Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Đấu phú (tiếp)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Đấu phú (tiếp)


Hắn muốn mua Phượng Vũ trâm không phải vì bản thân hắn, mà muốn dùng làm quà tặng cho người khác. Thử tưởng tượng đem muốn quà cho người thương, vậy mà lộ ra thực chất có được món quà lại là do chặn đường g·iết người c·ướp c·ủa, thử hỏi mặt mũi của hắn biết giấu đi đâu? Người ta sẽ coi hắn là một kẻ như nào đây?

Việt lạnh nhạt lên tiếng, trong lời nói thể hiện rõ sự khinh thường không che lấp, bộ dáng rất có vẻ ngươi xuất bao nhiêu, bản thiếu gia cũng theo tới cùng, càng khiến Lý Minh thêm phát điên.

- Chính là người đã mua thanh kiếm gãy!

“Hỗn đản! Nếu ngươi rơi vào tay ta, đừng trách bản thiếu gia vô tình!”

- Đại sư huynh, không cần tranh đoạt với lũ thất phu, chỉ cần đợi buổi đấu giá kết thúc, sư đệ sẽ có cách thu về Phượng Vũ trâm cho sư huynh!

Hạnh phúc đôi khi đến quá đỗi bất ngờ! Chỉ một giây trước còn ở Địa phủ, một tích tắc đi qua đã thấy bản thân đang đứng trước Nam Thiên môn, cảm giác thực sự quá khó tả!

- Bảy mươi vạn!

- Mộ trăm vạn, còn ai tăng giá? Các vị, đây là thượng phẩm linh binh, cơ hội không có lần thứ hai. ..

Một gã thanh niên trong phòng lên tiếng nịnh nọt, nhưng Lý Minh không nghe lọt tai, hắn không thể để Phượng Vũ trâm lọt vào tay người khác

- Nếu vị bằng hữu này đã muốn Phượng Vũ trâm đến vậy, bản thiếu gia nếu cứ cố tranh thì thật là thất lễ. Vậy bản thiếu gia chắp tay xin nhường!

Nhưng vào lúc tưởng chừng như mọi chuyện đã rồi, giống như linh hồn đã bị Vô Thường lão gia dẫn xuống Hoàng tuyền, chân đã chuẩn bị đạp lên Nại Hà kiều, một vị khách quan đột nhiên xuất hiện báo giá, cữu rỗi cuộc đời Đấu giá sư của Tiền Bách Vạn.

Tên tiểu tử này một bộ bình tĩnh, không hề có chút hậm hực nào, rõ ràng vừa rồi không phải là một phút bốc đồng ra giá, mà ngay từ đầu đã xác định muốn đấu với Lý Minh rồi, vậy mà đợi đến khoảnh khắc cuối cùng mới báo giá, muốn hý lộng toàn trường trong lòng bàn tay sao?

Tiền Bách Vạn híp ánh mắt nhìn xuyên qua tấm thủy tinh, trong phòng là một gã thiếu niên đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, ung du·ng t·hưởng thức hoa quả. Gương mặt có gì đó non nớt của tuổi mười lăm, nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự từng trải, khiến người nhìn vào có cảm giác rất khó hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này hắn không khác gì Lục Vân Tiên, kiến nghĩa bất vi bạt đao tương trợ, giải cứu một vật phẩm đấu giá thất bại cho lão già đấu giá sư kia, xóa đi vết nhơ một đời Đấu giá sư của lão. Hắn cảm thấy bản thân quá mức nghĩa hiệp.

Đây mới chính là Đấu giá! Đây mới là cảm giác mà Đấu giá mang lại!

Đợi đến khi thời gian trôi dần đi, Việt mới tiếp tục ra giá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Minh hừ lạnh, hơi tỏ ra do dự một chút, rồi ra giá:

Khi cảm xúc dâng trào, người ta có thể lao vào đấu giá một vật phẩm vô dụng, điên cuồng đẩy giá lên rất cao, hệt như khi đ·ánh b·ạc vậy, đã vào cầu là không thể ngừng lại. Ngược lại, có những vật phẩm vô cùng giá trị nhưng đôi khi hoàn toàn bị ghẻ lạnh, không ai thèm mua.

Bình thường hắn không bao giờ ngại đấu phú, cảm giác dùng tiền tài đè c·hết người khác chỉ có được trong đấu giá trường thực sự khiến hắn thấy thích thú, nhưng không phải là lúc này.

Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, một thời gian ngắn trôi qua, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phòng bao số bảy, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại một câu nói khiến Lý Minh muốn thổ huyết:

Một vị Đấu giá sư quyền năng, là phải biết điều khiển một cách tinh tế mạch cảm xúc của những vị khách, hay nói một cách đơn giản hơn, kích động khách quan lao vào các đấu giá điên cuồng, tránh cho không khí đấu giá trường bị chùng xuống, khiến vật phẩm trở nên mất giá trong mắt người khác.

Đấu giá hội luôn mang lại cho con người ta những cảm xúc thật đặc biệt. Tranh đua, giành giật, đấu phú, chán nản khi không đủ tiền, mừng rỡ khi đạt được mục tiêu, vay mượn gom tiền cho một món vật phẩm. . . tất cả những thứ đó tạo nên những buổi đấu giá thật sôi động.

