ra đứng trung bình tấn hai tay chồng lên như có thể nâng cả bầu trời nhưng khi ngón tay đầu tiên lại gần thì thu một tay về, một quyền, quyền này tính lại từ đầu. hai quyền, quyền này gấp đôi quyền cương quyền ý.
quyền này chạm vào ngón tay thì cánh tay gảy mất nhưng quan trong sao?
quyền thứ 3 gấp đôi quyền cương quyền ý, cánh tay ra quyền lại gẫy mất nhưng cánh tay còn lại đã hồi phục thành công. một quyền rồi một quyền, quyền quyền gấp đôi quyền cương quyền ý nhưng huyết khi không hạ xuống ngược lại còn tăng lên, không tăng quá nhiều cho mật lần nhưng tăng liên tục, huyết khí cứ xong lên trời chống lên mảnh trời này phụ với hai quyền .
một quyền ra là một cánh tay gãy mất nhưng quan trọng sao, khi ra xong một quyền thì cánh tay còn lại đã hồi phục xong và có thể tiếp tục ra quyền.
tới quyền thứ 10 cánh tay không chỉ đơn giản là bị gẫy mà gần như bị xóa đi nhưng quan trọng sao?
chân đạp phúc địa v·ết t·hương hồi phục với tốc độ cao hơn gấp nhiều lần, và lão võ phu cũng ra quyền nhanh hơn.
ở nấm đấm thứ 100 ngòn tay thứ hai ầm vang mà đè xuống. trời như nặng hơn gấp trăm lần nhưng quan trọng sao.
khi này một quyền ra như có thể đánh nát cả chư thiên vạn giới số lần quyền ý quyền cương gấp ban đầu bao nhiêu cũng gần như không thể tính được nửa, nhưng huyết khí thì có thể tính được giờ nó đã gần như gấp 100 lần ban đầu nó giờ như một cái trụ trời chống lên cả mảnh thiên địa.
khi này lực phản chấn của nó là quá lơn quá lớn độ phản chấn này gần như có thể xóa đi nhục thân của lão võ phu cả chục lần. đúng với mỗi cú đấm nó xóa đi nhục thân của lão võ phu cả chục lần.
nhưng khả năng hồi phục gần như đã biến thành bản năng của cơ thể này.
sự xóa đi của quyền cương quyền ý là tuyệt đối hay nói cách khác là rất khó khôi phục nhưng với phúc địa của mình, sự khó khôi phục này thực sự không khó khôi phục như trước nữa.
ngón tay thứ nhất của vị kia bỉ ngạn phật tổ cũng gần như không chịu nổi nửa và cái mảnh này không gian rắn chắc dị thường theo lời đánh giá của lão võ phu thì ít nhất nó phải ở tầng thứ 23.
tiếp tục vung quyền, tới quyền thứ 500 thì ngòn tay thứ 3 của vị kia bỉ ngạn phật tổ đè mà xuống, tốc độ vung quyền của lão võ phu đã bắt đầu chậm lại, nhục thân đã liên kết với phúc địa cũng gần như không chịu nổi với 3.273391*10^150 lần quyền cương quyền ý khí huyết khi này chỉ là 350 lần so với lúc ban đầu.
cơ thể phúc địa cảnh của lão võ phu không thể gánh nhiều hơn huyết khí nửa đây đã là cực hạn cao nhất mà lão võ phu đã co thể đạt tới.
mặc dù ý chí bất diệt của lão là rất mạnh nhưng mỗi lần vung quyền đề bị ma diệt hàng trăm lần đây không phải là vấn đề ý chí có kiên định hay không mà một tia chân linh yếu ớt đấy cso chịu nổi hay không vì cái gì là tia chân linh á.
đơn nhiên là vi toán bộ linh hồn đã bị mài cho không còn lại gì, mặc dù chân linh của hắn là ngọn lửa nhưng đó không phải là lý do để hắn thực sự bất tử bất diệt.
khi này ngọn lửa cháy rất rắt mạnh nhờ vào 350 lần huyết khí ban đầu nhưng cái sự cháy này là có cự hạn vì mỗi lần vung quyền ở mức 3.273391*10^150 lần quyền ý quyền cương là một lần ngọn lửa từ cực hạn sung mản tới liu riu sắp tắt nhưng với 350 lần huyết khí nó sẽ tiếp tục cháy cực mạnh nhưng đây là cực hạn, lão võ phu không thể tăng thêm quyền cương quyền ý, huyết khí nữa, phúc địa của lão võ phu cũng gần như không chịu nỗi nửa, nó phụ giúp một phần cực lớn trong việc gánh 350 lần huyết khí và 3.273391*10^150 lần quyền cương quyền ý, nếu không thì lão võ phu chỉ cso thể gánh tối đa là 1024 lần quyền cương quyền ý và 10 lần huyết khí mà thôi. nhưng đây đã là cực hạn rồi nếu ngón tay thứ ba đè xuống thì gần như không có hy vọng sống được nửa.
