Độc Hành Tu Luyện Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22.Lỗ Trắng Sơ Cua.
Thiếu hụt duy nhất chính là lực đẩy hiện tại chỉ tác dụng tới thân thể, bên trong tinh thần không thể ra sức.
Nguyên chất từ sinh vật về cả lượng và chất đều rất tốt không như những vật c·h·ế·t.
Mọi chuyện đúng như đã bàn, không ngoài sở liệu ngay sau khi hắn rời đi những tên kia sẽ lộ đuôi cáo.
"Phập!!".
Kế hoạch của hắn chỉ là dụ bọn hắn ra khỏi hang, việc còn lại do thủ tướng lo liệu không liên quan tới bản thân.
Tuy nói là quân nhân nhưng nếu bọn hắn hạ sát thủ Hoàng Vân sẽ không nương tay.
Nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác treo máy sung sướng, sức mạnh tuy tăng trưởng nhỏ bé nhưng không thể phủ nhận là có tác dụng thực sự.
Trước tiên Hoàng Vân tiến tới vịnh Thái Lan sau khi đi ra khỏi biên giới quốc gia, dựa theo tốc độ hiện tại hắn mất khoảng ba tới bốn ngày để có thể vượt qua.
Trong nháy mắt nguyên chất bị khói đen bao phủ bắt đầu hấp thụ, nhưng ngay khi nuốt chửng số nguyên chất lại giống như mắc kẹt không tiếp tục thôn phệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa điểm gần nhất Hoàng Vân chuẩn bị đi qua là vịnh Thái Lan và vịnh Ben-gan.
Dựa theo ý nghĩ nguyên chất luân chuyển khắp cơ thể một vòng sau đó Hoàng Vân phát động thiên phú.
Nguyên lí thực hiện cũng không quá khó, nguyên chất là do thiên phú thôn phệ hấp thu đồ vật khác đề luyện mà thành nên hắn có ý nghĩ khi thôn phệ lại số nguyên chất đã luyện hoá sẽ như thế nào? Tất nhiên là không luyện hoá được sau đó thải ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 22.Lỗ Trắng Sơ Cua.
Hiện tại Hoàng Vân đang cố ý thả chậm tốc độ đợi binh lính của Trung Ân tới, hắn cũng để lại đủ loại dấu vết cho bọn hắn lần theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp tới hắn lại sử dụng một lượng nguyên chất lớn hơn lúc trước thực hiện thôn phệ.
Nghĩ tới liền làm, Hoàng Vân đem suy nghĩ điều khiển số nguyên chất từng thôn phệ mấy người lần trước còn tồn trữ đem ra sử dụng.
Tinh thần không tồn tại như vật chất mà vốn dĩ chỉ là một khái niệm, nếu hắn muốn lợi dụng lực đẩy rèn luyện tinh thần cần khai phát thiên phú tới độ cao mới, rõ ràng bây giờ không có khả năng.
Chương 22.Lỗ Trắng Sơ Cua.
Qua năm phút đồng hồ số nguyên chất cuối cùng cũng được trả lại thân thể không hao tổn một chút, Hoàng Vân mới từ cảm giác treo máy sảng khoái tỉnh lại.
Trung Ân rõ ràng không nằm trong nhóm người này, có lẽ hắn lấy được tình báo thiếu hụt sau đó tự suy đoán.
Thiên phú thôn phệ có muôn hình vạn trạng loại biến hoá, hiện tại mới chỉ bước vào giai đoạn đang trưởng thành. Không hổ giúp người sở hữu bước vào Thiên Chất cảnh chính xác kì diệu sức mạnh, con đường tu luyện dài dằng dặc nếu chính sức mạnh bản thân còn không nắm giữ nói gì vô địch? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi cúp máy Trung Ân cười lạnh nói.
"Để ta xem lần này ngươi chạy hướng nào!!".
Từ tốc độ phản ứng cho tới thái độ Trung Ân rõ ràng tự làm mình có hiềm nghi tăng cao, trước lợi ích quá lớn dù là chính trị gia cũng phải mờ mắt.
Hiện ra trước mắt là một kim tiêm loại nhỏ cắm trên mặt đất bị hắn né được, Hoàng Vân không kinh ngạc mà dường như đợi đã lâu đứng dậy nhìn về phía xa trong bụi cây lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn biết trong khoảng thời gian này sẽ không yên tĩnh, ngay vừa nãy Hiền Minh đã phát tín hiệu báo.
Từng lượng nguyên chất giống như có lực đẩy bắn mạnh ra xung quanh, chính từ trong khói đen bắn ra.
Số thời gian thải ra lâu hơn nhiều so với khi thôn phệ, nuốt vào dễ thải ra lại khó nhưng rõ ràng lực đẩy không quá cao, thân thể hắn tuy chống được đ·ạ·n nhưng bên trong n·ộ·i· ·t·ạ·n·g luôn là phần yếu ớt nhất của con người. Điều này với Hoàng Vân cũng không ngoại lệ nên hắn có thể cảm thấy rõ ràng biến hoá ở bên trong.