Lý Minh lạnh nhạt ra giá.

Không chỉ Tiền Bách Vạn mà mọi người ở đây đều có chung cảm giác như vậy, tất cả đều nhìn về phía phát ra thanh âm báo giá.

Đã lâu rồi Tiền Bách Vạn không rơi vào tình cảnh như lúc này, một thanh thượng phẩm linh binh được chọn làm vật phẩm áp trục, vậy mà bị ghẻ lạnh, ra giá một lần đã đoạt đến tay, thực sự là một nỗi hổ thẹn của giới Đấu giá sư, của cuộc đời Đấu giá sư mà lão luôn tự hào.

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là hắn! Có trò hay để xem rồi!

Nếu như Tiền Bách Vạn nội tâm mừng rỡ bao nhiêu thì Lý Minh lại buồn bực bấy nhiêu. Hắn không ngờ rằng mọi chuyện tưởng như đã an bài rồi, vậy mà lại có kẻ dám nhảy ra phá đám. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như cây Phượng Vũ trâm này, nếu là đao kiếm kích bổng thương, những loại binh khí được ưa chuộng, thì đám tán tu hung hãn này sẽ không vì hắn là Phỉ Thúy thiếu các chủ mà nhân nhượng, chắc chắn sẽ điên cuồng tranh đoạt.

Mọi người lại nhìn về phòng bao số bảy, muốn xem rốt cuộc tên thiếu gia này có tiếp tục đấu phú với Phỉ Thúy công tử không.

Ban nãy thì đối đầu hắn vụ thanh kiếm gãy, bây giờ lại tranh giành Phượng Vũ trâm, đối phương rõ ràng là muốn đánh mặt Phỉ Thúy công tử hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đấu giá sư là một chức nghiệp không hề đơn giản như người ta vẫn nghĩ, nếu không muốn nói là cực kỳ khó nhằn. Đâu phải chỉ cần đứng trên bàn đấu giá giới thiệu về vật phẩm đã là một vị đấu giá sư.

Hơn nữa chưa nói đến việc nếu đối phương không nói ra thì hắn căn bản không thể nào biết được thân phận đối phương, vậy thì c·ướp kiểu gì? Mấy tên sư đệ của hắn không rõ, chứ hắn thì không lạ gì Vạn Yêu thương hội, thực lực thực sự không phải Ngũ đại thế lực Cổ Nguyên quốc có thể chống lại, sẽ không vì hắn mà lộ ra thân phận những khách tham gia đấu giá.

Vật phẩm đấu giá cuối cùng, là một thứ gần như bắt buộc hắn phải có, hơn nữa với giá trị của nó sẽ không có chuyện người khác kiêng nể danh tiếng của hắn mà nhường, chỉ có thể dùng tài phú để đập về.

Bao năm làm Đấu giá sư, Tiền Bách Vạn không ngờ bản thân đến tuổi này rồi lại bị một gã thiếu niên khống chế cảm xúc của Đấu giá trường. Tên tiểu tử này rõ ràng có tiền năm trở thành một Đấu giá sư siêu cấp.

"Khốn kiếp!"

- Một trăm vạn!

- Tám mươi vạn!

- Để xem Phỉ Thúy công tử có tiếp tục chịu thua hay không!

- Một trăm mười vạn!

Làm Đấu giá sư nhiều năm, lại là thành viên của Vạn Yêu Thương Hội, Tiền Bách Vạn quá hiểu những cảm xúc xuất hiện trong một buổi Đấu giá.

Lý Minh ánh mắt ngoan độc nhìn về phía phòng bao số bảy, mặc dù không thể nào nhìn thấy người bên trong, nhưng vẫn không ngăn được sự oán độc nổi lên trong lòng.

- Là phòng bao số bảy!

Chương 62: Đấu phú (tiếp)

Tiền Bách Vạn đứng trên đài, cũng bị Lý Minh một lời phách lực gây chút rung động, ngẩn người một hồi, mới cười hỏi:

- Một trăm năm mươi vạn!

Thực ra không ai hiểu được Lý Minh, hắn không hề muốn tăng nhiều như vậy, thực tế thì hắn đã từ bỏ Phượng Vũ trâm, bởi vật phẩm phía sau còn quan trọng với hắn hơn nhiều so với việc lấy lòng người thương. Hắn cố tình tỏ ra do dự rồi tăng liền bốn mươi vạn, đương nhiên không phải để đè c·hết đối phương, mà hoàn toàn là muốn hố. Lúc này hắn chỉ đợi đối phương ra giá, lập tức buông tay.

Nghe Lý Minh ra giá, tràng nội nhất thời một mảnh sôi trào, tiếng kinh hô không dứt bên tai, một phát tăng liền bốn mươi vạn, không hổ là người thừa kế Phỉ Thúy Các. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm nhận được sự tò mò của mọi người, nhưng Việt vẫn không vội vàng ra giá mà cầm một chùm nho lên bỏ vào trong miệng. Vị nho thơm ngọt khiến hắn cảm thấy thoải mái cả người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Đấu phú (tiếp)