“rắc rắc ầm vang” một quyền ra ngón tay đầu tiên của tôn kia bỉ ngạn phật tổ b·ị đ·ánh nát. mặc dù trọng lượng đã nhẹ đi ⅓ nhưng không có quá nhiều sự thay đổi, nếu ngón tay thứ ba đáp xuống lão võ phu cũng gần như không thể sống. nhưng quan trọng sao? quyền quyền âm vang ầm lên nghịch thiên ý chí tràn đầy trong từng quyền, một quyền một quyền nhưng vô số sinh linh muốn lên trời trảm thiên, một quyền một quyền như năng hơn đánh thẳng vào ngòn tay thứ hai của tôn kia bỉ nạng phật tổ. nhưng như vậy là chưa đủ lão võ phu không thể đánh nát ngón tay thứ hai trước khi vị kia bỉ ngạn phật hạ ngón tay thứ 3 xuống. lão võ phu tiếp tục vung quyền. không biết qua bao lâu ngón tay thứ 3 hạ xuống đè lên cái khí huyết trụ trời vốn đã tỏ ra ăn không tiêu với ngón tay thứ hai.
“ầm ầm” khí huyết trụ trời gẫy ngay lập tức, hai ngón tay lấy khí thế thái sơn áp đỉnh đè về phía lão võ phu, ngón tay thứ 3 đè lên ngón thứ 2 đè lên phúc địa của lão võ phu
“rắc rắc” phúc địa của lão võ phu đã bắt đầu nứt ra, quyền quyền nghịch thiên mà lên, một quyền một quyền là mỗi lần chân linh của lão võ phu từ cực hạn sung mản tới gần nhu tắt hẳn nhưng không tắt. một quyền một quyền rồi một quyền, đây là quyền thứ bao nhiêu lão võ phu cũng đã không rỏ nữa, chỉ biết là một lần ra một cú đánh nhục thân của lão võ phu sẽ bị xóa đi hơn trăm lần nhưng tốc độ khôi phục lại nhục thân từ “ngọn lửa” lại càng chậm lại, ở thời điểm ban đâu một giây có thể khôi phục lại cả 1000 lần nhục thân nhưng bây giờ một giây chỉ có thể tái tạo nhục thân một lần. phúc địa bị nứt ra rồi rất nhanh chóng đã khôi phục lại
.
tiếp tục vung quyền, nhục thân lần lần bị xóa đi, tốc độ khôi phục cũng dần dần khôi phục lại nhưng tốc độ khôi phục ngày càng chậm lại. thời gian trôi qua như vạn năm lão võ phu vẫn tiếp tục vung quyền từ có lẻ rất lâu cũng có lẻ mới đây thôi khí huyết của lão võ phu đã bắt đầu suy bại từ 350 lần bây giờ chì còn lại một nữa ban đầu mà thôi, quyền cương quyền ý bây giờ đã hạ xuống còn 1024 lần,
nhục thân cũng đã lụi bại tới mức không chịu nổ bây giờ khi vung quyền ở mức 1024 lần nhục thân cũng đã bị xóa đi và tốc độ khôi phục mất tới 10 giây,
phúc địa thủng lổ chổ và gần như không thể tự kép lại nửa hoặc là tốc độ kép lại chạm tới mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường. trên cơ bản có thể khái quart trong máy chữ thảm không thể tả và vị kia bỉ ngạn phật vẫn còn 2 ngón tay chưa dùng tới.
thời gian tiếp tục trôi vô số tuế nguyệt bào mòn đi ý chí, nhục thân và “ngọn lữa” của lão võ phu. như ý chí của lão võ phu khi này trên cơ bản là không thể bị mài mòn hay nói cách khác là nó bất diệt,
đừng nói tới là chỉ chưa tới vạn năm tuế nguyệt, khi bị vô hạn thông tin mài mòn trong trận chiến với tên thư sinh thì ý chí của lão võ phu vẫn không thể bị mài đi mất.