Từ khá lâu trước kia hắn có ý nghĩ tạo ra lỗ trắng nhưng tới giờ vẫn chưa tìm ra manh mối, nhân tiện vừa đột phá Tinh thần lực cấp hai chẳng bằng hơi thử sức một chút.
Ngồi tại chỗ hơn 30 phút bỗng Hoàng Vân mở mắt nét mặt mừng rỡ, hắn mới thôi diễn ra một khả năng khả thi để thực hiện.
Trong lúc chờ đợi cũng không có gì để làm bèn ngồi nghiên cứu thiên phú của bản thân.
Tuy có hiềm nghi cực lớn nhưng Hiền Minh không đả thảo kinh xà, trước tiên sưu tập bằng chứng cần thời gian, cho tới lúc đó Trung Ân tạm thời an lành.
Hắn không đi theo đường đất liền mà dọc theo đường biển tiến lên, như vậy sẽ giảm thiểu không thiếu thời gian.
Thân thể Hoàng Vân hơi rung rung, từ bên trong từng đợt lực đẩy tác động vào các tế bào khiến chúng tự rèn luyện trưởng thành.
Tựa như hệ tiêu hoá giúp chúng ta đào thải cặn bã nhưng ở đây nguyên chất thải ra không hề giảm so với ban đầu.
Dưới mặt bàn chính trị chắc hẳn những người này không muốn đứng mũi chịu sào mà đợi người khác bước lên trước tiếp đó theo sau húp canh ăn thịt.
Bỗng nhiên trong thân thể hắn xuất hiện từng đợt sức mạnh khác thường tác động tới từng bó cơ, Hoàng Vân liền đứng dậy cảm nhận.
Mà khi đào thải sẽ xuất hiện lực đẩy bắn ra chung quanh, đây không phải lỗ trắng hay sao?
Thấy ý tưởng mình thành công Hoàng Vân hết sức cao hứng.
"Thôn Phệ!!".
Cũng có thể người đứng ra thật lòng vì quốc gia nhưng khả năng này vốn là không lớn, trong chính quyền sóng ngầm cuồn cuộn, tham ô trục lợi những việc này diễn ra rất thường xuyên.
Thật ra kế sách Hoàng Vân rất đơn giản, hắn nói với thủ tướng sau khi hắn đi thì quốc gia phát lệnh truy nã giả. Những người để ý tới hắn sẽ không để tuột mất cơ hội này bằng mọi cách ra tay, giống như Trung Ân một dạng hấp tấp.
Từng ý nghĩ trong đầu lưu chuyển qua lại, đại não như một đài siêu máy tính vận chuyện hết tốc lực, từng phép toán hiện ra sắp xếp tính xác xuất...
Những việc tiếp theo Hoàng Vân cũng không rõ ràng, tìm ra phản đồ chỉ là thuận tay làm mà thôi, chính xác hắn chỉ quan tâm tới việc tu luyện.
Vừa ngồi ăn vừa đợi binh lính đuổi tới, Hoàng Vân quyết định ngồi tại một chỗ chờ đợi.
Tiếp đó hắn ngồi im chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua Hoàng Vân hơi hồi hộp không biết có thành công hay không.
Lấy ra rađa thủ tướng đưa cho, nhìn trên con số biểu thị chính mình đã cách xa thành phố Nam Bắc vài trăm dặm Hoàng Vân hơi ngán ngẩm đi tới trên hòn đá lớn gần đó ngồi khoanh chân ngồi xuống.
Ngồi xuống nền đất lấy ra đồ đóng hộp ăn tạm, Hoàng Vân vốn dĩ không mang nhiều đồ, nếu đói sẽ vào rừng săn thú ăn nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc.
"Các ngươi cũng quá chậm chạp đi".
Hoàng Vân không lo có người sẽ đoán tới hắn sau lưng là thủ tướng, đơn giản do hắn quá yên tĩnh đi, cũng mới vài ba người biết thân phận thật sự.
Như một vòng tuần hoàn, do thiên phú không thể đề luyện thứ sức mạnh cao hơn nguyên chất nên sẽ thải ra ngoài tạo lực đẩy tác động vào thân thể sau đó lại lặp lại.
Đang suy nghĩ ý tưởng Hoàng Vân bỗng cảm thấy thứ gì hơi cười lạnh tiếp đó nghiêng đầu né tránh bóng đen bắn tới từ sau lưng.
Sau đó hắn băng qua hết cánh rừng này tới cánh rừng khác, khi đang cật lực "lẩn trốn" thì mặt trời đã hơi ló dạng phía xa.
Ngay sau đó hắn điều lệnh cho thuộc hạ tập hợp hai đại đội ngay trong đêm xuất phát vào rừng rậm lùng bắt Hoàng Vân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.