tuế nguyệt tiếp tục trôi qua một khoản thời gian rất dài tuy chưa tới vạn năm nhưng trong khoản thời gian ấy đỉnh lấy một thân thể chật vật không chịu nổi linh hồn không còn,
một tia chân linh nhu nhọn lửa nhỏ chập chờn trong bảo tố, ngọn lửa vẫn cháy nhưng càng ngày càng yếu đi, nhục thân bị hủy diệt số lần vô số kể. rồi tới một ngày
“rắc rắc” ngón tay thứ hai của bỉ ngạn phật b·ị đ·ánh nát.
nhưng khi này ngón tay thứ tư xuất hiện ầm vang mà đè xuống, khi này trên cơ bản lão võ phu đã không thanh nhân dạng hai cánh tay chỉ còn một phần rất nhỏ là có máu thịt đa phần là bạch cốt phần co thể cũng đa phần là bạch cốt mặc dù nhục thân đã cố khôi phục nhưng cơ thể đã gần như không thể khôi phục hoặc vẫn có thể khôi phục nhưng nó chậm hơn quá nhiều quá nhiều mà thôi, khí huyết bây giờ tàn lụi tới mức không thể thấy được nữa trên cơ bản chính là cạn kiệt không còn lại một chút,
quyền cương quyền ý của mổi quyền đánh ra khi này gần như là không có nhưng với mỗi quyền lão võ phu đánh ra và chạm vào ngón tay thứ 3 của bỉ ngạn phận nó không nhúc nhích nhưng cũng không tiếp tục hạ xuống,
ý chí vẫn kiên định và đây là thứ duy nhất còn lại của lão võ phu quyền ý quyền cương, huyết khí đã cạn,
linh hồn và một tia yếu ớt chân linh cũng đã bị dập tắc chỉ còn lại một tia cực cực nhỏ “ngọn lửa” mà thôi nhưng cới ý chí bất diệt của mình lão võ phu vẫn tiếp tục có thể chiến.
miễn là ý chí bất diệt thì “ngọn lửa” sẽ tiếp tục cháy và “ngọn lửa” vẫn tiếp tục cháy thì lão võ phu không thể bị g·iết c·hết, và cho dù cả năm ngón tay của bỉ ngạn phật có đè xuống cùng lúc thì vẫn không thể g·iết c·hết được lão võ phu nên bỉ ngạn phật sử dụng phương pháp này để mài đi toàn bộ ý chí và dập tắt đi “ngọn lửa” của lão võ phu nhưng dùng vô số tuế nguyệt nhưng vẫn không hoàn toàn mài đi toàn bộ ý chí của lão võ phu mà chỉ cso thể làm nó yếu ớt tới cực hạn, nhưng trên cơ bản ý chí càng yếu ớt càng tới gần cực hạn thì nó càng mạnh.
ngón tay thứ tư của bỉ ngạn phật đè xuống đè lên ngón tay thứ 3 phúc địa của lão võ phu b·ị đ·ánh nát hoàn toàn nhục thân theo đó cũng bị xóa đi trên khái niệm xóa đi sự tồn tại. nhưng khi này trong hư không cháy lên một ngọn lửa nói đúng hơn là một tia cực cực nhỏ lửa nó như chỉ cần nó tồn tại là sẽ bị dập tắt ngay lập tức, nhưng khi này từ trong ngọn lửa bùng nổ một ý chí lực cực cực mạnh, mạnh hơn bất kì lần trước đây ngọn lửa từ một tia cực cực nhỏ lửa bỏng cháy lên thành một ngọn lửa khổng lồ ngọn lửa này mạnh hơn bất kì lần nào nó tồn tại trước đây, đây mới là lúc toàn thịnh của “ngọn lửa” này.
ngọn lửa dần dần ngưng tụ thành một thân hình đó là lão võ phu, một thân thể hoàn toàn mới mạnh hơn bất cứ thân thể nào trước kia, lão võ phu đạp một chân thật mạnh xuống đất vung quyền một quyền hướng lên trời quyền cương quyền ý gấp hai lần so với cú đấm toàn thịnh với nụ cười tự tin trên môi, một quyền nghịch thiên mà lên quyền cương quyền ý gấp 6.546781*10^150 quyền này cực hạn mạnh mẻ nhưng khi này.
“tách tách” âm thanh nhu sấm sét vang lên sấm sét bao quanh 2 cánh tay của lão võ phu và
“bụp” hai cánh tay của lão nổ tung cùng với 6.546781*10^150 lần quyền cương quyền ý mọi thứ,
nhưng khi lão võ phu chưa kịp cho ra bất kì phản ứng gì thì trong không gian vang lên một đạo âm thanh vang lên
“ngươi nghĩ ngươi đã đón thương sinh một kiếm rồi sao?
không thứ ngươi đón chỉ là tam giáo một kiếm mà thôi bây giờ mới là thương sinh một kiếm ”
từ trong không gian nơi mà gần nhu không có bất kì lớp không gian nào khác vở ra bên ngoài không gian ấy nhu có thêm một cái rộng vô cùng vô tận thế giới khác nửa.
một đạo kiếm quan kinh diễm tuyệt luân được phát ra nó nhu thương sinh một kiếm, có một cái tiểu hài đồng vung kiếm có một cái thiếu niên vung kiếm có một cái lão nhân vung kiếm có một cái tướng quân vung kiếm có một cái binh sĩ vung kiếm, có vô sô sinh linh như vung ra một kiếm này, một kiếm này chứa lí tưởng chứa niềm tin chứa cả nhân sinh của họ đây là thương sinh một kiếm.
đạo kiếm quan lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía mi tầm của lão võ phu nhưng lão võ phu không thể cản lại đòn đánh ấy được vì hai cánh tay đã bị đòn t·ấn c·ông của lão đạo nhân đánh nát và gần như không thể khôi phục đạo kiếm quang đâm thẳng vào mi tâm của lão võ phu trong một cái nháy mắt. đôi mắt của lão võ phu ngay lập tức trở nên tróng rõng, ý chí và ý thức của lão võ phu lâm vao trận chiến với ý chí và ý thức của thương sinh,
mặc dù trận chiến ấy chỉ diển ra trong một cái nháy mắt và lão võ phu đã ma diệt hết ý chí thương sinh rồi nhưng trong khoản thơi gian vô thần đó là quá đủ để bỉ ngạn phật kết liểu lão võ phu.
trong một khoản thời gian cực ngắn toàn bộ ngón tay của bỉ ngạn phật hồi phục lại tất cả ngón tay bị mất rồi năm ngón tay ngay lập tức đè xuống. khi mà lão võ phu lấy lại được tinh thần thì đã quá muộn năm ngòn tay đã ở trên đầu và bây giờ cánh tay vẫn chưa tự khôi phục xong bốn ngón tay đè mà xuống như vô biên phật ý trấn áp vô thượng tà ma.
nhục thân của lão võ phu bị xóa đi mất chỉ còn một ngọn lửa đang bừng bừng cháy đang chống lại vô biên phật ý và khi này chúng sinh ý chí lần nữa bùng nổ trong ý chí của lão võ phu lần này mạnh hơn lần trước gấp trăm lần, lần này không phải chuyện 1 giây nửa mà là phải chống lại vô biên phật ý đang muốn đọ hóa bản thân ở ngoài và chúng sinh ý chí đang cố gắng ma diệt đi ý chí của lão võ phu từ bên trong.
khi này bên ngoài
“ồ, huynh đề của ngươi sắp bị mài c·hết rồi kìa ngươi không giúp hắn một tay à” nàng chỉ tay vào mảnh đó không gian với vẻ nghi ngờ
“hắn sẽ bị mài c·hết sao? không ý chí của hắn mạnh hơn ngươi nghĩ rất rất nhiều đấy, vậy là ngưoi không biết sức nặng thực sự của vỏ hồn mạnh nhất lịch sử là gì rồi” khuơng xá nói đầy tự tin.
“mặc dù đúng thực là ta không biết độ nặng của võ hồn mạnh nhất lịch sử nhưng bây giờ quan trọng là đến lúc ngươi ra tay rồi, thơi gian trong đó trôi qua bắt đầu gia tốc rồi kìa” nàng thu cánh tay chỉ về mảnh đó không gian về nhàn nhạt nhìn qua khương xá rồi một lần nửa nhìn đống lửa.
“tới lúc ắt hẳn ta sẽ ra kiếm nên ngươi không cần lo lắng” nói xong nàng không để ý tới cuộc chiến hay khương xá nửa mà nhìn về phía đống lửa của mình.
ánh mắt đầy lo lắng của hùng sơn nhìn vào mảnh đó không gian
“lục huynh thực sự có thể sống sao?” lời thì thầm của hắn bị mặc linh nhi nghe được.
“e rằng tiên sinh quá lo rồi, ta nghĩ cái người đó sẽ không sao đâu” nàng nói đầy tự tin
“mặc dù ta không muốn đả kích tới sự tự tin của tiểu thư nhưng linh lung tâm của người không thực sự có thể thấy trước bất kì điều gì trong cuộc chiến này trừ khi người quyết định tự bạo nó mới có thể xem trước được kết quả của cuộc chiến này”
khuôn mặt hùng sơn càng ảm đạm hơn. sau khi nghe những lời này khuôn mặt của mặc linh nhi bất động thanh sắc nhưng có vẻ hơi cứng lại một chút.
“không việc gì phải tự ti tiểu thư ngài chỉ mới là một cái tu sĩ thậm chí còn chưa nhập đạo nên rất khó xem xét kết quả của cuộc chiến này rất bình thường”
hùng sơn trấn an vị kia mặc gia tiểu thư, nhưng trên khuôn mặt bất động thanh sắc của nàng như có như không lộ ra một tia ảm đạm. nàng là mặc gia tiểu thư một cái tu tiên thế gia mà lão tổ của nó là một cái tam tài cảnh viên mãn, đây đã được tính là một cái đỉnh tiêm thế lực rồi nhưng cái đó tam tài cảnh lão tổ không phải là nội tình chính của mặc gia mà là một thứ khác,
17-18 tuổi có thể rèn ra một khối linh cốt đặt chân vào linh cơ cảnh đã là rất đáng gồm rồi nhưng mà đó chỉ tính ở các nơi khác thôi ở một cái đỉnh tiêm thế lực mà 17-18 tuổi chưa nhập đạo thì chỉ được coi là người bình thường thôi nhưng nàng có một cái linh lung tâm nên cũng có thể coi là thiên tài,
vì đa phần linh khí khi bị luyện hóa thường sẽ bị linh lung tâm hấp thụ hết nhưng mặc linh nhi có thể rèn ra một khối linh cốt đã là rất đáng gồm rồi. tu sĩ phải đi trên một con đường đầy khó khăn. khai khiếu-luyện khí- linh cơ-nhập môn rồi nhập đạo, cửu cung, bát quái, thất tinh, lục đạo, ngũ hành,tứ tượng,tam tài, lưỡng nghi,hữu cực,vô cực,thánh nhân.
rời ánh mắt khỏi mảnh đó không gian, tử tỉnh nhìn xung quanh nhìn nàng đang nhìn vào đóng lửa nhìn khương xá đang nhìn vào mảnh đó không gian, như nhận thấy cái gì đó khương xá quanh đầu chạm mắt với tử tỉnh. khuơng xá cười cười
“xin chào tiên sinh” bờ môi của đóng mở tạo thành những chữ này, nhìn thấy khương xá chào minh tử tỉnh chỉ cười cười. hỏi lại
“các ngươi mấy cái người từ cái đó cổ hoàng lịch chui lên lại một lần nửa làm gì vậy?” tử tỉnh nói ra miệng không cố kỵ ai hết. nghe như vậy khương xá chỉ lác đầu cười cười.
“thiên cơ bất khả lộ a” nói xong khương xá hỏi vặn lại
“vậy vì cái gì tiên sinh đây lại xuất thế đi lại nhân gian” nhưng tử tỉnh chưa kịp trả lời thì
“còn vì cái gì nửa là vì ngửi thấy mùi của đại kiếp nên ra vớt ít chỗ tốt mà thôi? không phải sao vị này tiên sinh ” nàng chen miệng vào hỏi. tử tỉnh lắc đầu cười cười rồi một lần nửa nhìn về phía cái kia mảnh không gian
một lần nửa tuế nguyệt lại trôi qua lần này là rất rất lâu 1 ức năm sao có lẻ là nhiều hơn vậy.
khi này ngọn lửa đà bị ma diệt gần như hoàn toàn bên ngoài là vô biên phật ý, bên trong là chúng sinh ý chí như vậy lấy thế trong ngoài giáp công như vậy lão võ phu rất khó lòng mà có thể chống lại được.
lúc này “ngọn lửa” bắt đầu biến dạng thành một thân hình, đó là lão võ phu khi này chúng sinh ý chí trong cơ thể ông đã bị mài đi hết nhưng nhục thân của lão võ phu lại không có hai cánh tay, trên cơ bản không có hai cánh tay lão võ phu không thể vung quyền và gần như không thể thoát khỏi nơi này được,
hai cánh tay của lão võ phu không thể khôi phục được là do trong vố năm cái kia tiêu kí đã trên khái niệm xóa đi hai cánh tay của lão võ phu và đây là nhục thân chính thì việt này rất khó nói nhưng cũng không có quá nhiều vấn đề.
ngữa mặt nhìn lên trời nơi mà bàn tay đã năm lại vô biên phật ý ở khắp nơi đang cô găng độ hóa đi vị này thì chủ nhưng không thành công.
huyết khí vờn quanh cơ thể du tẩu như một con rồng còn rồng huyết khí càng du tẩu càng mạnh quyền cương quyền ý cũng hội tụ rất nhanh nhập vào đầu rồng, con huyết long này như một quyền một mạnh nhất, một quyền kinh diễm tuyệt luân, một quyền có thể phá thiên.
phi thiên mà lên cong huyết long hung hăng đung vào những ngón tay nhưng nó không rung chuyển quá nhiều.
“thì ra là vậy sao”
giọng nói của lão võ phu khàn khàn nhìn vào những ngón tay trên trời ấy. quyền cương quyền ý huyết khí xuay quanh cơ thể rồi tụ thành hai cánh tay. nhưng khi mơis tụ thành thì hai cánh tay ấy đã nổ tung.
lão võ phu tắc lưỡi một tiếng, đạp một chân phúc địa được mở rộng ra rồi thu lại với tốc độ cực nhanh.
khi xuay quanh cơ thể lão võ phu một mét bỏng nhiên nó nổ tung nhưng khi này 2 cánh tay cuả lão võ phu lại lấy tốc độ cực nhanh mọc ra lại. nhục thân của lão võ phu lúc này đã hoàn chỉnh và mạnh hơn bất kì lúc nào trong trận chiến này.
đứng tấn, khéo ra một cái quyền cung, quyền cương quyền ý đang điên cuồng tụ hội lại trên cơ thể còn huyết khí thì bốc thẳng lên chín tầng trời huyết khí khi này là 351 lần huyết khí ban đâu.
quyền cương quyền ý tụ lại một điểm tinh khí thần đạt tới cực hạn. một bước lên trời một quyền mà ra. vô biên quyền cương quyền ý nổ tung trước nấm đấm như có thể diệt đi một giới hoàn chỉnh. quyền chạm vào những ngón tay
“răng rắc” 4 ngón tay như nứt ra. một quyền này đã gần như đánh nát. quyền thứ hai, quyền này đánh nát nhưng ngón tay của cái đó bỉ ngạn phật,
lão võ phu có cảm giác như thứ ông đánh nát không phải cái đó bỉ ngạn phật mất ngón tay mà là cả bỉ ngạn phâtj nhưng trên thức tê cũng đúng như vậy sau khi những ngón tay b·ị đ·ánh nát cả thân hình của bỉ ngạn phật đã gần như biến mất. khi xuất hiện một lần nữa lão võ phu đã xuất hiện trong một vùng không gian rộng lớn.
“đây mới thực sự là một loại khác tiểu thiên địa phải không” với khuôn mặt lạnh nhạt lvp hỏi 3 cái tam giáo tu sĩ đang nét mặt ngưng trọng đứng trước mặt mính.
“ngươi khó g·iết hơn ta nghĩ nhiều lắm đây” tên thư sinh cảm thán.
“ngươi là người thứ 6 trong võ đạo cửu tổ người được coi là có võ hồn mạnh nhất lịch sử” khi này tên hòa thượng giữ nét mặt ngưng trọng hỏi
“ồ đúng rồi đấy à và t hỏi các người lại một câu nhé, nếu ta là võ đạo cửu tôrồi thì tên thiếu niên ở ngoài là ai nào” khi nghe nhưng lài khuôn mặt của ba người kịch biên
“sao hắn lại còn sống không phải hắn đ·ã c·hết trên đế lộ với tam giáo tổ sư rồi sao”.